Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 36




Tiểu Hắc Long nhỏ giọng phun tào.

【 Ký chủ, từ lúc cô đi học cho tới nay, chẳng phải bầu trời vẫn luôn rớt bánh có nhân hay sao? 】

Nam Nhiễm sờ sờ túi áo của mình.

Muốn tìm gì đó.

Bỗng nhiên nhớ tới.

Không phải quần áo này.

Cánh môi trắng bệch thoáng hiện lên ý cười

"Có người nguyện ý nhận thầu mười năm bánh bao cho tôi.

Điều kiện của cậu, cũng không mê người cho lắm."

Thanh âm Bạc Phong lạnh như băng

"Tôi chuẩn bị một cái lồng sắt rất lớn."

Lỗ tai Nam Nhiễm giật giật, ngẩng đầu.

"Hửm?"

Bạc Phong:

"Định sau này sẽ sống trong đó. Nhân tiện đem chìa khóa đưa cho cậu."

Mày Nam Nhiễm hơi nhếch

Lập tức mở miệng.

"Nói điều kiện."

Bạc Phong:

"Tôi thiếu một cô bạn gái."

Nam Nhiễm chống đầu.

"Bạn gái? Bạn lữ?"

Cô vươn đầu ngón tay ra, lắc lư hai cái

"Lồng sắt chỉ được có một mình cậu, tôi không thích có đồ vật chướng mắt xuất hiện."

Nam Nhiễm chỉ đắm chìm trong việc sắp có được dạ minh châu.

Hoàn toàn không thèm quan tâm đối phương có mục đích gì.

Thanh âm Bạc Phong hờ hững.

"Vậy thì không có gì để bàn cả."

Nam Nhiễm hơi nhíu mày.

Có loại cảm giác vịt đến miệng còn bay mất.

"Uy hiếp tôi?"

Yết hầu Bạc Phong hơi trượt.

"Không thì sao?"

Ngón tay Nam Nhiễm gõ lộc cộc trên mặt bàn.

Đôi mắt thoáng nheo lại.

Nửa ngày sau.

Gật đầu.

"Được, cho phép cậu đem theo bạn lữ vào lồng sắt."

Có lẽ, về sau có khi sẽ có thêm một cái dạ minh châu nhỏ.

Tiểu Hắc Long nghe đoạn đối thoại thần kỳ này.

Nghe những lời này xem.

Họ đang nói tiếng người sao?

Có chuyện bỏ ngườivào lồng sắt sao?

Mà quan trọng nhất là, lại là do bên bị nhốt chủ động đưa ra yêu cầu?

Quả thực chính là, cuồng chịu ngược!

Không đúng.

Có chuyện càng quan trọng.

Sao nó lại cảm thấy ······ viên dạ minh châu này đang để ý đến ký chủ của nó nhỉ?

Nam Nhiễm mở tay ra.

"Chìa khóa."

Hơi ngừng, lại nói

"Cậu định tự mình đi vào lồng sắt ở, hay là tôi đánh ngất cậu?"

Bạc Phong:

"Tôi còn thiếu một người bạn gái."

Mày Nam Nhiễm nhăn lại.

"Cho nên?"

"Chờ cậu tìm được rồi, hãy nói đến chuyện này."

Biểu cảm của Bạc Phong từ đầu đến cuối đều không thay đổi.

Thậm chí ngay cả tư thế cũng không dịch chuyển.

Nếu không phải cậu ta có thể nói.

Có khi cậu ta ngồi đó sẽ làm người ta tưởng rằng đây là một bức tượng điêu khắc.

Áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên.

Dường như, cuộc đối thoại này đến đây là kết thúc.

Nếu không còn gì muốn nói.

Cậu thu dọn đồ vật, có vẻ là phải rời khỏi.

Trước khi đi, Nam Nhiễm duỗi tay, tóm được cánh tay cậu.

Tóc cô theo động tác ấy mà tản ra.

Bạc Phong nhìn cô.

Sắc mặt thờ ơ, nhưng phần lưng lại càng ngày càng cứng còng.

Nam Nhiễm đang muốn mở miệng.

Bỗng nhiên, Bạc Phong không biết từ chỗ nào móc ra một tờ bài thi.

Ném vào trên người Nam Nhiễm.

"Đem nhiệt tình trong việc ăn bánh bao chia bớt cho toán học, có khi sẽ không thi được có tám điểm"

Nói xong, Bạc Phong không thèm liếc Nam Nhiễm một cái.

Đi ra phòng bệnh.

Nam Nhiễm bĩu môi.

Kéo khăn trải giường lên, lau khô dầu mỡ trên tay.

Tiểu Hắc Long ngây ngô nói.

【 Ký chủ, còn tưởng cô sẽ rất tức giận chuyện cậu ta tẩy sạch sơn móng tay của cô chứ. 】

Nam Nhiễm nhìn móng tay sạch sẽ.

"Không sao cả."

Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nói ra này ba chữ, kinh ngạc.

【 Ký chủ, không phải cô rất thích nó sao? 】

Nam Nhiễm ngồi dưới đất, dựa vào mép giường

"Cái gì?"

【 Cô thực thích sơn móng tay. 】

"Không thích."

Tiểu Hắc Long nghi hoặc

【 Ký chủ, vậy tại sao cô lại muốn sơn? 】

Nam Nhiễm:

"Cậu thật ồn."

Chẳng lẽ bắt cô nói với hệ thống, bản thân chưa từng gặp qua loại chuyện như sơn móng tay này sao?

Đương nhiên không có khả năng.

Tiểu Hắc Long hừ hừ hai tiếng, ủ rũ, không nói chuyện nữa.

Cho đến khi cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

Một người phụ nữ mặc một thân váy tím, mang túi xách, đội mũ trắng đi vào.

Hai mắt đỏ bừng, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.

"Tiểu Nhiễm? Tiểu Nhiễm, mẹ lo muốn chết, con không sao chứ?"