[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 35: Phế Thái Tử Điên Bị Giam Cầm (9)




Edit by: Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Dưới sự khuyên nhủ của Vân Thanh Thanh, Triệu Triệt kìm nén tức giận, chậm rãi buông đao xuống.


Chân Vân Thanh Thanh cũng bị dọa cho mềm rồi, may mà một tay cô vẫn còn dựa trên người hắn, nếu không có lẽ cô đứng cũng không vững.


Tay không đoạt dao sắc của nhân vật phản diện chẳng hạn, đau xót hay sảng khoái trong đó, kỳ thật là người nào đoạt người đó mới hiểu được.


Ngay cả Vân Thanh Thanh cũng bội phục lá gan của chính mình, cô thế mà dám làm giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện full rồi?


Sau khi Triệu Triệt buông đao, hắn vẫn luôn đứng ở đó, tiếp tục dùng cặp mắt tràn đầy cừu hận nhìn chằm chằm thi thể bị phanh thây của Lưu Thiện, từ trong mắt hắn Vân Thanh Thanh nhìn ra sự căm hận khó hiểu.


Cô vừa dùng tay áo lau mặt cho hắn, vừa quay đầu hắn lại, run rẩy nói: "Đừng, đừng nhìn nữa, chết cũng chết rồi."


Lưu Thiện bị chém thành như vậy mà hắn còn nhìn, Vân Thanh Thanh chỉ mới liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy đêm nay mình sẽ gặp phải ác mộng.


Hiện giờ, vấn đề lớn nhất là nên làm gì tiếp bây giờ, đầu óc Vân Thanh Thanh hoàn toàn rối loạn, phế thái tử một nước giết chết đại nội tổng quản, ai tới nói cho cô biết tình tiết truyện này nên đi tiếp thế nào đây?


"Làm sao ngài ra ngoài được? Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Vân Thanh Thanh tới gần hắn, dán sát vào lòng hắn nói.


Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người trong lòng, Triệu Triệt nháy mắt từ trạng thái điên loạn thanh tỉnh lại, hắn nắm lấy tay cô đặt trên ngực mình, vùi sâu vào tóc cô, hít thật sâu hai cái.


Chỉ có ở nơi nàng hắn mới có thể tìm về lý trí.


Hắn nhắm mắt rồi lại mở mắt, cảm nhận được run rẩy từ tay cô truyền đến, trầm giọng nói: "Đừng sợ, có ta."


Thanh âm hắn không có đến nửa phần run rẩy, thậm chí còn mang theo vẻ trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi.


Vân Thanh Thanh suýt khóc, thầm nghĩ, đều tại ngươi nên mọi chuyện đều bị đảo lộn. Cô vốn muốn thu thập thêm nhiều chứng cứ hơn nữa để Lưu Thiện chịu chế tài của chính nghĩa (*), kết quả chỉ trong chớp mắt người đã bị Triệu Triệt chém chết, cô còn chế tài cái rắm á.


(*) chế tài: trừng phạt, trừng trị, ngăn chặn.


"Ngươi ra ngoài trốn trước đi, chuyện khác cứ giao cho ta xử lý." Triệu Triệt kéo cô từ trong lòng ra, nghiêm túc nói.


Trên mặt hắn vẫn còn sót lại sự hung ác vừa nãy, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế bản thân để không dọa đến cô.


Vân Thanh Thanh ngây ngốc nhìn hắn: "Trốn. . . . . . Trốn ở đâu?"


Thị vệ trong hoàng cung rất nhanh sẽ đến đây, viện tử của Lưu Thiện lớn như thế, cô lại một thân máu me nhầy nhụa làm sao trốn được? Trốn đi đâu?


Hắn định đưa tay kiểm tra cô, nhưng nhìn thấy vết máu trên người mình, hắn lại hạ tay xuống, nhìn vào mắt cô, nói: "Ta biết ngươi có cách."


Nghe vậy, Vân Thanh Thanh đột nhiên nghĩ tới, cách mà hắn nói, chẳng lẽ là. . . . . .


"Tiểu hệ thống, có đạo cụ tàng hình không không?" Vân Thanh Thanh hỏi tiểu hệ thống.


Tiểu hệ thống hồi đáp: "Có. Đạo cụ tàng hình có hai loại, một là ống tiêm tàng hình có hiệu quả trong năm canh giờ; loại thứ hai là áo choàng tàng hình, có giới hạn số lần. Ta đề nghị cô dùng ống tiêm tàng hình, tuy rằng nó có tác dụng trong thời gian hạn định không lâu, nhưng so với áo choàng tàng hình thì rẻ hơn."


"Lấy một cái đi." Vân Thanh Thanh nhanh chóng bảo nó mua.


Tiểu hệ thống nhanh chóng mua, đem ống tiêm chỉa vào cổ Vân Thanh Thanh.


"Ta đi rồi, ngài phải làm sao bây giờ?" Vân Thanh Thanh ngơ ngác nhìn hắn, nếu thật sự không giải quyết được cục diện này, cô cũng làm cho Triệu Triệt tàng hình đi, thần không biết quỷ không hay lén đưa hắn đi.


"Đợi đã, ký chủ, nếu cô mang theo nhân vật chính tuyến chạy trốn khỏi hoàng cung, sẽ làm cho tình tiết truyện lệch khỏi quỹ đạo ban đầu." Tiểu hệ thống nhắc nhở cô, "Tuy rằng cuối cùng hắn sẽ không phóng hỏa nhưng khó tránh khỏi việc phế thái tử mất tích, sẽ xuất hiện sự kiện khác phá vỡ hòa bình thế giới."


Bị tiểu hệ thống nhắc nhở, Vân Thanh Thanh đột nhiên nghĩ đến điểm mấu chốt của cốt truyện.


Hiện tại Gia Hòa Đế không có con, Triệu Triệt tạm thời là người thừa kế hợp pháp duy nhất, trong truyện sở dĩ Triệu Triệt phóng hỏa gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng là vì một mồi lửa của hắn khiến Gia Hòa Đế bị ngạt mà phát bệnh, biết được hoàng đế Đại Việt bệnh nặng, địch quốc phát động tiến công Đại Việt.


Để Đại Việt càng thêm hỗn loạn, địch quốc thả tù binh thái thượng hoàng ra, thái thượng hoàng biết được nhi tử Triệu Triệt chết trong biển lửa, chạy đến hoàng cung đòi công bằng cho nhi tử mình, Gia Hòa Đế vốn là thẹn với ca ca, hai vị hoàng đế vì nhi tử mà tranh cãi với nhau, còn bắt đầu một hồi tranh đoạt quyền lực, Đại Việt dưới thế gọng kìm bên trong lẫn bên ngoài, cuối cùng rơi vào kết cục diệt quốc.


Nếu cô mang Triệu Triệt chạy đi, thái thượng hoàng vẫn sẽ trở về, cuối cùng thiên hạ vẫn đại loạn.


Vân Thanh Thanh suy nghĩ cẩn thận chỗ khó của nhiệm vụ, không phải chỉ là không để Triệu Triệt phóng hỏa là được, cô còn phải ổn định Triệu Triệt, ổn định hoàng thất.


Nghe thấy Vân Thanh Thanh quan tâm mình, Triệu Triệt vỗ vỗ tay cô, nói: "Ta không sao, ta có cách, ngươi đi mau."


Vân Thanh Thanh trước tiên bảo tiểu hệ thống tiêm cho cô.


Quả nhiên thuốc tàng hình rất nhanh đã phát huy công hiệu, dưới mí mắt của Triệu Triệt, Vân Thanh Thanh biến mắt.


Triệu Triệt hết sức kinh ngạc, lại thở dài nhẹ nhõm.


Vân Thanh Thanh là uy hiếp duy nhất của hắn, chỉ cần nàng không có chuyện gì, hắn đều có thể cho qua.


Sau khi Vân Thanh Thanh tàng hình, phát hiện hắn không có phản ứng quá lớn, cô tự hỏi từ khi nào hắn phát hiện cô có gì đó không ổn? Chẳng lẽ là ngày đó tiểu hệ thống ra tay quá độc ác?


"Ngày đó ngươi rốt cuộc tiêm cho hắn bao nhiêu mũi?" Vân Thanh Thanh hỏi.


"Không nhiều lắm, chỉ có năm lần." Tiểu hệ thống trả lời, sợ Vân Thanh Thanh úp nồi cho nó, nó lại vội vội vàng vàng bổ sung thêm một câu, "Là cô nói chỉ cần hắn vừa tỉnh lại thì bảo ta tiêm cho hắn, không biết vì sao hắn lại có thể kháng thuốc, cả đêm liên tục tỉnh lại."


Vân Thanh Thanh nhất thời đỡ trán, không dám tưởng tượng hình tượng của mình hiện tại trong cảm nhận của Triệu Triệt. . . . . Trong mắt người cổ đại, cô có thể kỳ lạ làm cho hắn hôn mê, lại còn kỳ lạ biến mất, có thể cô đã bị hắn cho là yêu quái rồi.


Vân Thanh Thanh còn phát ngốc ở một chỗ, Triệu Triệt chậm rãi xoay người, quay về phía vị trí nơi Vân Thanh Thanh biến mất nói: "Còn chưa đi?"


Vân Thanh Thanh cúi đầu nhìn nhìn thân thể trong suốt của bản thân, nói: "Sao ngài biết ta chưa đi?"


"Dấu chân máu." Triệu Triệt chỉ vào dưới chân cô nói.


Vân Thanh Thanh tiến lên một bước, ở tại chỗ cô vừa bước ra có một dấu chân máu, thế mới biết thân thể mình tàng hình nhưng dấu vết dưới chân thì không.


Vừa rồi cô dẫm lên máu loãng trên sàn nhà cho nên ở mặt đất lưu lại dấu chân.


Cô nhanh chóng che chét máu loãng trên đất che đi tung tích của mình, sau đó cởi giày đứng bên cạnh hắn.


"Ta không đi, ta phải ở cùng ngài." Vân Thanh Thanh vẫn rất lo cho Triệu Triệt, hành động của nhân vật phản diện quá mạnh mẻ, cô căn bản không biết Triệu Triệt muốn làm gì.


Triệu Triệt nghĩ nghĩ, đột nhiên cong môi cười, chế giễu nói: "Cũng tốt, đỡ cho ta lại không tìm thấy ngươi."


Vân Thanh Thanh: ". . . . . ."


Cô sai rồi.


Cô căn bản không biết sau khi cô rời đi hắn sẽ liều mạng tìm cô như vậy, thậm chí còn nổi điên lên giết Lưu Thiện.


Nếu ông trời cho cô thêm một cơ hội nữa, có đánh chết Vân Thanh Thanh cũng không dám rời khỏi hắn.


Triệu Triệt lại cầm đao lên, đi ra ngoài cửa, Vân Thanh Thanh một đường theo hắn, vậy mới biết ngoài cửa lại không có ai tiến vào.


Thì ra đám người hộ viện đều đã bị hắn chém bị thương, ba tên tay sai của Lưu Thiện đều kinh hãi kêu rên ở bên ngoài.


Bởi vì là trong cung nên bên người Lưu Thiện không mang quá nhiều người, bọn thái giám trên tay lại không có vũ khí, Triệu Triệt hùng hổ vác đao tới, càng thuận lợi cho hắn.


Triệu Triệt ra khỏi viện tử của Lưu Thiện, bước trên đường lớn trong hoàng cung.


Dưới ánh hoàng hôn đẫm máu, thiếu niên vác theo thanh đao còn đang chảy máu đi trên đường đá, áo trắng trên người hắn sớm đã bị nhuộm đỏ loang lổ, giống như màu của những bức tường cung điện xung quanh, u ám và mục nát.


Vân Thanh Thanh bước từng bước nhỏ theo sát hắn, thấy dáng vẻ hắn bệ vệ ngạo nghễ như thế, cô không khỏi hết hồn, nhỏ giọng hỏi: "Ngài muốn đi đâu?"


"Càn Thanh Cung." Triệu Triệt đáp.


Toàn thân Vân Thanh Thanh không nhịn được sởn tóc gáy, hắn mang đao đến Càn Thanh Cung, chẳng lẽ là muốn giết hoàng đế?


Nhưng mà nghĩ lại thì cũng không có khả năng, bên người Lưu Thiện không có ai, nhưng thị vệ bên cạnh hoàng đế thì không ít.


Quả nhiên, sau khi Triệu Triệt xuất hiện trên đường lớn đã nhanh chóng gây ra một trận xôn xao, một đám thị vệ chạy về phía hắn, bao vây hắn lại, thị vệ dẫn đầu "Phốc" một tiếng quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói: "Điện hạ! Xin điện hạ buông vũ khí!"


Triệu Triệt cười lạnh một tiếng, ngay lúc Vân Thanh Thanh nghĩ hắn sẽ  dùng đao chém ra một con đường, hắn lại quay đầu lưỡi đao đặt trên cổ mình, lạnh lùng nói: "Nhường đường."


Mặc dù Triệu Triệt bị phế nhưng hắn vẫn là hoàng tử, hắn tự kề đao lên cổ như vậy dọa cho đám thị vệ choáng váng tại chỗ, trực tiếp tản ra, mở một con đường cho hắn.


Bọn thị vệ dám cản phế thái tử giết người lung tung nhưng không dám ngăn cản phế thái tử tự sát, không ai gánh nổi tội danh bức chết hoàng tử.


Dưới cái nhìn chằm chằm của đám thị vệ, Triệu Triệt kề đao trên cổ mình, một thân đạp ánh chiều tà đi vào bóng tối u ám trong cung điện.


Nhìn tòa cung điện to lớn đồ sộ cách đó không xa, khóe môi Triệu Triệt lộ ra độ cong khinh miệt.


Lúc này góc áo hắn bị kéo lại, quay đầu nhìn chỉ có thể trông thấy một đoàn khí.


Hắn nghe thấy tiếng thở dồn dập của thiếu nữ, nàng tựa hồ có chút khẩn trương.


Thật may, trên con đường lẻ loi cô độc này, vẫn có nàng ở bên cạnh.


Trong lòng Triệu Triệt sinh ra dũng khí khôn tả, dũng khí này như một  ngọn lửa từ bàn chân đốt tới đỉnh đầu, hoặc như vừa mới uống xong một chén canh thập toàn đại bổ, có thể khiến hắn chạy ba vòng hoàng cung.


Khóe miệng thiếu niên chậm rãi gợi lên, u ám và hung mãn trên mặt đều trở thành hư không, hắn dùng thanh âm ôn nhu nhất hướng tới đoàn khí kia nói: "Đừng sợ."


Ánh mắt hắn rõ ràng không nhìn thấy cô, nhưng Vân Thanh Thanh vẫn cảm thấy hắn có thể thấy được. Ánh mắt hắn nhìn cô sáng ngời như sao Bắc Đẩu dẫn đường trong đêm đen.


Vân Thanh Thanh rất muốn nói cô không sợ, thứ cô sợ chính là hắn sẽ gặp nguy hiểm. Cô rất muốn khuyên hắn quay về Nam Cung, sau đó hai người cùng nhau bỏ trốn, nhiệm vụ cô cũng không muốn làm nữa, cùng lắm thì mất hết thương thành tệ thôi.


Nhưng khi nhìn đến ánh mắt hắn kiên quyết không chùn bước, dũng cảm tiến lên phía trước, vẻ mặt không mảy may e sợ vận mệnh, lời khuyên còn nghẹn lại trong cổ họng đều bị cô nuốt xuống.


Nếu hoàng đế thật sự hạ lệnh giết chết Triệu Triệt, vậy cô đành bất chấp nguy cơ bị chủ hệ thống trừng phạt, mang theo hắn đại sát tứ phương trốn khỏi hoàng cung, trời cao biển rộng, cô cũng không tin hoàng đế có thể bắt được bọn họ!


Cách Càn Thanh Cung càng lúc càng gần, không ít triều thần thấy phế thái tử đột nhiên xuất hiện, còn lấy đao kề cổ, sợ tới mức quỳ xuống ngay tại chỗ, bọn thái giám cung nữ lập tức bị thế trận này dọa sợ, mỗi người chạy một ngã.


Thấy bộ dáng như gặp đại địch của đám người, Triệu Triệt khinh thường cười nhạo một tiếng.


Triệu Triệt đi thẳng vào Càn Thanh Cung, Gia Hòa Đế đang xử lý chính vụ cầm tách trà trên bàn đảo qua, giận dữ quát bọn thị vệ tay chân luống cuống bên cạnh: "Người đâu! Mau đoạt lấy binh khí của hắn!"


Triệu Triệt hiên ngang đứng giữa đại điện, lớn tiếng nói: "Thúc phụ, ngài chờ không kịp muốn giết nhi thần sao?"


"Ngươi. . . . . ." Gia Hòa Đế chỉ vào Triệu Triệt, tay run rẩy, tức giận đến nửa ngày nói không ra lời.


Nếu Triệu Triệt thật sự tự sát trước mặt hắn, dù cho Gia Hòa Đế có anh minh thần võ thế nào đi nữa cũng không gánh nổi tội danh bức chết nhi tử của ca ca. Lúc trước hắn phế đi Triệu Triệt cũng đã mất không ít khí lực, cho tới bây giờ vẫn có người nói sau lưng hắn, mà hắn để ý nhất lại là thanh danh của mình nên không cho phép bất luận kẻ nào hủy hoại nó.


Hiện giờ Triệu Triệt thật sự điên rồi, sao dám nắm cái thóp thanh danh của hắn.


Gia Hòa Đế bị Triệu Triệt chọc giận đến ứa gan, bên ngoài còn có không ít triều thần đứng đó, hắn không thể để người khác tiếp tục xem trò cười của hoàng gia, lập tức cố nén lửa giận xuống nói: "Triệt nhi, ngươi sao thế? Mau buông đao xuống, có chuyện gì cứ nói với thúc phụ."


Thấy Gia Hòa Đế rõ ràng tức giận nhưng lại phải nghẹn lại, trong lòng Triệu Triệt sảng khoái đến cực điểm, liền rút đao kề trên cổ ra, sau đó ném xuống đất, một cước đá về phía Gia Hòa Đế.


Đao đập vào lư hương dưới chân Gia Hòa Đế phát ra một trận "Leng keng"  lộn xộn, làm trái tim Gia Hòa Đế thiếu chút nữa bị dọa cho ngừng đập.


Triệu Triệt rốt cuộc muốn làm cái gì? Ra uy với hắn sao?


Triệu Triệt lạnh nhạt nhìn Gia Hòa Đế.


Hắn vốn không định tự mình giết Gia Hòa Đế, hắn vào đây chỉ là muốn mượn cớ sinh sự mà thôi.


Lúc này, một tên thái giám bước nhanh vào cửa, thì thầm vài câu với Gia Hòa Đế, sau khi Gia Hòa Đế nghe xong liền giận tím mặt.


"Ngươi vậy mà. . . . . .vậy mà lại giết Lưu Thiện! Đường đường là hoàng tử một nước lại tùy ý xằng bậy lạm sát kẻ vô tội, còn ra thể thống gì nữa!" Mặt Gia Hòa Đế từ tím thành đỏ, giận dữ quát Triệu Triệt.


Triệu Triệt quét mắt nhìn đám triều thần đang quỳ bên ngoài, phát hiện đều có mấy lão già ở đấy, trong đám người thậm chí còn có cữu cữu hắn Ngô thái phó, hắn không khỏi cười lạnh ra tiếng, tốt lắm, người nên tới đều tới cả rồi.


"Lưu Thiện hối lộ trái pháp luật, cướp đoạt tài sản của dân, mọi người đều biết việc xấu hắn làm, quan viên nơi này có ai mà không bị hắn vơ vét tài sản? Hắn vốn là đáng chết!" Triệu Triệt cao giọng nói, ánh mắt thanh minh, làm gì còn nửa phần hung ác vừa rồi.


Gia Hòa Đế bị hắn làm tức giận đến ngã ngửa, đều nói Triệu Triệt bị điên, hiện giờ xem xem, Triệu Triệt hoàn toàn chính là đang giả điên!


"Đối với chuyện của Lưu Thiện trẫm tự có phán đoán, nhưng ngươi làm xằng làm bậy, trẫm không thể tha thứ được." Gia Hòa Đế nghiến răng nghiến lợi đối mặt với điệt nhi ngoan của mình.


"Nhi thần bị Lưu Thiện ám hại, dưới cơn xúc động giết hắn, nhi thần xác thực là có sai, nhưng Lưu Thiện chết chưa hết tội." Triệu Triệt từ trong tay áo lấy ra một bao thuốc bột, ném tới chỗ triều thần đang quỳ, "Lưu Thiện hạ độc hại nhi thần, ‘ Tiêu Tràng Tán ’ này chính là chứng cớ. Thúc phụ, nhi thần khẩn cầu thúc phụ sai người điều tra Lưu Thiện, rốt cuộc Lưu Thiện làm chuyện gì, sai người đến lục soát nơi ở của hắn là biết, nếu nhi thần oan uổng hắn, nhi thần cam nguyện chịu phạt."


Cho tới bây giờ, Vân Thanh Thanh cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Triệu Triệt muốn để cô đi trước.


Hắn cố ý để cô đi trước chính là để tránh cho cô gặp chuyện không may, đem sự kiện từ "Tình sát" biến thành thù riêng của hắn và Lưu Thiện, như vậy, Vân Thanh Thanh sẽ không phải chịu tội danh câu dẫn phế