Xuyên Không Thành Phi Tử Thì Làm Gì?

Chương 8: Nhà mẹ




"Là vô tình gặp được." Lâm Ngữ Nguyệt bất chấp nhắm mắt nói ra ba chữ này, bầu không khí trong nháy mắt đông lại, chỉ có cây đuốc nhảy múa.

"Nếu đã giải thích rõ, như vậy thần đệ cũng xin cáo từ." Bắc Thần Mạc thản nhiên như là đang nói một chuyện rất bình thường, hoàn toàn không để Bắc Thần Lăng ở trong mắt.

Thời điểm Bắc Thần Mạc đi tới gần đoàn người, Lâm Ngữ Nguyệt không nhịn nổi, muốn đi, còn muốn lão nương chịu trận, không có cửa đâu!

"Hoàng thượng, đêm nay không phải người ở chỗ Hoàng quý phi nương nương sao?" Lâm Ngữ Nguyệt đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ Hoàng quý phi nương nương, "Sao lại có nhàn rỗi hứng thú ở chỗ này ngắm trăng vậy?"

Quả nhiên Bắc Thần Mạc dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Ngữ Nguyệt, đúng là không thể buông tay thả lỏng đối với nữ nhân này.

"Nếu như trẫm ngủ rồi,có thể đêm sẽ bỏ lỡ mất kịch hay."

"Hoàng thượng, Nguyệt Phi nương nương chắc là cũng mệt rồi, vốn dĩ đêm nay chính là hiểu lầm, không bằng chuyện này đến đây thôi. "

Bắc Thần Lăng nhìn chằm chằm Bắc Thần Mạc một hồi, quay đầu nhìn Lâm Ngữ Nguyệt, biểu tình có chút biến hóa tinh vi, nhưng vẫn bị Lâm Ngữ Nguyệt bắt được.

Bắc Thần Lăng đến tột cùng đang sợ cái gì?

"Nếu hiểu lầm đã được giải trừ, vậy thần đệ xin phép hồi phủ. "

Bắc Thần Mạc nói xong rồi thản nhiên rời đi, hoàn toàn không quan tâm thái độ của vị hoàng đế Bắc Thần Lăng. Hơn nữa Bắc Thần Lăng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lâm Ngữ Nguyệt thầm phỏng đoán trong lòng, chẳng lẽ thực quyền Đông nước nằm trong tay Bắc Thần Mạc, Bắc Thần Lăng chỉ là một con rối bù nhìn.

Bắc Thần Lăng phá vỡ Lâm Ngữ Nguyệt phỏng đoán, Lâm Ngữ Nguyệt trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần.

"Người đâu, Nguyệt Phi nương nương hành vi không đúng, kéo xuống thưởng hai mươi trượng."

Quả nhiên là như vậy, bị Bắc Thần Mạc chọc tức lại trút giận trên người mình.

Lâm Ngữ Nguyệt hung tợn trừng mắt mấy người đang nhào về phía mình, trong lúc nhất thời cũng có tác dụng thị uy, người xung quanh cũng dừng lại, không biết làm sao cho phải.

Bắc Thần Lăng nhìn phản ứng của Lâm Ngữ Nguyệt, càng thêm tức giận, ỷ vào Bắc Thần Mạc mà ra oai, loại nữ nhân chỉ biết xu nịnh, thật ghê tởm.

"Ngơ ra đấy làm cái gì? Muốn trẫm tự làm sao? "

Nhận được lời khẳng định của cấp trên, đám người chung quanh trong nháy mắt cũng có dũng khí tiếp tục hành động.

Một trăm trượng vài ngày trước, lão nương mới vừa tiêu hóa, lại đánh tiếp, không có cửa.

Quan sát một vòng, người xung quanh hầu như đều là thái giám tay trói gà không chặt, xử lý cũng chỉ là chuyện nửa phút, chỉ là làm như vậysẽ bại lộ thực lực của chính mình, ít nhiều có chút không đáng.

Lâm Ngữ Nguyệt dạomột vòng mắt, hắng giọng một cái nói: "Hoàng thượng, phụ thân thàn thiếpvài ngày trước có phái người đến nói nhớ thần thiếp, muốn thần thiếp bớt thời giờ trở về thăm."

Thanh âm không lớn, nhưng vẫn có tác dụng, Bắc Thần Lăng nhướng mày, ánh mắt trực tiếp dồn ép Lâm Ngữ Nguyệt, Lâm Ngữ Nguyệt cũng tự nhiên không kiêu ngạo không siểm nịnh hồi đáp một ánh mắt.

"Dừng lại, trẫm mệt rồi, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa." mấy chữ cuối cùng cơ hồ như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Quả nhiên chiêu này hữu dụng, xem ra Bắc Thần Lăng thật sự là một con rối, trước sợ sói, sau sợ hổ, một Bắc Thần Mạc, một thừa tướng.

Ít ngày sau, Lâm Ngữ Nguyệt cuối cùng cũng có được cơ hội xuất cung, chính là về nhà mẹ đẻ.

Thật là xui xẻo, lần trước lúc chạy trốn bên trong tay nải nhiều vàng bạc châu báu như vậy, lại bị Bắc Thần Mạc kia đoạt đi, bây giờ không thể làm gì khác hơn là đi phủ Thừa tướng, xem có bảo bối hay không để làm lộ phí chạy trốn.

Thanh âm bên ngoài xe ngựa cũng dần dần bắt đầu huyên náo, xem ra đã tới phố xá sầm uất, Lâm Ngữ Nguyệt đẩy rèm cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài.

Đám người rộn ràng nhộn nhịp, bởi vì phải tránh xe ngựa, có vẻ hơi chen lấn, tiếng gào thét từ các sạp bán bên đường, tiếng bàn luận, nói khoác từ trà lâu, cùng với lá cờ cắm ở tửu quán bên cạnh, mọi thứ đều làm cho Lâm Ngữ Nguyệt có cảm giác mới mẻ.

Đột nhiên xe ngựa lắc lư dữ dội lắc lư, một tiếng quát ngựa truyền đến. Lâm Ngữ Nguyệt cũng may vịn bên cửa sổ, nếu không... kiểu gì cũng bị hất ra.

"Nương nương, người không sao chứ?" Tiểu Thúy kéo rèm cửa xe ra hỏi.

Lâm Ngữ Nguyệt khoát tay áo nói: "Không có việc gì, xảy ra chuyện gì vậy? "

Phu xe quay lại: "Nương nương, có đứa bé mới vừa từ bên cạnh vọt ra. "

Lâm Ngữ Nguyệt vươn cổ ra nhìn bên ngoài, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn chứ nhỉ.

"Đi thôi."

Cảm nhận được trong đám đông có kẻ ẩn núp, Lâm Ngữ Nguyệt quyết định tốt hơn hết là đi trước, hơn nữa Lâm Ngữ Nguyệt từ trước đến nay không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, ngoại trừ yêu tiền như mạng, đó chính là nguyên tắc luôn tuân theo người không phạm ta ta không phạm người.

Xe ngựa lại bắt đầu lắc lư, Lâm Ngữ Nguyệt rất nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, xe ngựa này ngoại trừ cần một cái dây an toàn, còn cần một hệ thống giảm xóc.

Lòng vòng mấy vòng, xe ngựa cũng dừng lại, Lâm Ngữ Nguyệt được Tiểu Thúy Tiểu Hồng nâng đở xuống xe.

Tiểu Hồng đi trước một bước, rất nhanh đi về phía cửa gõ, chỉ chốc lát cửa mở, Tiểu Hồng lập tức nói: "Nhanh đi thông báo, Nguyệt Phi nương nương giá lâm."

Gã sai vặt vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhìn Lâm Ngữ Nguyệt sau lưng Tiểu Hồng một chút, trong nháy mắtđã phản ứng, sau khi thất kinh cũng nhanh chóng hiểu phải làm cái gì, lập tức chạy vào trong viện.

"Đi thôi." Lâm Ngữ Nguyệt một cước nhảy vào cánh cửa, nói.

Tiểu Hồng vội vàng, nói rằng: "Nương nương, bọn họ còn chưa ra nghênh tiếp."

"Bổn cung về nhà mẹ đẻ, không cần nhiều lễ nghi như vậy." Kỳ thực Lâm Ngữ Nguyệt là muốn mau sớm được ngồi xuống, mới vừa ngồi xe ngựa chân đã tê rần.

Đi chưa được mấy bước, liền thấy một đoàn người đi về phía bên này, Lâm Ngữ Nguyệt cũng kinh ngạc dừng lại, không nghĩ tới phủ Thừa tướng cư nhiên lại có nhiều người như vậy. Chỉ là riêng đám thiếp thị của Thừa tướng đã có mười mấy hai mươi người, chưa nói đến còn những đứa bé kia, chỉ có điều những điều này đều là những người sau lưng Lâm Ngữ Nguyệt mới biết, hơn nữa bởi vì Lâm Ngữ Nguyệt là huyết mạch duy nhất của thừa tướng cùng phu nhân đã qua đời lưu lại, cho nên phá lệ quý trọng.

"Cựu thần thỉnh an Nguyệt Phi nương nương. "

"Thần thiếp thỉnh an Nguyệt Phi nương nương."

Một đám người mặt đối mặt chắp tay thi lễ với mình, Lâm Ngữ Nguyệt thật vẫn có chút chấn động.

"Cha, người như vậy muốn nữ nhi phải như thế nào cho phải." Lâm Ngữ Nguyệt vẫn cẩn thận từng chút không lộ ra sơ hở, nói tới nói lui cũng biến thành tiểu thư khuê các, thanh tao nho nhã.

Lâm thừa tướng mắt đầy cảm động, Lâm Ngữ Nguyệt nhìn ông, không khỏi vì Lâm Ngữ Nguyệt trước kia mà có chút thương tiếc, có một người cha thương mình như thế, còn cần phải đi dây dưa giữa Bắc Thần Lăng và Bắc Thần Mạc, thật khờ.

Hàn huyên vài câu, cuối cùng cũng ngồi xuống, người cũng lui ra gần hết, chỉ để lại Lâm thừa tướng, vài vị Thừa tướng phu nhân, cùng vài nha đầu sai sử.

"Lúc này tại sao Tiểu Bích không đi theo a? " nói chuyện là kế thất (vợ kế) của Lâm Thừa tướng, đại phu nhân phủ Thừa tướng, cũng là kế mẫu của Lâm Ngữ Nguyệt, hiện ngồi phía bên trái vị trí thứ nhất.

Lâm Ngữ Nguyệt cũng không vội vàng trả lời, mà liếc mắt nhìn phản ứng của Tiểu Hồng cùng Tiểu Thúy, quả nhiên nhìn ra điểm bất an, Tiểu Thúy còn khẩn trương nhìn nhìn Lâm Ngữ Nguyệt.