Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 30




Người xung quanh vội vã tránh mưa hoặc bung dù che kỹ chính mình nhanh chóng rời đi.

Nam Nhiễm chỉ giơ tay, đứng đó hứng mưa, hứng hơn mười phút.

Tiểu Hắc Long nghi hoặc.

【 Ký chủ, cô đang làm gì vậy? 】

Nam Nhiễm phục hồi tinh thần lại.

Đem bánh bao trong tay ăn sạch.

"Bị nhốt lâu như vậy, đã quên trời mưa có dáng vẻ như thế nào."

Ngữ điệu của cô lười nhác.

Cảm xúc của Tiểu Hắc Long lập tức bị ký chủ lây nhiễm.

Nó biết một chút sự việc.

Năm mười một tuổi, ký chủ bị nhốt địa lao suốt vạn năm.

Chỉ mới nghĩ tới một chút như vậy, Tiểu Hắc Long liền nhịn không được

Hu hu hu hu~~~

Ký chủ thật thảm quá~~~

Nam Nhiễm lúc thì ngửa đầu nhìn trời, lúc lại tự mình chơi đùa hạt mưa rơi xuống.

Nhìn qua có vẻ rất vui.

Lúc này

Một chiếc xe hơi chạy ngang qua, ngừng lại cách Nam Nhiễm không xa.

Vài giây sau, cửa xe mở ra.

Một chiếc ô màu đen xuất hiện, ngăn cản tầm nhìn.

Sau đó, một người từ trên xe bước xuống.

Đồng phục cấp ba Đế Đô cực kỳ nổi bật.

Một khuôn mặt lạnh băng lộ ra,

Không chút biểu cảm, hờ hững đến mức như có cậu phụ trợ, thời tiết này cũng không lạnh như vậy nữa.

Nam Nhiễm cảm nhận được có một hơi thở đang tới gần.

Lúc nhìn qua, Bạc Phong đã xuất hiện bên người cô.

Ngón tay với từng khớp xương rõ ràng, nắm lấy cán dù màu vàng được chạm khắc tỉ mỉ.

Sau đó, chiếc ô màu đen hơi nghiêng.

Che trên đầu Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm nhìn dù, lại nhìn nhìn cậu.

Nàng im lặng, xê dịch sang bên cạnh một bước.

Đem bản thân lộ ra dưới mưa.

Bung dù?

Thật nhàm chán.

Hiếm lắm mới gặp được trời mưa, đương nhiên muốn ở đó chơi đùa thêm chốc lát.

Kết quả cô vừa bước ra khỏi dù, đã bị người ta kéo cánh tay lôi trở lại.

Nam Nhiễm nhẹ nhàng nhíu mày.

Nâng mắt lên nhìn cậu.

Ngữ điệu lười nhác.

"Làm gì?"

Thanh âm của cậu vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Cậu nói xem."

Nam Nhiễm bĩu môi,

"Sao tôi biết được cậu muốn làm gì?"

Cô trước nay không bao giờ đoán tâm tư của dạ minh châu.

Bộ dáng Bạc Phong không chút cẩu thả, khắp nơi đều mang theo sự tinh xảo cùng tự phụ.

Cơ hồ liếc mắt một cái, là có thể phân biệt được với người xung quanh.

Nam Nhiễm vươn tay, túm cái tay cậu đang nắm chặt cánh tay mình, gỡ ra từng ngón từng ngón một.

Cô không chút để ý

"Bây giờ tôi đã tìm được đồ chơi càng tốt hơn rồi, không quá muốn ······" chơi viên dạ minh châu cậu nữa.

Còn chưa dứt lời.

Một đôi môi lạnh lẽo, đã đặt trên môi cô.

Bạc Phong cúi đầu, tay kéo cánh tay cô, không cho cô rời khỏi mình, cứ như vậy mà hôn lên.

Ô màu đen không biết từ khi nào đã rơi xuống đất.

Hai người cùng nhau lộ ra giữa trời mưa to.

Tài xế đưa Bạc Phong đến đây trong lúc vô tình nhìn thấy một màn như vậy.

Khiếp sợ đến mức mở to hai mắt nhìn.

Đây là ······ thiếu gia cưỡng hôn người ta?

Hay là thiếu gia bị phi lễ?

Tài xế không dám xác định những điều mình vừa thấy được có phải là sự thật hay không.

Nụ hôn này giằng co vài giây.

Bạc Phong buông cô ra,

Nhìn Nam Nhiễm ngơ ngác ở đàng kia, mắt trông mong nhìn cậu.

Nét lạnh băng giữa mày dường như tan đi chút ít.

Thanh âm của cậu vẫn lạnh băng mà mở miệng:

"Tôi thực tức giận."

Mà bạn học Nam Nhiễm, vì nụ hôn này.

Lực chú ý lại lần nữa thành công từ trời mưa to chuyển tới trên người dạ minh châu.

Hồi trước thật ra cô cũng từng hôn những viên dạ minh châu tròn tròn sáng sáng trong tầng hầm kia của mình.

Cảm giác, không giống nhau lắm nha.

Ánh mắt Nam Nhiễm nhìn Bạc Phong hơi sáng lên.

Khó được một lần hỏi theo lời của cậu.

"Tức giận cái gì?"

Lúc nói, đôi mắt của cô vẫn luôn dừng trên môi Bạc Phong.

Bạc Phong thấy cô vẫn luôn hưng phấn nhìn chằm chằm vào mình.