Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 45: 45: Dị Biến






Lê Ngọc Anh kỳ quái hỏi: "Thế nhưng làm sao ngươi biết được những thứ này? Ta từng đến Đại Lê thư viện đọc sách rất nhiều lần nhưng cũng không có ghi chép gì liên quan đến những thứ ngươi vừa kể.

Còn có người Việt rốt cuộc là dân tộc nào? Âu Lạc? Trung Hoa? Trung Quốc? Đại Tần? Còn có Việt Nam?"
"Ách!" Vấn đề này khiến cho Trần Minh Quân tương đối đau đầu bất quá cân nhắc đến việc Lê Ngọc Anh đã biết rõ mình đến từ thế giới khác rồi cho nên cũng không cần giấu giếm: "Việt Nam là quê hương của ta."
"!!!" Lê Ngọc Anh giật mình, khó trách hắn sẽ am hiểu về nơi này đến như vậy.
Nàng nhìn xung quanh, tò mò hỏi: "Cho nên nơi này là quê hương ngươi?"
Trần Minh Quân lắc đầu nói: "Không giống! Nhà nước Âu Lạc đã kết thúc từ rất rất lâu trước khi tới thời đại mà ta sinh ra và lớn lên."
Lê Ngọc Anh cười nói: "Quê hương của ngươi thật tài giỏi, ta bắt đầu ngày càng cảm thấy tò mò hơn về nơi đó."
Hắn cười cười, trong lòng thầm nghĩ nếu như bây giờ mình đem điện thoại di động, xe ô tô, máy bay ra để kể cho Lê Ngọc Anh nghe thì không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện một số thứ liên quan đến nhà nước Âu Lạc cũng như Đại Tần, Trần Minh Quân đối với lịch sử cũng không quá am hiểu cho nên cố gắng hết khả năng giải đáp mà thôi.
Hai người tiếp tục đi thêm một đoạn đường thì bắt đầu phát hiện những thi thể mới, máu khô chưa bao lâu.

Lê Ngọc Anh nhiều năm chinh chiến sa trường lấy kinh nghiệm bắt đầu phán đoán nguyên nhân tử vong.
Nàng vẻ mặt ngưng trọng nói: "Trên khắp thân thể người này vết thương rõ ràng không phải do yêu thú tạo ra mà do một thanh kiếm cùn tạo thành."
Trần Minh Quân đi đến bên cạnh cẩn thận quan sát, lông mày khẽ nhíu hỏi: "Kiếm cùn còn có thể giết người?"
Trong suy nghĩ của hắn, kiếm cùn chẳng khác gì một con dao cùn, mà sử dụng một con dao cùn cắt thịt sống độ khó chỉ có những người hay vào bếp như hắn mới hiểu được.

Ngay cả cắt thịt sống đều khó như vậy, bằng cách nào có thể trở thành hung khí giết người được?
Lê Ngọc Anh trầm ngâm nói: " Người sử dụng thanh kiếm này có man lực rất lớn.


Xem ra trong số những người đi trước chúng ta đã bắt đầu nảy sinh tranh đấu."
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân khẽ "Ồ" lên một tiếng cũng không nói gì, cảnh này đối với hắn đã không có gì mới lạ dù sao kiếp trước đọc trong tiểu thuyết mạng không thấy chín trăm cũng có một vạn.
Hắn nói: "Có lẽ quanh đây từng có bảo vật xuất hiện."
Lê Ngọc Anh gật gật đầu, tán thành với suy luận này của hắn.

Hai người tiếp tục kiểm tra những thi thể khác đều có những phát hiện tương tự.
Trần Minh Quân trong lòng cảm giác nguy cơ ngày càng mãnh liệt, nhíu mày nói: "Không lẽ hung thủ là cùng một người?"
Lê Ngọc Anh ngưng trọng gật đầu nói: "Rất có khả năng này! Những người này tu vi đều ở vào cảnh giới Luyện Thể - Đỉnh Phong Cửu Trọng, muốn giết được bọn hắn thì hung thủ ít nhất phải là một vị thể tu cảnh giới Siêu Phàm."
Trần Minh Quân ngạc nhiên hỏi: "Thể tu?"
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Côn Lôn giới hắn được nghe nhắc đến hai chữ này, trong lòng tự hỏi không lẽ ở nơi này cũng có thể tu.

Biết hắn chắc hẳn cũng không hiểu cho nên Lê Ngọc Anh giải thích: " Thể tu cũng được coi là phương thức tu luyện có một hệ thống cảnh giới riêng biệt.

Một vị cường đại thể tu thậm chí có thể mạnh hơn rất nhiều so với phổ thông Độ Kiếp Kỳ tu sĩ."
Trần Minh Quân gật gật đầu: "Thì ra là thế."
Kỳ thực, mặc dù trong sự nghiệp viết truyện của mình hắn cũng chưa từng đưa thể tu vào tác phẩm nhưng trong những tác phẩm mà hắn từng đọc, bên trong cũng có miêu tả rất nhiều về thể tu.
Loại tu luyện này vô cùng bá đạo, đạt tới cảnh giới cao thậm chí có thể một quyền đấm nát một hành tinh.
Lê Ngọc Anh nói tiếp: "Thật sự kỳ quái, bây giờ ở Côn Lôn giới đã rất hiếm gặp thể tu.


Tại sao ở nơi này lại có? Lúc trước ta đã quan sát những người chuẩn bị vào bí cảnh giống như cũng không có người nào là thể tu a?"
Trần Minh Quân cho ra phán đoán: "Côn Lôn giới có thể không có nhưng nơi này thì có thể.

Dù sao nơi này có điểm giống cũng không giống với quê hương của ta.

Rất có thể là một thế giới song sinh với thế giới mà ta từng sinh sống cho nên ta nghĩ nơi này rất có thể còn có người sống."
— QUẢNG CÁO —
Loại giải thích này kỳ thực là điều mà hắn còn có thể nghĩ ra được, dù sao loại thuyết pháp hai thế giới sống nhau song song tồn tại ở hai phương vũ trụ khác nhau có rất nhiều.

Bây giờ, trải qua tự thân xuyên việt hắn đã bắt đầu tin tưởng mọi loại giả thuyết viễn tưởng mà trước kia đọc được.
Lê Ngọc Anh thì trầm mặc, bởi vì nàng cũng nghĩ đến loại khả năng này.

Côn Lôn giới có rất nhiều bí cảnh, bên trong bí cảnh cũng có người dân bản thổ còn sinh sống, nơi này có người bản thổ cũng không hiếm lạ.
Nhưng càng đi, sắc mặt hai người càng trở nên ngưng trọng bởi vì cách mỗi một quãng đường dài cả hai lại phát hiện thêm thi thể, mà càng về sau những thi thể họ phát hiện khi còn sống tu vi càng cao, thậm chí còn có Siêu Phàm Cảnh thi thể.
Đến tận đây Lê Ngọc Anh cùng Trần Minh Quân dừng bước lại, không dám manh động tiếp tục đi về phía trước nữa.

Bởi vì rất có thể ở phía trước chờ đợi bọn họ là một mối nguy hiểm khó lường.
Ngay cả Siêu Phàm Cảnh cũng có thể bị giết hại!
Điều này khiến cho ngay cả Lê Ngọc Anh cũng phải nâng cao cảnh giác, triệu hồi ra trường đao chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.

Trần Minh Quân đưa ra đề nghị: "Hay là chúng ta thay đổi một chút phương hướng?"
Hắn ngồi xổm xuống đất dùng mũi dao vẽ lên trên mặt đất một cái bản đồ nhỏ, những nơi được vẽ ra đều là những nơi bọn họ từng đi qua.
"Vị trí mà chúng ta phát hiện những thi thể kia đều ở một đường thẳng như vậy.

Bây giờ chúng ta có thể đi đường vòng qua khu vực này chạy đến trung tâm của bí cảnh."
Nói, tay dùng dao đem những địa điểm phát hiện thi thể nối thành một hàng thẳng sau đó vẽ ra một đường hình vòng cung vòng qua phía trước một đoạn.
Lê Ngọc Anh tự nhiên không phản đối đề nghị này, nếu như lần này chỉ có một mình nàng thì có lẽ cũng sẽ một đường thẳng tiến không lùi bởi vì nàng cũng muốn xem xem mối nguy hiểm kia rốt cuộc là gì vậy mà ngay cả Siêu Phàm Cảnh cũng chôn thây ở đây.
Thế nhưng bên người còn đi theo Trần Minh Quân, thông qua hai người trong quãng đường này trò chuyện nàng cũng biết được cảnh giới của đối phương không cao hơn Luyện Thể - Đỉnh Phong Cửu Trọng.

Hắn là em rể của nàng, lần này hắn vào bí cảnh cũng vì nàng thuyết phục cho nên nàng muốn bảo vệ tốt cho hắn.
Hai người lựa chọn thay đổi phương hướng, đi đường vòng.
— QUẢNG CÁO —
Không biết đi mất bao lâu, bao xa.

Hai người đi đến gần một con sông, cho đến tận nơi này hai người mới khẽ thở phào một hơi bởi vì trong quãng đường này cả hai người không còn gặp phải một cỗ thi thể nào cả.

Qua đó có thể thấy được sự chính xác trong việc lựa chọn đi đường vòng.
Lê Ngọc Anh cũng buông lỏng một hơi, quan con sông trước mặt hiếu kỳ nói: "Nước của con sông này vì sao lại có màu đỏ?"
"Nước sông màu đỏ?" Trần Minh Quân đánh cái giật mình, hắn nhìn về phía con sông lớn phía trước, càng xem lông mày nhíu càng chặt.
Chỉ thấy chặn ngang con đường tiến về phía trước của hai người có một con sông lớn, nước của con sông có màu đỏ, dòng nước chảy siết rất khó để bơi qua sông.
Lê Ngọc Anh nhìn xung quanh tìm kiếm xem có cây cầu nào không, nàng cũng không dám manh động bơi qua con sông này, ai mà biết trong sông sẽ có nguy hiểm gì.

Bất chợt, nàng phát hiện ở phía xa có một ngôi làng nằm ở cạnh sông.
Vỗ vỗ Trần Minh Quân, nàng nói: "Đằng kia có một ngôi làng, chúng ta đến đấy hỏi thử xem có cách nào an toàn vượt sông không."

Nếu đã không có cầu vậy thì đi hỏi dân bản địa xem có phương án vượt sông an toàn không.

Đây là kinh nghiệm từ nhiều năm đánh trận của nàng.

Thông hiểu nhất cách khắc phục địa hình tại nơi bất kỳ, không ai am hiểu bằng người thường sinh sống ở đó.
Trần Minh Quân nghe vậy nhìn về phương hướng Lê Ngọc Anh đang chỉ, lông mày hắn nhíu càng sâu.

Bởi vì xung quanh đây hoang vu không có cây cối, loại địa phương này rất hiếm khi có người lựa chọn sinh sống.

Bất quá hắn tự chấn an bản thân không nên suy nghĩ nhiều, tại thế giới của mình chẳng phải trên sa mạc cũng thường có mấy ngôi làng nhỏ sao.
Hai người nghỉ chân chốc lát cho yêu thú uống nước, dù sao nước hai người chuẩn bị số lượng có hạn lại không biết rõ bí cảnh này khi nào mới có thể rời đi cho nên tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
Trong lúc nghỉ ngơi, Trần Minh Quân vẫn luôn một mực nghi hoặc trong lòng.

Màu sắc của con sông này thực sự quá giống với một con sông nổi tiếng ở quê hương hắn, còn đặc biệt ở gần nơi hắn sinh sống.

Nhưng càng nghĩ hắn lại càng phủ định , bởi vì nơi này là bí cảnh, có lẽ tất cả chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Nghĩ như thế, hắn không nói gì cả chờ đợi hai thú cũng nghỉ ngơi xong tiếp tục theo Lê Ngọc Anh chạy về phía ngôi làng nhỏ cạnh sông.
Lấy tốc độ của yêu thú, hai người chẳng tiêu tốn thời gian bao lâu đã đi đến ngôi làng này.

Cả hai dừng ở bên ngoài cửa làng, xuống khỏi lưng thú cưỡi dùng một sợi dây dắt chúng nó đi vào trong.

Đây là loại hành động thể hiện sự tôn trọng và cũng là để trấn an những người dân bản xứ, Lê Ngọc Anh rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên Trần Minh Quân cứ việc nghe theo nàng..