[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)

Chương 335: Tan biến




"Con làm sao thế? Sao lại đánh nó, bây giờ nó đang là chiếc bè cứu sinh duy nhất vực dậy Huyết tộc đấy"


Người phụ nữ phát run thân thể khó khống chế điên cuồng nhìn ông: "Cha có biết nó vừa hỏi con gì không? Nó hỏi con vì sao không "yêu" nó!!!"


"!!!"


"Cái gì? Sao nó có thể...? Nó không có tình cảm cơ mà" ánh mắt ông kinh ngạc, sau dần trở nên đen tối, như có điều phiền não suy nghĩ.


"Đúng vậy, nó là hoàn hảo nhất, chỉ khi nó không có tình cảm, nó nên như thế phải như thế!!!" Người phụ nữ đau khổ lên tiếng, nước mắt không ngừng rơi nhìn thẳng ông.


"Nhưng cha à, nó hỏi con về tình yêu đấy, thứ tình cảm như vậy không nên xuất hiện trên người nó, chúng ta phải làm sao đây cha..."


Người đàn ông im lặng, rất nhanh ông lấy lại bình tĩnh: "Con đừng lo, vẫn làm theo kế hoạch đi, chỉ cần trận chiến này thắng, chỉ một chút nữa thôi, Huyết tộc chúng ta sẽ đứng trên đỉnh vinh quang thâu tóm thế giới"


Người phụ nữ như sụp đổ, ánh mắt mông lung, như gợi nhớ về điều gì đó, một sự việc đau đớn trong quá khứ.


"Tại sao nó lại không hoàn hảo, chàng thậm chí đã hi sinh vì nó, một thứ vũ khí được nuôi lên từ chính máu thịt của chàng ấy, lại là bán thành phẩm không hoàn hảo..."


Người đàn ông bước về trước, ánh mắt ngoan tuyệt, chấp nhất cuồng vọng: "Con đừng có hối hận, cho dù nó có là bán thành phẩm, nó vẫn có thể duy trì được, chỉ cần một chút nữa, khi ta đứng trên đỉnh vinh quang, con muốn trút giận lên nó thế nào cũng được, còn bây giờ tập trung vào việc của mình đi"


————————————


Cạch cạch, cánh cửa mở ra.


"Tiểu thư đến giờ rồi"


Như mọi ngày cô bé trèo từ trên giường xuống, lần này cô mang theo gấu bông, ôm ở trước ngực.


Hoa Y luôn theo sau cô bé, cũng đẩy cửa bước vào.


Căn phòng lại trở lại như ban đầu, người phụ nữ cũng vẫn vậy, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc giống như mọi khi, như tất cả ngày hôm qua chưa từng xảy ra.


Máu theo dòng chảy, chảy xuống, tốc độ chảy nhanh hơn bình thường, miệng vết thương có vẻ lớn hơn, có lẽ không phải mọi thứ cũng đều trở lại như ban đầu.


Cô bé không lên tiếng, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, xong việc lại kéo tay áo theo người hầu rời đi, nhưng lần này cô bất giác quay đầu, tầm mắt chính xác nhìn vào mắt người phụ nữ, rất nhanh cửa đóng lại trước mặt cô.


Hoa Y nhẹ siết nắm tay, cô bé đứng đó một lúc sau liền quay đầu hướng hành lang dẫm lên.


Tầm mắt cô nhìn về phía sân, nhưng thân ảnh bé trai và bé gái sớm đã không còn xuất hiện nữa, từ ngày hôm nay cũng sẽ không xuất hiện nữa.


————————————


"Rebecca, đi với ta"


Cô bé đứng lên từ trên thảm lông, đi tới nắm tay người đàn ông.


Hoa Y theo đằng sau ánh mắt tối lại, dòng suy nghĩ hỗn loạn.


Ông ta dắt cô bé đến một đại điện, trên bậc thang có đặt một chiếc ghế khảm vàng, hai bên tay vịn có hình con dơi mắt đỏ, phát sáng.


Ông dẫn cô bé ngồi lên trên đó, cô bé nghe lời ngay ngắn ngồi lên, trong lòng còn ôm gấu bông cũ sờn.


Người đàn ông mặc lên áo choàng dài màu đen, ánh mắt ông ta đỏ quạch tràn ngập sát khí cùng hưng phấn.


"Bóng tối sắp trải dài đế quốc, bóng tối vĩnh hằng trường tồn sẽ do chúng ta tạo nên, là người đứng trên đỉnh vinh quang nhìn xuống các giống loài"


Ông dừng lại quay đầu nở nụ cười với cô bé, răng nanh mọc dài ra, bước về phía cô, cúi đầu cắn mạnh lên cần cổ trắng nhỏ, dòng huyết dịch trào ra.


Cô bé cảm thấy cô cùng khó chịu, máu trên người dần bị rút đi, khuôn mặt trắng hồng nay trở nên xanh xám vì mất máu quá nhiều, cho đến khoảnh khắc cô bé gần như ngất đi, ông ta mới đứng thẳng người dậy, kéo lên nụ cười xe lẫn sự hung bạo khát máu.


"Ta sẽ đưa chúng ta lên đỉnh cao, thời kì của Huyết tộc sẽ nhấn chìm tất cả!!!"


Màn đêm đen tối bao phủ xung quanh đại điện.


Tất cả người phía dưới đều đồng loạt quỳ xuống, tay phải đặt lên ngực, thành kính cùng tín ngưỡng.


————————————


Hoa Y theo cô bé trở lại phòng, thấy cô bé ngồi xuống thảm lông lại tiếp tục chơi gấu bông trong tay mình, nhưng lần này không giống, cả người cô bé xám xanh, đôi mắt đờ đẫn, giống như một cái xác không hồn.


Bữa tối được người mang qua, khoảng 30 phút sau cô bé mới cầm lên cốc chuẩn bị uống.


Hoa Y thấy cô bé khựng lại, động tác vẫn giữ nguyên, chất lỏng trong cốc chưa hề vơi đi.


Hoa Y nhíu mày, có gì đó không thích hợp.


Rất nhanh cô bé lại đưa lên miệng, chất lỏng màu đỏ trôi xuống, vẫn còn vương trên đôi môi nhỏ xinh.


Đêm đó cô bé đột nhiên phát sốt, cả người đều nóng như hòn than, nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên theo.


Hoa Y gấp gáp ôm cô bé vào lòng nhưng dù thế nào cũng đều không thể, cô sớm đã không còn hình dạng, cô không thể.


Hoa Y đứng một bên bất lực nhìn bản thân mình càng ngày càng trong suốt, chỉ còn một sợi sinh ý mỏng manh, ngay lúc này đây cô dường như đã quên mất chính mình là ai, tại sao lại ở đây, tại sao lại lo lắng cho người trên giường?


Máu từ thất khiếu trào ra, đôi mắt vốn long lanh xinh đẹp lúc này lại trở nên vỡ vụn hoang tàn.


Cô bé ngồi dậy không ngừng nôn, trên giường đều là vết máu và mảnh vụn nội tạng cô nôn ra.


Đêm dài cứ lặp lại không ngừng, máu đã cạn sớm không còn để chảy, cô bé ngất đi trong đau đớn vào rạng sáng.


Sáng hôm sau nữ hầu bước vào thấy tình trạng trên giường cũng chỉ khựng lại đôi chút, rất nhanh liền thu thập dọn dẹp, cả quá trình đều không liếc đến cô bé lấy một lần.


Cô bé tỉnh lại, toàn thân đã sạch sẽ, cô giơ lên cánh tay, vì đêm qua muốn mình thanh tỉnh cô đã không ngừng cắn vào cánh tay mình, cắn rồi lại cắn, vết thương trên tay sớm đã biến mất dạng.


Lục phủ ngũ tạng cũng không còn đau đớn, thất khiếu hồi phục như bình thường giống như tất cả mọi chuyện đêm qua đều chỉ là giấc mơ.