Xuyên Không Thành Vua Chúa

Chương 63: Thổ lộ




Ngạn Thiên Hổ gãi đầu, nói năng thô lỗ: "Đúng rồi, người nọ hình như là…là Lý công tử."

Vẻ mặt Diệp Khôn trầm xuống, thấp giọng quát trách móc: "Im miệng, Lý công tử là người quân tử khiêm tốn, sao có thể đến đó được?"

Anh quay đầu trộm liếc nhìn Vân Ngọc, cố gắng thấp giọng nói: "Ngươi cầm ít tiền quá đó, thay Lý công tử giải thích rõ ràng, sau đó tìm lang trung xem xem, có bị thương chỗ nào không."

Ngạn Thiên Hổ đáp một tiếng, xoay người rời khỏi Ỷ Vân Lâu.

Hai cánh cửa sổ chỉ cách nhau năm sáu bước, mặc dù Diệp Khôn hạ giọng nói chuyện, nhưng chúng nữ thính tai lắm, các nàng đã sớm cảm thấy người xấu xa kia rất quen mắt, nghe Ngạn Thiên Hổ lớn giọng hô như vậy, càng thêm xác định người nọ là Lý Minh Bác.

Khí thế của Diệp công tử, càng làm tâm hồn thiếu nữ của các nàng mừng thầm, may mắn đã không nhìn lầm người, đồng thời cũng tức giận bất bình thay Vân Ngọc, Vân Ngọc tỷ tỷ thật sự là mắt mù, lại yêu loại người đó, ai…

Nghĩ lại cũng đúng, hạng người thế nào, sẽ có bạn bè thế đấy, nhìn gương mặt của Giang Ba, Lục Vũ, chúng nữ cũng cảm thấy đáng ghét, Lý Minh Bác còn theo chân bọn họ làm bạn….

Nhưng mà, lúc trước các nàng cũng bị phong thái quân tử nhẹ nhàng của Lý Minh Bác này mê hoặc, thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm mà.

Dưới lầu sân sau nối với khúc Nam Bắc, mấy người Lưu Hương cư vẫn quyền đấm cước đá với Lý Minh Bắc, cho đến khi hắn ta khóc thảm thiết..

Những người đứng vây xem cũng không ít, tất cả đều là khách làng chơi đến đây tầm hoa vấn liễu, trong đó có người đột nhiên nói: "Ai, vị này không phải công tử Lý Minh Bác sao?"

"Thật không ngờ, Lý công tử lại có ham mê đến mức này, ha ha."

Đám khách làng chơi vây quanh xem náo nhiệt cũng cười ha ha oanh trời, bọn họ là một số thương nhân có tiền hoặc là địa chủ, không có nhã hứng làm thơ đối đáp với những mỹ nhân danh sĩ kia, bọn họ đến tìm vui, trả tiền, muốn cái đó.

Người bị đánh đúng là Lý Minh Bác, hắn ta không được như ý ở đỉnh núi Phượng Hà, nên tìm một quán rượu nhỏ uống rượu giải sầu, mượn rượu tiêu sầu, ai ngờ uống đến mức ngã quỵ, bất tỉnh nhân sự..

Đến lúc hắn ta tỉnh lại phát hiện bên người có một người phụ nữ già, không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng…

Người phụ nữ già này tên là Thúy Hoa, xuất thân từ nghèo khổ, bị phụ thân nhẫn tâm bán vào Lưu Hương cư, làm việc gần ba mươi năm, hôm nay thể già sắc yếu, sinh ý không còn như trước.

Đang mặt khổ mi sầu, thở dài một tiếng vô cùng buồn bã, có kim chủ tìm đến, để bà ta làm như vậy, sau đó chuộc thân thay bà ta, lại cho ba ta năm trăm lượng bạc cao chạy xa bay.

Thúy Hoa bán rẻ tiếng cười hơn ba mươi năm, vất vả lắm mới có đủ tiền chuộc thân, nhưng thay vì tự chuộc thân, tiền tích góp nhiều năm còn lại cũng không đủ, chỉ sợ sống cũng không đủ, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên bà ta sẽ không từ chối.

Bà ta không ngờ kim chủ lại bảo bà ta câu dẫn một vị công tử trẻ tuổi anh tuấn, hơn nữa da non thịt mềm, làm cho bà ta càng nhìn càng thích, dù sao cũng đã bán nhiều năm như vậy, bà đây miễn phí một lần, xem như là lần đầu tiên gặp cỏ non vậy.

Lý Minh bác bị người ta hạ thuốc mê, trong mơ mơ màng màng tưởng là Vân Ngọc nên ôm Thúy Hoa phong lưu khoái họat.

Sung sướng tốt đẹp một hồi làm trong lòng Thúy Hoa yêu ngay vị oan gia anh tuấn trẻ tuổi này, nhưng vừa nghĩ đến chuyện đã đồng ý với người ta, đành phải hạ quyết tâm, mạnh tay dứt bỏ.

Lý Minh bác cũng là con em thế gia, đi ra ngoài, tự nhiên có mang ngân lượng, nhưng mà lúc uống say bị người lột sạch, không chừa một xu, cả người hắn ta vẫn mơ mơ màng màng, không hiểu được sao mình lại ở Lưu Hương cư.

Chơi cô nương nhà người ta, lại đào không ra một đồng, người của Lưu Hương cư đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, đấm đá hắn ta thành cái đầu heo.

Bọn người Vân Ngọc chen chúc trên cửa sổ nhìn, nghe thấy có người gọi tên Lý Minh Bác, nàng chỉ cảm thấy cả trái tim tan nát rồi, nếu không phải Bạch Linh bên cạnh kéo nàng lại, chỉ sợ có thể té xỉu trên đất.

Bạch Linh nắm tay nàng, kéo nàng qua một bên, thấp giọng khuyên nhủ: "Vân Ngọc muội, loại người này, không đáng để muội rơi lệ vì hắn."

Vân Ngọc cố nén bi thống trong lòng, nhưng nước mắt lại không tự chủ được tuôn ra ngoài.

Bạch Linh thay nàng lau sạch nước mắt, liếc mắt nhìn Diệp Khôn, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nha đầu ngốc, khóc cái gì? Có cái gì mà khóc, muội hẳn là may mắn mới đúng."

Vân Ngọc không khỏi ngẩn ngơ, lập tức hiểu ý Bạch Linh, đúng thế, Bạch Linh tỷ tỷ nói đúng, tại sao mình phải thương tâm cho loại người bạc tình bạc nghĩ phụ nhân tâm này? Mình nên vui mới phải, may mắn mình vẫn chưa lấy thân báo đáp, vẫn thanh bạch như cũ.

Giải được khúc mắt, nàng vụng trộm liếc nhìn Diệp Khôn đứng sừng sững trước cửa sổ, trái tim nhỏ đột nhiên nhảy điên cuồng, lúc này, nàng đã quyết định.

"Bạch Linh tỷ tỷ, cám ơn tỷ." Nàng nắm tay Bạch Linh thật chặt, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Ngày đó, Bạch Linh nhìn thấy được thống khổ và do đự trong lòng nàng, nói chuyện tâm tình với nàng một đêm, giải hơn nửa nút thắt trong lòng, cho nên mới từ chối đi theo Lý Minh Bác đến đỉnh Phượng Hà tụ hội.

Bạch Linh cười nhẹ nói: "Nha đầu ngốc, mau lau khô nước mắt, để Diệp công tử nhìn thấy, nhất định sẽ đau lòng chết."

"Bạch Linh tỷ tỷ..." Gương mặt Vân Ngọc xấu hổ oán trách, vội vàng lấy khăn lụa lau khô nước mắt, khúc mắt của nàng đã hoàn toàn giải quyết, trên gương mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.

Diệp Khôn nhìn nét mặt, đã nhìn ra được nàng có lẽ đã chọn lựa xong, không khỏi trêu ghẹo nói: "Vân Ngọc cô nương, có chuyện gì mà vui vẻ vậy? Có thể nói ra để mọi người cùng chia sẻ được không."

Anh vừa nói như vậy, Thanh Ngọc và những người khác đang tựa trên khung cửa sổ xem náo nhiệt cũng xoay người lại, nhìn Vân Ngọc giống như là trọng sinh lại, rực rỡ sáng chói.

Gương mặt Vân Ngọc không khỏi ửng hồng lên, việc này được nhiên là việc tốt, nhưng sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra? Nàng ậm ừ nói: "Không có... Không có gì... Chỉ là nhớ đến mấy chuyện vui lúc nhỏ mà thôi..."

Mọi người lại ngồi xuống, vui vẻ uống rượu nói chuyện, hình tượng Lý Minh Bác đã sụp đổ hoàn toàn trong lòng chúng nữ, không ai để ý hắn ta nữa, chuyện vừa rồi, chỉ là chuyện cười khi trà dư tửu hậu..

Diệp Khôn vẫy vẫy tay với Nghê Thường trong góc, cô gái nhỏ đi đến bên cạnh bàn, đặt một túi lên bàn, sau đó lại lui về chỗ vừa đứng.

Diệp Khôn cười tủm tỉm mở ra túi ra, bên trong là năm hộp gấm nhỏ hoa lệ tinh mỹ thủ công tinh xảo.

Trái tim của chúng nữ cũng không hiểu vì sao điên cuồng nhảy lên, chỉ nhìn hộp gấm nhỏ tinh mỹ này, biết là giá trị xa xỉ, mấy thứ đính bên cạnh hộp gấm, chỉ sợ càng quý, chẳng lẽ là…là…

Các nàng cũng không tự chủ được ngừng thở, cảm thấy tim mình đang bang bang nhảy loạn, gần như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

Trên mặt Diệp Khôn lộ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, anh đặt năm hộp gấm nhỏ trước mặt năm người phụ nữ, sau đó lui lại hai bước, cúi một cái với năm người, trịnh trọng nói: "Tại hạ không biết ý của năm vị cô nương thế nào, nhưng chân tình của tại hạ đối với năm vị, có thiên địa chứng giám, bỏ qua một người, sẽ nuối tiếc cả đời, cho nên, tại hạ chỉ đành cả gan làm loạn, đồng thời thổ lộ với năm vị cô nương."

Đừng trách anh quá tham lam, tính của anh đây là vậy, không thể gặp mỹ nữ, cho nên, muốn thu về toàn bộ, nhưng ngàn vạn đừng từ chối anh, như vậy anh đây rất mất mặt.

Mặc dù Thanh Ngọc, Thúy Vân cũng ẩn ẩn đoán được dụng ý của anh, nhưng không ngờ anh lại thổ lộ trước mặt năm người, hơn nữa còn đồng thời thổ lộ, gương mặt không khỏi biến trắng.