Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 12: Trường học




Dạ Sở Kỳ tìm thấy phòng hiệu trưởng, gõ cửa.

- Vào đi. - Bên trong vọng ra giọng nói nghiêm nghị.

Dạ Sở Kỳ mở cửa bước vào. Trên bàn làm việc là một người đàn ông trung niên. Ông ta đẩy chồng tài liệu qua một bên, tay sửa lại kính nhìn Dạ Sở Kỳ.

- Em là Dạ Sở Kỳ, người mà tập đoàn KM đã ra mặt bảo đảm về lí lịch để đăng ký nhập học?

- Vâng. - Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

Người đàn ông nhìn Dạ Sở Kỳ một hồi. Sau đó ông mở ngăn bàn lấy một tập tài liệu máy, mở ra tìm kiếm gì đó. Sau đó ông tắt và đặt lại chỗ cũ.

- Họ đã chọn sẵn lớp cho em. Dù sao đó cũng là tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới, cũng là họ thành lập trường, tôi không phản đối nếu họ đem danh dự bảo đảm cho lí lịch của em. Lớp của em là lớp S1, lầu 5, phòng số 562. Em có thể đi.

Nói rồi ông thầy hiệu trưởng lại quay lại làm việc. Từ ngoài cửa, một quả cầu máy bay vào, bay vòng vòng trước mặt Dạ Sở Kỳ, ra dấu đi theo. Cô đi theo nó, tranh thủ ngắm nhìn xung quanh.

Quả cầu trắng dẫn Dạ Sở Kỳ đi tới một tấm ván tròn màu trắng thật lớn. Cô đứng lên trên, một dãy số từ 1 đến 143 hiện lên. Dạ Sở Kỳ nghĩ đây có lẽ là thang máy nên nhấn số 5, lập tức miếng sắt này phóng lên với tốc độ chóng mặt.

Khi nó dừng lại, Dạ Sở Kỳ vội bước ra ngoài, lảo đảo mấy vòng rồi cố gắng ổn định lại dáng bộ. Quả cầu máy dẫn cô tới đây, phát ra một chuỗi các thứ tiếng máy móc rồi bay đi mất. Bộ máy của Dạ Sở Kỳ nhanh chóng phân tích âm thanh, dịch nghĩa: "Đây là tầng năm, phòng của cô nằm trong số các phòng trên hành lang. Chúc may mắn!"

- Đồng loại nên dịch được lời nói hả!? - Dạ Sở Kỳ chép miệng.

Dạ Sở Kỳ vừa đi vừa nhìn vào số phòng trên hành lang rộng lớn. Cô thầm chửi rủa cái nơi này, thật đáng ghét. Rộng quá làm gì chứ?

Chịu thua, Dạ Sở Kỳ mở hệ thống, nhờ quét qua sơ đồ các phòng. Ở nhà, Dạ Sở Hiên đang làm việc, nhìn thấy thông báo gửi về, cười thích thú. Đúng là lần đầu tiên ra khỏi nhà có nhiều rắc rối mà. Nếu không có hệ thống máy tính hỗ trợ, không biết cô sẽ làm gì nữa.

Sơ đồ được gửi vào bộ nhớ, Dạ Sở Kỳ theo đó nhanh chóng đi tới phòng 562. Cô đứng lấp ló bên ngoài nhìn vào phòng học rộng rãi. Không có bảng đen phấn trắng gì cả. Trước mặt các học sinh là màn hình máy tính ảo, và bảng cũng giống vậy. Hệ thống học tập ở đây đều rất tối tân, học sinh cũng rất nghiêm túc học. Giáo viên ngoại trừ giảng dạy, không hề có hoạt động gì khác.

Dạ Sở Kỳ nhìn giáo viên đang giảng dạy, và hệ thống nhanh chóng tìm kiếm lí lịch của người này.

Lục Hà Di, một giáo sư phần mềm xuất sắc đã từng học qua rất nhiều các ngành nghề, một trong những giáo viên xuất sắc nhất của nhà trường. Là một người phụ nữ trung niên, nhưng cô không hề mất đi vẻ đẹp mà ngày càng thành thục.

Nhanh chóng, Lục Hà Di phát hiện Dạ Sở Kỳ lấp ló trước cửa, cô dừng lại.

- Em vào đây.

Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn nghe lời bước vào.

- Em là học sinh lớp nào? Sao lại đứng đây? -nCô nghiêm khắc hỏi.

- Em là học sinh mới. - Dạ Sở Kỳ lễ phép - Thầy hiệu trưởng nói lớp của em ở đây, nhưng đang trong tiết học nên em không dám vào.

Vẻ mặt của Lục Hà Di dịu đi, vì sự lễ phép của Dạ Sở Kỳ mà cô phần nào cảm thấy thích cô bé này. Cô nhẹ nhàng bảo:

- Em tự giới thiệu với lớp và chọn chỗ ngồi đi. Sau đó thì cùng học.

Dạ Sở Kỳ vâng lời, quay xuống nở nụ cười.

- Xin chào mọi người, tôi tên là Dạ Sở Kỳ, học sinh mới. Hi vọng mọi người giúp đỡ trong thời gian tới.

Nói rồi Dạ Sở Kỳ cúi đầu. Lục Hà Di chỉ xuống dưới, sau đó trực tiếp giảng dạy. Dạ Sở Kỳ vội vã chạy xuống một vị trí trống trong lớp. Các bàn của học sinh rất lớn, có bàn phím và một màn hình ảo. Các bàn cách xa nhau nên học sinh cũng không nói chuyện ồn ào được. Bàn học có ghi thông tin và hồ sơ của học sinh, khi Dạ Sở Kỳ tới ngồi, chỉ cần nhập tên toàn bộ thông tin đã hiện lên. Cô ngồi nghiêm túc, lén lút đưa mắt nhìn quanh.

Ở đây ai cũng có khuôn mặt nghiêm nghị, rất trí thức luôn. Dạ Sở Kỳ hơi xấu hổ với thái độ của mình, quyết định nghiêm túc nghe giảng. Có điều chương trình học này căn bản....