Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 39




Hai người kề vào cực gần.

Bạc Phong có thể nhìn rõ ràng da thịt trắng nõn mịn màng của cô gái này.

Gần trong gang tấc.

Môi mỏng của cậu không chút thay đổi, nói ra:

"Tôi đổi ý."

Nam Nhiễm nghi hoặc.

"Không muốn bạn lữ nữa?"

Đáng tiếc.

Cô còn muốn viên dạ minh châu nhỏ cơ.

Yết hầu Bạc Phong lăn lộn, thanh âm lạnh băng

"Không chỉ có vậy."

Nói xong bốn chữ.

Im lặng nửa ngày sau.

Nam Nhiễm thoáng nhíu mày.

Ý này của hắn ······ còn không phải là không định chui vào lồng sắt bị nhốt lại sao?

Chuyện này, tuyệt đối không được.

Khẩu khí khi cô nói chuyện, chợt nghe còn cho rằng là cô đang quan tâm cậu.

Lời lẽ chính đáng.

"Cậu ở bên ngoài đi lại, không an toàn."

Tầm mắt Bạc Phong dời đi, nhìn về phía cánh tay đang túm lấy cậu kia.

Gỡ ra từng ngón một.

"Đây là chuyện của tôi."

Nam Nhiễm nhìn.

Dạ minh châu này cũng thật phiền phức.

Sao nói lật mặt liền lật mặt.

Lật lọng, thật không phải người mà.

Bạc Phong muốn đi, sao Nam Nhiễm có thể thả người được?

Con nhóc Nam Nhiễm này, một lời không hợp liền động thủ.

Mắt thấy dạ minh châu tới tay rồi còn muốn chạy, sao có thể để cậu ta chạy chứ?

Bầu không khí càng ngày càng có điềm báo muốn động thủ.

Bỗng nhiên.

Động tác đứng dậy của Bạc Phong khựng lại.

Cậu lại lần nữa ngồi vào trên ghế.

Lại lần nữa kéo Nam Nhiễm đến trước mặt mình.

Lúc này, trong thanh âm lạnh băng kia có sự dao động rất nhỏ.

"Cậu nói chờ thêm 48 tiếng?"

Nam Nhiễm nhăn mày.

"Đổi ý?"

Nam Nhiễm muốn lui về sau, Bạc Phong liền ôm eo cô kéo người vào lòng mình.

Tư thế này, động tác này, nhìn thế nào, cũng thật ái muội.

Bạc Phong lạnh như băng.

"Cậu đem ai nhốt trong phòng tối nhỏ?"

Cô vừa mới nói, muốn nhốt trong phòng tối ba ngày.

Câu trước lại nói phải chờ thêm 48 tiếng đồng hồ.

Tức là, cô đã hành động.

Cũng đã đem một người nhốt trong phòng tối không ăn không uống suốt 24 tiếng đồng hồ.

Nam Nhiễm thật sự không hề nghĩ tới, hắn lại đoán được.

Cô cúi đầu nhìn móng tay.

Biếng nhác, chính là không nói lời nào.

Hệ thống Tiểu Hắc Long lúc này thật muốn khóc.

Không đúng, nó đã gào vài tiếng đồng hồ, ký chủ căn bản đều không thèm để ý đến nó.

【 Ký chủ!

Cô đem Nam Đồng nhốt vào nơi chim không thèm ỉa kia.

Ký chủ, cô phải biến thành người tốt đó.

Không thể làm như vậy! 】

Nó là một hệ thống cải tạo.

Kết quả lại chỉ có thể trơ mắt nhìn ký chủ làm chuyện xấu.

Quan trọng nhất chính là, nó còn không có cách nào!

Nam Nhiễm sửa đúng lại cho Tiểu Hắc Long

"Là cô ta tự nguyện bị nhốt lại, tôi cũng sẽ không làm loại chuyện cấp thấp như uy hiếp người."

Tiểu Hắc Long cũng phiền muộn.

Đúng vậy, chính vì như vậy, nên nó mới không có cách nào.

Nam Đồng kia có đầu óc bã đậu sao?

Bạc Phong thấy tư thế không sợ nước sôi nóng kia của cô.

Thanh âm của cậu lạnh như băng.

"Bạn gái tôi, ít nhất phải qua được mắt tôi."

Nam Nhiễm ngẩng đầu, nghi hoặc

"Phiền vậy hả?"

Bạc Phong trầm mặc ba giây, mở miệng

"Còn không nói đã nhốt chỗ nào, thì tôi sẽ thu hồi lời nói tự nguyện bị nhốt lại."

Nam Nhiễm bĩu môi, lúc này mới mở miệng

"Bên trong nhà kho tầng hầm của nhà tôi."

Nói xong.

Cô ôm lấy Bạc Phong.

Chậc chậc chậc.

Vì viên dạ minh châu này, cô thật sự đã hy sinh quá nhiều.

Bạc Phong nghe xong, rũ mắt.

Sờ soạng cái trán cô một chút.

Thanh âm không hề phập phồng

"Uống thuốc chưa?"

Nam Nhiễm bĩu môi

"Thứ đó ăn không ngon, ăn nó làm gì?"

Thanh âm của cậu lạnh như băng.

"Cậu không có quyền lựa chọn."

Vừa nói xong.

Cậu cúi đầu, bỗng nhiên hôn Nam Nhiễm.

Phía sau Nam Nhiễm, có một cái bàn chống đỡ.

Không chạy được.

À, đương nhiên, cô không định chạy.

Ừm.

Hôn dạ minh châu gì đó, thực sự quá thích rồi.

Một giờ sau.

Phòng nhỏ bị vứt bỏ bên tầng hầm gara ở Nam gia.