Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 9




Nam Nhiễm không nói một lời, chỉ nằm trên bàn.

Tóc rối tung, nhìn qua giống như một nữ quỷ.

Ký chủ của mình vừa phơi liền suy yếu, phải làm sao giờ?

Tiểu Hắc Long yên tĩnh nửa ngày.

Sau đó thanh âm trẻ con vang lên:

【 Ký chủ, hay là cô ra cửa hàng mua kem ăn đi? 】

Nam Nhiễm nghe thấy ăn, giật giật thân thể.

Nhưng mà sau khi vừa động, cô liền nằm tại chỗ đó không động đậy nữa.

"Không muốn ăn"

Tiểu Hắc Long định giải thích

【 Ký chủ, kem là ······】

Lời còn chưa nói xong, liền nghe Nam Nhiễm nói một câu:

"Đừng ồn."

Tiểu Hắc Long yên lặng.

Cuối cùng, trong đầu Nam Nhiễm cũng yên tĩnh.

Nam Nhiễm nằm trên bàn ngủ qua hai tiết học.

Nguyên thân học tập rất ưu tú, lại rất ngoan, rất được thầy cô thích.

Thầy giáo thấy Nam Nhiễm vẫn luôn nằm trên bàn, cho rằng là do cô không thoải mái.

Liền không có ồn đến cô.

Nam Nhiễm vẫn luôn ngủ đến giữa trưa.

Mặt trời lặn về tây, một khối bóng râm bao phủ cô lại.

Nam Nhiễm vẫn luôn ngủ say đột nhiên mí mắt giật giật, mở mắt.

Chờ đến lúc cô mở to mắt, trong lớp đã không còn một bóng người.

Cô ngửa đầu, hất tóc.

Dựa vào trên ghế.

Thuận theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy Bạc Phong đi ngang qua trước cửa sổ trước mặt cô.

Nam Nhiễm hơi khựng lại.

Con ngươi vốn đang híp lại, mở to hơn chút.

Đây là lần thứ hai gặp nhau.

Nhưng quang mang trên người hắn vẫn như cũ không suy giảm.

Vẫn đang tỏa sáng lấp lánh.

Nam Nhiễm nhìn Bạc Phong.

Không biết là do ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng hay là thế nào.

Tầm mắt của Bạc Phong lướt qua trên người cô.

Hiển nhiên, trong chớp mắt đối diện đó, Bạc Phong nhớ ra cô gái này là ai.

Bước chân của cậu ngừng lại.

Trên mặt không cảm xúc, rốt cuộc xuất hiện biến động.

Khẽ cau mày một chút.

Bất quá thực mau, trên mặt lại lần nữa khôi phục thành mặt không cảm xúc.

Xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Cậu vừa rời khỏi trước cửa sổ, liền nghe được cửa sổ đằng sau truyền đến thanh âm bị kéo ra.

Sau đó là, tiếng bước chân dẫm trên mặt đất.

Tầm mắt sáng quắc kia, lại một lần nữa dính lên người cậu.

Bạc Phong tiếp tục đi về phía trước, đi ra rất xa.

Cái đuôi nhỏ phía sau, vẫn luôn không cắt đuôi được.

Cho đến khi, cậu dừng bước chân lại.

Quay đầu nhìn về phía cô.

Nam Nhiễm đem tay đút vào túi quần tây, từng bước một đi qua.

"Này, cậu đi theo tôi đi."

Nam Nhiễm đồng chí chưa dứt tà tâm.

Vẫn muốn khiêng Bạc Phong về.

Bạc Phong mặc một thân đồng phục, cắt may tinh xảo, thẳng tắp đứng ở đó.

Một khuôn mặt có đường cong phác họa tinh xảo giống như dùng đao rìu điêu khắc ra, tầm mắt lạnh băng mà nhìn cô gái lười biếng ở đối diện.

"Sao?"

Thanh âm không hề phập phồng, phun ra hai chữ.

Tiểu Hắc Long nhìn bộ dạng nóng lòng muốn thử kia của ký chủ mình.

Này rõ ràng là lại muốn cướp người ta trở về.

Lập tức mở miệng:

【Ký chủ, ký chủ, lỡ như cô đem dạ minh châu đánh hỏng rồi thì phải làm sao?

Hay là, cô nghĩ cách nào đó văn nhã khác đi? 】

Nam Nhiễm nghe, hình như cũng có chút đạo lý nha.

Cô lục lọi trong túi một lát.

Ờ, bên trái có một bức thư màu hồng nhạt, bên phải có một thẻ cơm.

Cô nhìn nhìn, tiếp theo liền giơ thẻ cơm bên phải lên.

"Tôi mời cậu ăn cơm, cậu đi theo tôi?"

Bạc Phong dời tầm mắt,

"Nhàm chán."

Nói xong, liền tiếp tục đi về phía trước.

Cậu đi về phía trước, Nam Nhiễm liền tiếp tục đi theo.

Cho đến lúc cậu đi tới cửa Hội học sinh.

Nhìn thấy hai người mặc tây trang giày da đứng ở cửa.

Trong tay còn cầm theo một cái hộp cơm làm bằng sứ trắng.

Người nọ mở miệng:

"Thiếu gia."

Nói xong, liền đẩy hộp cơm đến trước mặt Bạc Phong.

Bạc Phong tùy tay cầm hộp cơm qua, đi vào phòng Hội học sinh.

Cậu tùy tay đặt hộp cơm lên bàn.

Lấy tài liệu trên kệ sách xuống, đang tìm kiếm cái gì đó.