Xuyên Không Thành Nữ Phụ: Tìm Cách Để Sống

Chương 10: C10: Chap 10




Trong phòng khách tràn ngập không khí vui vẻ, ngọt ngào với ai đó. Thì ở ngoài cửa kia, một bình dấm chua bị đánh nghiêng đâu.

Lăng Hạo Ninh giờ phút này chua lòm, ủy khuất. Rõ ràng hai hôm nay, thời gian hắn ở bên cạnh Hiểu Linh còn lâu hơn nhiều người anh trên danh nghĩa kia. Thế nhưng đối với hắn, cô không phải là lạnh nhạt xua đuổi thì là im lặng không chú ý đến. Sáng nay còn quát hắn, rồi còn kêu tên bác sĩ kia matxa tay cho cô mà không phải hắn. Nhưng là.... cô cười với cuốn sách hay, cười với bó hoa xinh đẹp và giờ là cười đầy vui vẻ với cái người kia.... hắn chua với tất cả thế giới....

Ánh mắt oán phụ của Hạo Ninh đáng tiếc không ai nhìn thấy. Mà có thấy thì Thừa Minh càng cười xán lạn, còn Hiểu Linh thì mặc kệ.

Không được, Hạo Ninh hắn phải làm gì đó để Hiểu Linh cảm động mà cười với hắn.

Hiểu Linh ngồi nghịch máy tính bảng suốt cả một buổi chiều. Truy cập mạng tìm hiểu thông tin vẫn nhanh hơn nhiều so với đọc sách đâu. Và cô suýt thổ huyết khi đọc được một tin đời sống về một vị tiểu thư nào đó kết hôn cùng lúc với 3 nam nhân. Hôn lễ vô cùng rình rang, được thổi phồng là hôn lễ thế kỷ. Tiện đó là một loạt bình luận chúc phúc, ước ao giống cô gái nọ của dân mạng. Hiểu Linh cảm thấy không thể hiểu được nên tìm kiếm luật hôn nhân ở thế giới này. Và có lẽ, cô chỉ có thể đổ lỗi cho cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mà không thể làm gì khác. Vì để cho nữ chính có một đám cưới thế kỷ với dàn nam chính, thế giới này do sự chênh lệch giới tính nữ/ nam là 100:115 kéo dày hàng trăm năm không thể giải quyết được, nên đa phần các quốc gia đã công nhận hôn nhân đa phu.

Được luật pháp cho phép... giải thích hết thảy tại sao một tiểu hoa đán như nữ chủ có tin tức đường viền hoa với cả mớ nam nhân nhưng lại được fan tung hô ủng hộ. Được fan thổi phồng là mị lực nhân cách cao đẹp nên mới có thể thu hút nhiều nam nhân ưu tú như vậy. Và các nam chủ thì dù chướng mắt đối phương, nhưng cũng không đấu đến người sống ta chết để giành nữ chủ cho riêng mình. Ai bảo nếu một trong số họ bị tổn thương, nữ chủ đều đau đớn không thôi, tự trách bản thân hại bọn họ đâu. Hơn nữa đám nam chính cũng không dám đánh đổi: hạ được đối phương, liệu nữ chủ còn yêu thích người như họ? Nên phương án cùng thắng đó là bắt tay nhau, túm chặt nữ chủ, không để cô trêu hoa ghẹo nguyệt quá nhiều, phân bớt đi sự chú ý với họ. Một đám kỳ phùng địch thủ cứ thể sống chung hòa bình một cách quỷ dị. Vẫn sảy ra cự cãi, làm nũng, chơi xấu nhau để tranh giành tình nhân đâu. Có điều chỉ dừng lại ở tình thú, gia vị của cuộc sống mà thôi.

Nhắc tới nữ chủ, Hiểu Linh ngẩn người cố nhớ lại nữ chủ Hàn Như Tuyết xuất hiện bên cạnh cuộc sống nữ phụ như thế nào. Hình như là một lần đóng phim, vì cứu nam chủ ảnh đế, nữ chủ bị gãy chân phải nhập viện. Ảnh đế lúc này đã thầm mến nữ chủ, đương nhiên sẽ đưa cô đến bệnh viện tốt nhất, chọn bác sĩ và trợ lý tốt nhất cho cô.  Bác sĩ tốt nhất đương nhiên là Du Nhiên... Thời gian đó hắn cũng đang phụ trách phục hồi tại nhà cho nữ phụ... Nhưng thời gian xuất hiện tại Cố gia cứ giảm dần. Theo góc nhìn của nữ phụ, có lẽ cô sắp khôi phục nên anh ít đến hơn. Vì thế, để níu kéo thời gian được ở cùng Du Nhiên, nữ phụ bắt đầu trì hoãn luyện tập... kéo dài một thân bệnh... Như vậy, thì thời gian nữ chủ xuất hiện cũng sẽ trong khoảng nửa năm này mà thôi.

Nha...  trợ lý, Hiểu Linh chợt nhớ ra người đó cũng là Lăng Hạo Ninh đâu... có điều người này chỉ xuất hiện lúc đó. Cũng có cảm tình với nữ chủ rồi sau đó biến mất. Trong lễ kết hôn thế kỷ lại xuất hiện một vị thiếu tướng tình báo Lăng Ngạo Đình- Lăng tam thiếu.... Hiểu Linh trầm ngâm... Họ Lăng sao... Làm gì có ai thoát khỏi được mị lực của nữ chủ đây....

Vừa lúc này, cửa phòng lại mở ra. Lăng Hạo Ninh bưng vào một chậu nước thảo dược rất thơm. Mùi hương dễ chịu của sả, hương nhu và những thảo dược khác tràn ngập gian phòng khiến tinh thần thoải mái.

-Hiểu Linh, qua đây ngâm chân một lát. Anh matxa thêm cho em. Anh nấu nước thảo dược giúp khơi thông kinh mạch. Sáng nay em tập chân quá nhiều, anh nghĩ nếu không ngâm matxa thì ngày mai sẽ bị đau nhức.

Vừa nói, Hạo Ninh vừa bưng chậu nước đến tận giường. Hiểu Linh chỉ cần xoay người thả chân xuống là được.


- Cảm ơn anh. Làm phiền anh rồi.

Hạo Ninh mỉm cười.

- Là nhiệm vụ của anh. Nào, nhanh chút không nguội nước.

Hiểu Linh xoay người thả chân xuống. Hơi nước bốc lên kèm theo hương tinh dầu phả lên đến mặt. Thận trọng thả một chân vào để xem độ nóng. Vừa chạm xuống mặt nước. Một luồng hơi nóng chạy dọc sống lưng làm Hiểu Linh rùng mình hít hà nhưng cũng rất sảng khoái. Nước nóng bao phủ hai bàn chân.... Hiểu Linh thở dài thỏa mãn. Cảm giác quá tuyệt.

Nhắm mắt lim dim tận hưởng sự thoải mái của dòng nước ấm vây quanh chân. Hiểu Linh không biết Hạo Ninh đã ngồi xuống gần đó. Đột nhiên bàn chân bị một bàn tay ôn nhu cầm lấy làm cô giật nẩy mình, choàng mở mắt:

- Anh... Không cần phải làm vậy.

Hiểu Linh theo phản xạ muốn rút chân lên. Nhưng cô không kip làm gì thì hai chân cô đã bị giữ chặt lại. Giọng Hạo Ninh nhẹ nhàng bâng quơ:

- Chân đang nóng matxa sẽ có tác dụng tốt nhất, rửa chân cho em cũng là tiện tay mà thôi. Em không cần ngại.

Vừa nói, bàn tay Hạo Ninh nhẹ nhàng miết qua mu bàn chân, tới gót chân, rửa kỹ từng kẽ chân, nắm vuốt rất nhẹ từng ngón chân cô. Động tác mềm nhẹ, ôn nhu, nâng niu dịu dàng miên man tình ý.

Hiểu Linh trầm mặc, nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạo Ninh. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?.... Thiếu tướng tình báo.... một con người trẻ như vậy.... anh ta rốt cuộc có bao nhiêu gương mặt? Sâu đến chừng nào?... Tại sao tiếp cận cô đây?? Không thể nghĩ ra... thì đành không nghĩ nữa. Rốt cuộc, cô chẳng có giá trị gì. Binh đến tướng chặn... mặc kệ anh ta thôi. Hiểu Linh thu lại suy nghĩ, bình thản tiếp nhận có một nam nhân đang rửa chân cho cô.....

Hạo Ninh trở về phòng. Lông mày hắn nhíu chặt.. Tại sao lại như vậy. Hắn là người cực nhạy bén. Thái độ của Hiểu Linh tối nay có gì đó không đúng. Hạo Ninh cố gắng nhớ lại từng chi tiết sảy ra tối nay, thái độ, nét mặt.... Càng nghĩ càng không phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng là cảm nhận của hắn rất chuẩn. Cô ấy thay đổi thái độ với hắn... theo chiều hướng không tốt. Rốt cuộc là tại sao. Một đêm này, Lăng Hạo Ninh không có cách nào chìm vào giấc ngủ.


B­uổi sáng, vừa xuống đến nhà, Hiểu Linh đã nhìn thấy Cố Bỉnh Phát và Cố Thừa Minh ngồi tại bàn ăn. Cả hai người theo phản xạ nhìn về phía âm thanh. Hiểu Linh lên tiếng chào:

- Ba, anh Thừa Minh.

Cố Bỉnh Phát gật đầu, lạnh nhạt đáp:

- Ngồi đi.

Khi cả ba vị chủ nhân đã yên vị trên bàn ăn. Đồ ăn nóng của buổi sáng được mang lên. Bữa sáng đầy đủ luôn có năm món Á, năm món Âu cho tự chọn. Hiểu Linh lấy cho mình một bát súp gà nấm cùng hai chiếc bánh bao nhỏ, đoạn phân phó làm thêm một ly cà phê sữa nóng. 

Thừa Minh nhìn lượng thức ăn Hiểu Linh lấy thì nhíu mày. Cô ấy ăn ít như vậy. Đang định mở lời nhắc nhở cô thì Cố ba nói chuyện:

- Nghe Thừa Minh nói chiều nay luật sư của mẹ con tới làm thủ tục thừa kế.

Không để Hiểu Linh phản ứng gì, ông nói tiếp:

- Tài sản thừa kế từ mẹ con không phải là con số nhỏ. Bản thân con nên học cách quản lý tài sản, xử lý tốt những tài sản mà con có. Ở tầng lớp của chúng ta, việc lập di chúc sớm là chuyện bình thường. Bản thân ta cũng đã có một bản di chúc ký gửi ở luật sư. Tài sản thừa kế phân cho con vẫn là có. Nhưng Cố thị phải do người được học quản lý, có năng lực như Thừa Minh nắm giữ. Con tốt nhất nên biết đủ, không cần ước mơ thứ con không thể có. Hiểu chứ.

Không khí rơi vào im lặng. Thừa Minh không thể ngờ Cố ba có thể tuyên bố chuyện thừa kế một cách nhẹ nhàng như vậy. Thậm chí còn có tia cảnh cáo Hiểu Linh không cho phép mơ tưởng tới Cố thị. Hắn liếc nhìn thái độ của Hiểu Linh. 


Hiểu Linh nhìn thẳng vào Cố ba, lạnh nhạt trả lời:

- Con đã biết.

Nếu nữ phụ còn ở nơi này, thì Hiểu Linh rất dễ dàng có thể hiểu tại sao dù không có chút lợi thế gì trong tay, nữ phụ cũng điên cuồng tranh giành tài sản với Cố Thừa Minh. Có người cha như vậy... tâm quá lạnh.

Ánh mắt của Hiểu Linh quá mức trực tiếp ,lạnh nhạt, không có chút kính sợ khiến Cố Bỉnh Phát không vui. Đứa con gái này sau khi mất trí nhớ lại càng không thân. Giọng ông càng lạnh hơn:

- Lát có khách đến, đừng có để khuôn mặt nhợt nhạt như chết trôi đó ra tiếp khách. Họ lại cho rằng Cố gia ngược đãi.

Rồi ông quay sang Thừa Minh:

- Hôm nay Thừa Minh ở nhà bồi Hiểu Linh. Đừng để người ngoài tiêm nhiễm những thứ không tốt vào đầu nó.

Ý tứ giám sát, không muốn để vị luật sư của mẹ Hiểu Linh tư vấn cho cô về quyền thừa kế tài sản rất rõ ràng của ông lại khiến bàn ăn lâm vào trầm mặc trong giây lát. Cả hai người đột nhiên đều trả lời:

- Con đã biết.

Phân phó xong, Cố Bỉnh Phát uống nốt ly cà phê rồi cầm áo rời đi. Còn để lại hai anh em trầm mặc trên bàn ăn sáng. Thừa Minh không muốn bào chữa cho mấy lời nói của Cố ba, nhưng lại cũng không biết phải an ủi Hiểu Linh như thế nào... Đột nhiên, Hiểu Linh lên tiếng

- Một lát em mượn lái xe của anh một buổi sáng nhé. Em muốn đi làm lại thẻ ngân hàng và mua chút mỹ phẩm. Đồ mỹ phẩm không dùng 1 năm nên em bỏ hết đi rồi. Cũng không phải đi đến đâu nên cũng không có trang điểm. 

Thừa Minh nhìn sang Hiểu Linh, đáp:

- Lát cần đi đâu, anh lái xe đưa em đi.... Em không trang điểm vẫn rất xinh đẹp.... Không có như ba nói... Em đừng buồn.


Hiểu Linh cười cười với Thừa Minh. Cô lại không tự ti với cái nhan sắc cực kỳ xuất sắc này, cũng lại càng không để tâm tới mấy lời gây tổn thương của Cố ba. Không nghĩ tới Thừa Minh lại lo lắng cô buồn:

- Em không buồn. Không trang điểm gặp khách có chút thất lễ. Đằng nào đồ dưỡng da của em cũng không có, đi lại bất tiện, mua một lần cho xong.

Thừa Minh mỉm cười:

- Tốt. Vậy một lát anh đưa em đi.

*****

Chiếc xe con dừng ở trước cửa Ngân hàng Hội sở của VIS bank, hai nam nhân cùng một nữ nhân ngồi xe lăn đi thẳng vào sảnh.. Vừa nhìn thấy Cố tổng đi vào, nhân viên tiếp tân liền dẫn họ vào phòng VIP. Một vài phút sau, 1 vị phụ trách hội sở và 1 nhân viên tiến vào niềm nở chào đón bọn họ:

- Cố tổng đại giá quang lâm trụ sở nhỏ bé của chúng tôi không biết có gì cần phân phó.

Vừa nói ông ta vừa tiến tới bắt tay từng người. Thừa Minh gật đầu chào hỏi:

- Phan giám, đã lâu không gặp. Hôm nay tôi đưa em gái tôi qua xử lý lại thẻ ngân hàng. Phiền ngài cho người hỗ trợ chút.

- A đương nhiên... đương nhiên. Cố gia là khách VIP của VIS chúng tôi. Sẽ là người giỏi nhất phục vụ hai vị. Không làm phiền hai vị nữa. Có vấn đề gì cứ gọi trực tiếp cho tôi.

Vị Phan giám kia đưa lại danh thiếp của mình cho Thừa Minh và Hiểu Linh, sau đó ngay lập tức phân phó người nhân viên đi kèm vào vị trí. Rồi ông cũng rời khỏi.

Làm việc một lát sau, yêu cầu của Hiểu Linh cơ bản được hoàn thành, chỉ còn chờ ngày lấy thẻ. Cô không khỏi cảm thán số dư tài khoản hiện nay của nữ phụ. Nếu cô ấy ở đây thì chắc chỉ đủ vài bữa ăn hoặc có khi không đủ một cái túi hàng hiệu. Cơ bản là "nghèo".... nhưng tài khoản 200tr với Hiểu Linh lại là rất lớn. Ài.... giờ cô đúng nghĩa bạch phú mỹ a.....