Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 47




Nam Nhiễm nâng cằm, lười nhác mà cười.

"Tôi phải hiểu?"

Bạc Phong mặt không cảm xúc mà nhìn cô.

Một lúc lâu sau.

Lạnh nhạt nói.

"Nếu đã không hiểu, thì sau này đừng tới nữa."

Cậu nói xong những lời này.

Sau đó, cánh tay đang đè bả vai cô, buông lỏng ra.

Bạc Phong cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Một lần nữa ngồi về chỗ cũ.

Mở sách trong tay ra.

Vẫn duy trì tư thế y hệt trước đó.

Phảng phất như tất cả đều chưa từng thay đổi.

Chỉ là dư ra một vị bạn học Nam Nhiễm này.

Nam Nhiễm dùng mu bàn tay lau máu trên môi.

Cô đứng ở đó suy nghĩ trong chốc lát.

Vẫn luôn không rời đi.

Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói:

【 Ký chủ, người ta cũng đã bảo chúng ta đi rồi, hay là chúng ta đi trước đi? 】

Nam Nhiễm chậm rì rì,

"Dạ minh châu của ông đây, trước giờ chưa từng có đạo lý đem tôi đuổi đi."

Tiểu Hắc Long đột nhiên có một dự cảm không lành.

Cứ luôn thấy ký chủ nó muốn làm gì đó.

Tiểu Hắc Long căng thẳng, liền nói lắp.

【 Ký, ký chủ, bình tĩnh, bình tĩnh. 】

Vừa dứt lời.

Nam Nhiễm đã có động tĩnh.

Nhanh chóng động thủ với Bạc Phong.

Bạc Phong ném sách.

Trên khuôn mặt tựa như điêu khắc kia, vẫn lạnh băng như cũ.

Tiếp theo.

Hai người lại một lần nữa đánh nhau.

Ầm rầm.

Kệ sách sụp.

Răng rắc.

Bàn đọc sách bị lật.

Rầm.

Cửa bị đạp một cái, nứt ra một cái khe.

Trận đánh nhau này giằng co khoảng mười phút.

Con nhóc Nam Nhiễm này, càng đánh càng hưng phấn.

Đã bao nhiêu năm không có đánh nhau rồi.

Lúc vừa bắt đầu là vì dạ minh châu không nghe lời.

Về sau, hoàn toàn là vì chỉ số bạo lực trong cơ thể bị kích phát ra rồi.

Hưng phấn đến mức ra tay ngày càng tàn nhẫn.

Dáng vẻ như muốn đem đối phương đánh chết.

Chỉ là, sự hưng phấn này không duy trì được bao lâu.

Sau đó, liền nghe được thanh âm cảnh báo của Tiểu Hắc Long.

【 Cảnh báo, giá trị hắc ám trong cơ thể ký chủ đã vượt qua 50%, trừng phạt đã bắt đầu.

Xin ký chủ lập tức dừng tất cả hoạt động trong tay. 】

Vừa nói xong.

Nam Nhiễm có hơi bực.

Nâng tay lên, đánh về phía mặt Bạc Phong.

Bốp.

Tiếng nắm tay va chạm vào mặt.

Nam Nhiễm nhăn mày.

Cô thật không ngờ, cậu lại không né.

Bước chân Bạc Phong không hề lui về sau.

Trên mặt nhanh chóng sưng tím lên.

Cậu nhanh chóng ấn tay Nam Nhiễm xuống.

Chớp mắt, liền đem người ấn vào trên tường.

Mặt cậu không cảm xúc.

Nhìn cô.

"Tôi thiếu một người bạn gái, cậu làm."

Nam Nhiễm bĩu môi,

"Nhiều dạ minh châu như vậy, nếu như mỗi viên dạ minh châu đều mở miệng, yêu cầu tôi làm bạn lữ, tôi còn có thể đồng ý hết sao?"

Vừa nghĩ như vậy.

Ừm, may mà chỉ có một viên này là phiền toái vậy thôi.

Cô vừa nói xong lời này, chút lạnh băng vừa mới hòa hoãn được của Bạc Phong, lại lần nữa ngưng kết lại như thực chất.

Cái tay đang nắm tay Nam Nhiễm cũng ngày càng dùng sức.

"Xem ra cậu còn vừa ý không ít người nhỉ."

Ánh nắng buổi trưa, chiếu rọi vào từ cửa sổ.

Trong phòng, chiếc điều hòa vốn dĩ phải phát huy công năng làm lạnh······ đã sớm bị đập hư.

Vừa mới đánh một trận, ánh nắng khắc nghiệt này, nóng đến mức làm cô hơi suy yếu.

Cô cọ vào người Bạc Phong.

Bạc Phong rũ mí mắt xuống, không ngăn cản hành vi của cô.

Ba phút sau.

Nam Nhiễm ôm lấy Bạc Phong, hoàn toàn dựa vào trên ngươi cậu.

Quá nóng.

Cái thời tiết quái quỷ gì thế này?

Có để cô sống nữa không hả?

Thanh âm Bạc Phong hờ hững,

"Cậu chỉ có một cơ hội này, có làm bạn gái tôi không?"

Nam Nhiễm bĩu môi.

"Tôi ······"

Lời nói còn chưa nói ra, đã bị Bạc Phong kéo ra.

Tức khắc, cô liền cảm thấy cái nơi nóng hôi hổi này muốn đem cô hấp sống.