Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1462: Tổng tài phá sản (8)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Người lớn nhà tôi dạy tôi làm người tốt."

Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!

Cận Hưu hất tay cô xuống: "Cô thật sự muốn chứa chấp tôi?"

Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc lại nghiêm túc: "Nhìn tôi giống đang nói đùa?"

"Vậy cô đừng hối hận."

"Tôi chưa bao giờ hối hận."

-

Xe dừng lại bên ngoài chung cư, Sơ Tranh ra hiệu Cận Hưu xuống xe.

Cận Hưu quan sát hoàn cảnh xung quanh, hỏi cô gái đứng bên cạnh: "Cô ở đây?"

Sơ Tranh: "Ngẫu nhiên ở."

"Tôi cũng có một căn nhà ở đây."

Đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút, còn chưa lộp bộp xong, thì lại nghe Cận Hưu nói: "Bị niêm phong rồi."

"Niêm phong rất tốt." Sơ Tranh lén lút vỗ vỗ ngực, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng thẻ người tốt tới tay lại muốn bay mất chứ.

Con ngươi Cận Hưu khẽ híp một cái.

Trên xe cô đổi giọng rất nhanh, nhưng lần này cũng không thể là hắn nghe nhầm chứ?

"Cô giống như rất vui mừng vì tôi phá sản?"

"..."

Sơ Tranh xém chút đã phun ra hai chữ "đúng thế".

Cô nuốt hai chữ kia về: "Không có. Tôi không phải loại người như vậy!"

Làm một người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, tại sao có thể có suy nghĩ như vậy chứ? Ta không có!

Cận Hưu: "..."

-

Cận Hưu đi theo Sơ Tranh vào chung cư.

Sau khi vào thang máy, ánh sáng sáng lên.

Lúc này Cận Hưu mới hoàn toàn thấy rõ cô gái nhặt mình từ trên đường về.

Lễ phục khiêm tốn thanh lịch phác hoạ ra đường cong của cô gái, ngũ quan tinh xảo trắng nõn, dung mạo vốn hơi dễ thương, lúc này nghiêm khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc giống như muốn đi mở một cuộc đại hội cơ mật vậy.

Chỉ nhìn như vậy không khỏi cảm thấy có chút... Đáng yêu.

Mỗi tòa nhà trong chung cư này được bố trí theo kết cấu ô vuông, thậm chí mỗi tầng đều có thể không giống nhau, sau khi vào nhà, Cận Hưu quan sát chung cư một phen.

Nhà ở theo hình thức nhảy tầng, lộ ra sự trống trải quạnh quẽ.

Phong cách trang trí thiên về kiểu dáng Châu Âu, sắc điệu mang theo chút tươi mát của thiếu nữ, cảm giác tổng thể đem đến cho người ta cũng không tệ lắm.

Cận Hưu đứng ở cửa ra vào: "Bạn nhỏ, người lớn nhà cô không ở đây à?"

"Ở đây thì tôi có thể đưa anh về nhà chắc?" Dưới đáy lòng Sơ Tranh trợn mắt trừng một cái.

"Cô không sợ tôi làm gì cô à?"

Sơ Tranh rót cốc nước uống hai ngụm, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn hắn: "Anh có thể làm gì tôi? Anh lại không đánh thắng tôi được."

Muốn làm gì, cũng là tôi làm gì với anh.

Giọng điệu cô gái bình tĩnh, cũng không khó nghe ra tự tin và tùy tiện bên trong.

Cận Hưu quan sát cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ của cô...

Không đánh giá.

Sơ Tranh không có chút ý tứ đãi khách nào, uống nước xong tùy tiện đặt chén nước xuống, hỏi hắn: "Anh định ngủ ở ngoài cửa?"

Cận Hưu đi từ cửa trước đến phòng khách.

"Phòng đầu tiên bên trái trên lầu là của tôi, còn lại đều là phòng dành cho khách, anh tự chọn đi."

Cận Hưu lên lầu nhìn một chút, gian phòng rất nhiều, đều được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp.

Hắn chọn một gian phòng gần cầu thang.

Người ta còn không sợ, Cận Hưu không khách khí nữa.

Hắn cũng không muốn ngủ ngay giữa đường.

Sơ Tranh lên lầu, Cận Hưu đứng ở cửa ra vào hỏi cô: "Bạn nhỏ, nhà cô có quần áo tôi có thể mặc được không?"

Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Váy anh mặc không?"

"..." Khóe miệng Cận Hưu co giật: "Cô cảm thấy thế nào?"

"Vậy anh hỏi làm gì, anh cảm thấy chỗ tôi sẽ có đồ mà anh mặc được?" Đêm hôm khuya khoắt ta cũng không thể mua tới cho mi mà? Ta không ngủ được sao?

"..."

Cận Hưu thở ra một hơi, nói một tiếng ngủ ngon với cô rồi vào phòng.

Cận Hưu rửa mặt xong ra, lấy những thứ còn sót lại trên người ra bày trên giường.

Chứng minh thư, điện thoại, một tấm thẻ ngân hàng chỉ còn lại 10 tệ lẻ 3 xu... Thẻ đều không phải tên của hắn, đây nếu mà là tên hắn, thì 10 tệ lẻ 3 xu cũng không có.

Đây chính là tất cả tài sản trên người hắn.

Cận Hưu ngồi ở mép giường, cầm điện thoại di động lướt xem danh bạ.

Danh bạ quá dài, hắn căn bản không lật hết...

Trước kia hắn tùy tiện gọi đến số điện thoại nào, những người này đều rất cung kính, bây giờ thì sao...

Ngón tay Cận Hưu nhấn chọn toàn bộ.

[ Muốn xóa toàn bộ không ]

[ Có / không ]

Ước chừng nửa phút sau, ngón tay Cận Hưu hạ xuống.

[ Đang xóa... ]

Cận Hưu ném điện thoại di động ra, nằm dài trên giường.

Hắn nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu.

Tất cả người quen biết hắn đều tránh hắn không kịp...

Cô nhóc kia lại nhặt hắn về ngay giữa đường như thế, lá gan cô đúng là rất lớn.

Nhưng mà nghĩ lại, mình thế mà lại thật sự đi về cùng cô...

"Mình chỉ không muốn ngủ ngoài đường thôi."

-

Sơ Tranh gọi điện thoại bảo dì bảo mẫu sáng mai không cần qua, không thì phu nhân Liễu Hàm San sẽ biết cô nhặt được tấm thẻ về, sau đó sẽ tiến hành các loại oanh tạc đối với cô.

Sơ Tranh cũng không muốn ứng phó với phiền toái như vậy.

"Vương bát đản, tư liệu."

【...】

Vương Giả truyền tư liệu của Cận Hưu cho Sơ Tranh.

Cận Hưu người này từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta, đầu óc kinh doanh nhạy bén dị thường, mặc kệ làm gì cũng có thể thành công.

Cha mẹ Cận Hưu đã qua đời từ rất sớm, để lại gia nghiệp to như vậy.

Khi Cận Hưu chưa trưởng thành, người ở bốn phương tám hướng hận không thể ăn sống lột da hắn.

Nhưng Cận Hưu êm đẹp sống đến khi trưởng thành, cũng thành công tiếp nhận công ty.

Dưới sự điều hành của hắn, công ty nhanh chóng phát triển, trong thời gian cực ngắn, đã đưa giá trị công ty tăng lên gấp bội.

Người trong giới ai ai cũng khen ngợi Cận Hưu, người này có năng lực, có can đảm hiểu biết, có quyết đoán.

Nhưng người như vậy, chắc chắn sẽ có chút tự phụ.

Cận Hưu cũng có loại tật xấu này, cho nên hắn gặp trắc trở.

Bị anh em tốt nhất của mình tính toán, rơi vào kết cục mắc nợ mấy trăm triệu như bây giờ.

Cận Hưu có một vị ánh trăng sáng*, sau khi phá sản, hắn đi tìm vị ánh trăng sáng này.

(*Ánh trăng sáng, hay bạch nguyệt quang là một ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ người mình yêu thích, ái mộ trong lòng, nhưng lại không thuộc về mình.)

Không nghĩ tới ánh trăng sáng lại nhục nhã hắn một trận.

Vừa mất đi hết thảy, lại bị ánh trăng sáng sỉ nhục, cuộc sống vô vọng, Cận Hưu thuận lợi hắc hóa.

"Ánh trăng sáng?"

Sơ Tranh suy nghĩ một lát, không phải là con chó điên An Tuệ kia chứ?

Ánh mắt thẻ người tốt kém như vậy sao?

Tâm tình Sơ Tranh bực bội, lật qua lật lại trên giường nằm một lát, từ từ ngồi dậy, ra khỏi phòng đi gõ cửa.

Rõ ràng Cận Hưu còn chưa ngủ, áo sơ mi trên người dúm dó, tóc cũng mềm mại nằm xẹp trên đầu, không có chút tinh thần nào.

Cận Hưu chỉ mở ra một đường nhỏ: "Bạn nhỏ, hơn nửa đêm gõ cửa phòng một người đàn ông xa lạ rất nguy hiểm."

Nguy hiểm?

Có thể có nguy hiểm gì?

Sơ Tranh không để ý lời này của hắn, hỏi hắn: "Anh và An Tuệ có quan hệ thế nào?"

"An Tuệ?"

Cận Hưu nhíu mày lại.

"Cô biết cô ta?"

"Biết." Sơ Tranh nói: "Trước đó anh tìm cô ta làm gì?"

Nếu An Tuệ là ánh trăng sáng của thẻ người tốt, vậy ta cũng chỉ có thể...

Sơ Tranh sờ cổ tay, chờ Cận Hưu trả lời.

"Tôi có một căn hộ ở chỗ cô ta, muốn lấy về." Cận Hưu nói.

Bằng không thì hắn sẽ phải ngủ ngay giữa đường.

Căn hộ kia không viết tên hắn, bây giờ còn có thể sử dụng.

Nhưng chìa khoá ở chỗ An Tuệ, cho nên hắn mới đi tìm cô ta.

Sơ Tranh ngờ vực: "Sao căn hộ của anh lại ở chỗ cô ta? Anh tặng cho cô ta?"

Không phải An Tuệ thật sự là ánh trăng sáng hay nốt ruồi chu sa trong lòng hắn chứ?!

Cận Hưu không trả lời: "Bạn nhỏ, đây là chuyện riêng của tôi, có phải cô hỏi quá nhiều rồi không?"

"..."

"Không có việc gì nữa thì tôi đi ngủ."

Cận Hưu đóng cửa lại ngay trước mặt Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nhấc chân muốn đạp cửa, nhưng cuối cùng ngẫm lại vẫn thôi đi vậy.

Cô về đến phòng, lên mạng tìm kiếm một vòng..

Trên mạng cũng nói trong lòng Cận Hưu có một vị ánh trăng sáng, độc thân nhiều năm đều là vì cô ta.