[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1707: 1707: Cơn Giận Của Thần Biển 1





Tất cả mọi người đều biết cái đuôi của Daisy có bảy màu.
“Gϊếŧ con quái vật đó, mau gϊếŧ con quái vật đó.”
“Gϊếŧ bọn chúng.”
“Gϊếŧ…”
“Tỉnh lại, mau tỉnh lại đi…”
Thời Sênh cảm giác thân thể của mình bị ai đó không ngừng đẩy đi.

Bên tai cô có tiếng sóng biển, còn có tiếng chim hải âu.

Gió mang theo mùi tanh nồng lướt qua cánh mũi.

Da dẻ khô tới mức muốn nứt ra, cổ họng cũng như sắp bốc khói không có một chút nước nào.
“Tỉnh lại đi!”
Tầm mắt Thời Sênh hơi mơ hồ, một hồi lâu sau mới mở ra được.

Lọt vào tầm mắt cô là một cô gái tóc vàng, trên người mặc vải thô bình thường nhưng kiểu dáng nửa giống phương Tây, nửa giống phương Đông…
Gương mặt nhỏ nhắn của cô gái tóc vàng đó đỏ bừng bừng.

Thấy Thời Sênh tỉnh lại, cô gái thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón trỏ lên đặt trên môi, hạ giọng nói: “Đừng lên tiếng, sẽ bị phát hiện ra đấy.”
Thời Sênh nhíu mày, cơ thể không ngừng nóng lên, làn da như sắp nứt ra tới nơi, thật khát…
Cô gái tóc vàng dường như nhận ra cô cần cái gì nên nhanh chóng nhìn xung quanh, tìm được trong đống tạp vật một cái thùng gỗ rồi múc một ít nước ở trong đó ra cho Thời Sênh.
Thời Sênh liếc nhìn cô ta một cái.

Cô gái tóc vàng để lộ ra nụ cười vô hại, “Tôi sẽ không làm cô bị thương.”

Thời Sênh không hiểu nổi nhưng vẫn tiếp nhận ý tốt của cô gái tóc vàng, uống hết nước trong ca.

Ngần này nước hoàn toàn không đủ giải tỏa cơn khát của Thời Sênh, giờ cô chỉ muốn tìm một nơi có nước để nhảy xuống.
“Mau tìm đi, không được để cô ta trốn mất.” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quát lớn rồi có tiếng bước chân từ xa tới gần.
Vẻ mặt của cô gái tóc vàng biến đổi, không màng ba bảy hai mốt gì mà dùng toàn bộ những đồ linh tinh bên cạnh chất hết tới trước mặt Thời Sênh.
“Cô tuyệt đối không được lên tiếng đâu nhé, tôi ra ngoài dẫn bọn họ rời đi.” Cô gái tóc vàng nói với Thời Sênh rồi khom lưng đi ra ngoài.

Lúc này Thời Sênh mới nhận ra đây là một không gian rất chật chội, mặt đất vừa bẩn vừa ẩm ướt, điểm đáng khen duy nhất là ánh sáng ở đây cũng không đến nỗi nào.
Nhưng ánh sáng như thế lại càng làm Thời Sênh khó chịu hơn.
“Không nhìn thấy, tôi vừa ở bên trong ra mà…” Bên ngoài có âm thanh đứt quãng truyền ra, tiếng bước chân lòng vòng ngoài cửa một hồi, dường như đang định tiến vào.
“A! Đó là gì thế… Ở bên kia kìa…” Cô gái tóc vàng hét lên, ngăn tiếng bước chân định tiến vào đây thành công.

Ngay sau đó, tiếng bước chân liền đuổi về một hướng.
Cô gái tóc vàng mãi không quay vào, bên ngoài lại khôi phục yên tĩnh, chỉ còn tiếng kêu gọi mơ hồ từ xa truyền về “gϊếŧ bọn họ”.
Thời Sênh lấy nước từ trong không gian ra, uống liền mấy chai mới cảm thấy đỡ một chút.
Cô chống thân mình ngồi dậy nhưng lại phát hiện ra mình hoàn toàn không mặc quần áo gì, trên người chỉ đắp một cái váy rách, miễn cưỡng che đi thân thể.
Mẹ!
Đây là tình huống gì nha?
Thời Sênh xốc váy lên nhìn xuống bên dưới, xác định không có cái gì không nên nhìn, hoàn toàn không khác gì bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ kiếp, nếu thân thể này mà bị người ta làm gì đó rồi thì cô sẽ lập tức tự sát đổi thế giới khác.
Khát quá!
Toàn thân dường như đang kêu gào đòi nước.
Đây là tình huống gì chứ?
Thời Sênh lấy từ trong không gian ra một bộ quần áo rồi mặc vào, sau đó thử đứng lên, nhưng chân vừa giẫm xuống sàn nhà thì cảm giác như đao cắt lập tức ập tới.


Cơn đau nhức quá bất ngờ nên Thời Sênh ngã nhào xuống, nện lên một đống cỏ khô, vẻ mặt trở nên vô cùng đần độn.
Thời Sênh: “…”
Cần lời giải thích?
Bản cô nương bị làm sao thế này?
Thời Sênh duỗi tay sờ hai chân, không có vết thương, véo cũng không đau, sau lại đau chứ?
Cô lật người rồi thử đá hai chân lên, hai chân vô cùng linh hoạt, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lại một lần nữa chống tay lên đống lộn xộn để đứng dậy, đúng lúc hai chân tiếp xúc với mặt sàn thì lại đau, căn bản không đứng vững nổi.
Thời Sênh: “…” Đôi chân kỳ diệu quá!
Thời Sênh thụt lùi vào trong, nghiêng tai nghe động tĩnh ở bên ngoài một chút rồi bố trí lại xung quanh cho tốt.

Lúc này cô mới bắt đầu tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ là Daisy, là nhân ngư*.
*Nhân ngư: người cá.
Đúng thế, chính là mỹ nhân ngư thân người đuôi cá trong truyền thuyết.
Tộc người cá vốn dĩ sinh hoạt ở sâu trong biển cả.

Nhưng trước đó không lâu, dưới lòng biển xảy ra một cơn biến động, sóng thần làm cho nơi cư trú của nhân ngư bị hủy hoại, rất nhiều người bị thất lạc, không rõ sống chết.
Daisy cực kỳ may mắn khi ở bên mấy người cá khác.

Bọn họ không biết bị đẩy tới nơi nào nên cứ bơi lung tung trong biển.
Sau đó, họ liền nhìn thấy một thứ rất lớn đang đi lại trên biển.


Ở nơi bọn họ sống chưa từng thấy thứ này.

Có một người cá trong số đó nhớ tới một truyền thuyết nên nói đây là thuyền của loài người.
Bọn họ tò mò nên đã bơi tới gần con thuyền đó.
Ai ngờ, bọn họ bị người trên thuyền phát hiện ra.

Đám người đó dụ bọn họ tới gần thuyền rồi bắt bọn họ lên bờ.
Đám người đó treo họ lên.

Có một cô người cá phản kháng liền bị bọn họ dùng lửa thiêu.

Sau đó, thuyền gặp phải gió lốc, Daisy và một người cá khác nhân cơ hội chạy trốn.
Nhưng bọn họ ở cách mép thuyền quá xa nên chỉ có thể chạy vào bên trong.
Người cá kia bị tách khỏi Daisy.

Daisy gặp phải mấy thuyền viên.

Đúng lúc cô tưởng rằng sẽ bị bắt lấy thì lại bị người ta kéo vào trong một căn phòng chứa đồ linh tinh.
Cô quá mệt mỏi, thân thể rời khỏi mặt nước quá lâu, hai chân đã chạy trong một thời gian rất dài nên đau tới mức khiến cô không thể chống đỡ được nữa, cứ thế lâm vào hôn mê.
Rõ ràng, Daisy đã không chống đỡ được nên chết đi.
Người cá không thể rời khỏi mặt nước quá lâu, chỉ có thể chờ chết.
Bọn họ bị treo ở trên thuyền lâu như thế, lại liều mạng chạy trốn, chuyện Daisy tử vong đã gần như là trời định rồi.
Di nguyện của Daisy là báo thù những người trên thuyền, lại trợ giúp tộc người cá quay về nơi ở cũ.
Bọn họ vốn chẳng làm gì, con người lại muốn đẩy họ vào chỗ chết.
Thời Sênh phiền muộn nhìn xuống đôi chân mình.

Mẹ nó, sao cô lại không có chân chứ?
Không có chân…
Không có chân…

Lật bàn! Kiếm của ông đâu!
Thời Sênh còn chưa kịp móc kiếm ra thì cô gái tóc vàng ban nãy lại từ ngoài tiến vào, trong tay còn xách một thùng nước lớn.

Thấy Thời Sênh đã mặt một bộ quần áo cổ quái thì hơi sửng sốt một chút.
Cô ta chưa từng thấy quần áo như thế này bao giờ, nhưng nhìn chất liệu thì có thể thấy là rất thoải mái nha.
Cô gái tóc vàng không hỏi Thời Sênh quần áo lấy ở đâu ra, hiển nhiên cô ta biết Thời Sênh là gì nên tự nhiên cho rằng đó là kỹ năng đặc thù của người cá.
“Tôi biết cô cần nước nhưng giờ tôi chỉ có thể mang cho cô ngần này thôi.

Chờ tôi tìm được cơ hội sẽ thả cô đi.

Bây giờ bọn chúng đều đang tìm cô ở bên ngoài.”
Cô gái tóc vàng đặt nước xuống trước mặt Thời Sênh, nhìn cô với ánh mắt chờ mong.
Thời Sênh nhìn hai chân của mình, lại nhìn thùng nước với vẻ ghét bỏ.
Cho trẫm cái thùng to hơn đi!
Cái thùng bé như này còn chẳng đủ cho ông quẫy cái đuôi, quá khói coi!
Nhưng mà hai chân của cô lại không chịu khống chế mà tiến vào trong thùng nước.

Chân vừa đụng vào nước thì lập tức biến thành đuôi cá, vỗ “rầm” một tiếng lên thùng gỗ.
Đuôi cá đè kín cái thùng gỗ, chỉ để lộ ra mấy mảnh gỗ đã gãy rời.
Thời Sênh: “…”
Cô gái tóc vàng: “…”
Thời Sênh cúi đầu nhìn đuôi cá của mình, toàn thân màu xanh thẳm như biển cả, vảy cá cực kỳ chỉnh tề, mỗi một mảnh vảy đều có kích thước tương đương nhau.

Dưới ánh sáng chiếu vào, nó ánh lên vẻ mỹ lệ hơn người, càng tiến xuống lại càng đặc biệt, nhất là cái đuôi… còn là bảy màu.
Bảy màu!
Thật sự là bảy màu sắc đỏ, da cam, vàng, lục, lam, chàm, tím như cầu vồng!
Có ai tới giải thích cho bản cô nương giùm cái coi, tại sao người cá lại có cái đuôi bảy màu như này chứ?