Xuyên Nhanh: Cùng Anh Ngắm Biển Sao Trời Mênh Mông

Chương 7: NỮ PHỤ HÀO MÔN (7)




“Nếu bọn họ quy củ một chút, ta cũng sẽ không chủ động dạy bọn họ làm người.” Nguyễn Nhuyễn kháng nghị với 9488, cũng chỉ là một câu nói thường, nhẹ giọng phản bác.

9488 lại một lần nữa lại bị câu nói này làm cho im lặng như gà.

Nó liền biết, đây là thói quen của hồ ly nhỏ, nhất định sẽ làm cho nó không được chuyển chính thức như bình thường.

Đáng thương, tiền lương khi nó chuyển chính thức, 5 vạn 1 tệ, còn có 13 ngày nghỉ đông, oa oa oa.

“Cánh tay của tôi bị thương như vậy, Trần tiểu thư không cảm thấy có lỗi chút nào sao?” Nguyễn Nhuyễn cũng không phải nguyên chủ lạnh lùng thanh cao, chuyện gì cũng không so đo.

Hồ ly nhỏ tình cách nóng nảy muốn dỗi ai liền dỗi người đó, nam nữ chính nga?

Chơi hư thế giới này, các người cũng chỉ là tế phẩm sau khi thế giới này bị hỏng.

Trần Tiểu Ngải đại khái cũng không nghĩ tới, ở trong ấn tượng của cô ta, Nguyễn đại tiểu thư là người luôn lạnh lùng không để ý đến mọi chuyện, tự nhiên lại dỗi cô ta một câu như vậy.

Cả người đang suy nghĩ, vẫn ở nguyên tại chỗ đó.

Trong nguyên tác, ngày hôm sau sau khi nguyên chủ nhập viện nam nữ chính mới xuất hiện.

Thật ra nguyên chủ chỉ bị phỏng, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là cha mẹ cô không yên tâm, tuy rằng ở nước ngoài không về, nhưng vẫn sắp xếp người chăm sóc cho Nguyễn Nhuyễn ở bệnh viện, tĩnh dưỡng cho tốt.

Ngày hôm sau nam nữ chính tới đây thăm, Trần Tiểu Ngải tung tăng nhảy nhót, khiến phòng bệnh đầy chướng khí.

Nhưng nam chính Hạ Hoành Đình vẫn khăng khăng cảm thấy Trần Tiểu Ngải như vậy rất nhanh trí đáng yêu, vẫn không mở miệng trách cứ, thậm chí còn khuyên Nguyễn Nhuyễn hào phóng một chút, đừng so đo với Trần Tiểu Ngải.

Tính cách nguyên chủ vốn lãnh đạm, lại bởi vì giữ giá, hơn nữa nam chính lại khuyên bảo, liền không hề so đo.

Nhưng mà bởi vì chuyện này, thật ra mẹ nam chính đã biết đến sự tồn tại của Trần Tiểu Ngải.

Mẹ nam chính đau lòng con trai mình, không muốn xuống tay trên người nam chính, liền cổ vũ nguyên chủ đến công ty, cũng giống Trần Tiểu Ngải trở thành trợ lý.

Mục đích đương nhiên là xem trọng nam chính, khiến nam chính và Trần Tiểu Ngải không đến được với nhau.

Nguyên chủ đối với việc trưởng bối khuyên bảo không có cách nào chối từ, chỉ có thể đồng ý.

Kết quả, sau khi trở thành trợ lý, lại trở thành đá lót đường cho Trần Tiểu Ngải.

Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nam chính cũng không cảm thấy Trần Tiểu ngải có cái gì không đúng, thậm chí cảm thấy cô gái mơ hồ đáng yêu như vậy, mới chính là người anh ta thích.

Ba người bởi vì Nguyễn Nhuyễn trở thành trợ lý, tiến thêm một bước dây dưa, mãi cho đến cuối cùng Nguyễn Nhuyễn bị đẩy xuống lầu.

Tâm nguyện của nguyên chủ là sớm từ hôn, không muốn dính dáng đến hai người kia nữa.

Cho nên, vị trí trợ lý này, Nguyễn Nhuyễn cũng không cần nhận lấy cơ hội mẹ nam chính cho.

Muốn con trai mình giữ khoảng cách với ngọn cỏ dại Trần Tiểu Ngải?

Vậy thì tự bà đi mà làm đi.

Quanh co long vòng, cuối cùng còn ghét nguyên chủ, ai cho mẹ nam chính cái dũng khí như vậy?

Trần Tiểu Ngải bị Nguyễn Nhuyễn dỗi đến mắc kẹt, sau khi phản ứng lại, dùng ánh mắt nhu nhược đáng thương lại có vài phần quật cường nhìn Hạ Hoành Đình.

Hạ Hoành Đình lúc này thấy cô cực kỳ để bụng, tự nhiên là che chở Trần Tiểu Ngải.

“Nguyễn Nhuyễn, sao em có thể nói như vậy, Tiểu Ngải cũng là không cố ý, hơn nữa . . .” Hạ Hoành Đình còn muốn nói gì nữa.

Thế nhưng Nguyễn Nhuyễn đã kịp thời giơ tay ngăn anh ta lại, khuôn mặt tuy vẫn lạnh lùng, nhưng đuôi mắt lại phong tình, làm cho trái tim Hạ Hoành Đình hơi xao động.

Lại cảm thấy, Nguyễn Nhuyễn hôm nay không giống với ngày trước.

“Nếu chúng ta có thể nói chuyện riêng, tôi sẽ không so đo chuyện này.”

Bước đầu từ hôn, đương nhiên là khiến vị nam chủ luôn cho rằng nguyên chủ yêu anh ta đến chết đi sống lại này tự động rời khỏi.

Hồ ly nhỏ ta tuy không ngại dạy bọn họ làm người, nhưng mà không vội.

Không có nguyên chủ trộn lẫn bên trong, Nguyễn Nhuyễn thật ra muốn nhìn một chút, chuyện của nam nữ chính còn có thể đi xa đến đâu.

Haha, nam phụ đặc biệt còn chưa lên sân khấu đâu.

Không sợ bọn họ lăn lộn không đứng dậy nổi!

[Nếu đọc đến đây rồi mà thấy truyện hay thì đừng ngần ngại cho mình một vote nha]

Hết chương.

20200415