[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1786: 1786: Sóng Gió Ở Ngục Giam 2





“Mày muốn dạy tao quy tắc à?”
Trong căn phòng nhỏ tối tăm, mấy viên giám ngục bị xếp chồng thành đống.

Cô gái mặc quần áo phạm nhân giẫm lên một phụ nữ béo mập, cây côn trong tay đè dưới cằm mụ béo kia, trong ngữ điệu có hàn khí không dễ nhận ra, “Có biết những đứa muốn dạy dỗ tao bây giờ đi đâu hết rồi không?”
“Thập Lục!” Mụ béo cắn chặt hàm răng vàng khè, nước miếng bắn tung tóe chửi bới, “Mày dám động vào tao à? Tao thấy mày chán sống rồi thì phải! Con đĩ mày thả tao ra ngay, nếu không mày cứ chờ đấy.”
Mụ béo vẫn luôn thích nhằm vào nguyên chủ như vậy.

Nguyên nhân có lẽ là vì nguyên chủ dung mạo xinh đẹp, hình thể cũng đẹp, mỗi lần xuất hiện ở khu B, khu C đã khiến các phạm nhân nam trố mắt.
“Vậy thì tao sẽ đợi xem mày có gì đáng để tao đợi không.” Thời Sênh mở công tắc côn điện, rút chân về.
Cây côn điện vừa tiếp xúc với người mụ béo, toàn thân mụ đột nhiên co giật, hai mắt trợn trừng lên.
“Không được cử động, giơ tay lên!” Ngoài cửa có viên cảnh sát vũ trang mặc áo chống đạn cầm cây súng đen thùi lùi chĩa vào Thời Sênh.
Thời Sênh chậm rãi ném cây côn điện ra, đi qua người mụ béo, đi về phía cửa.
Đám cảnh sát vũ trang bên ngoài lần lượt lùi lại phía sau, hét lớn về phía Thời Sênh, “Không được cử động! Giơ hai tay ra sau đầu.”
Thời Sênh cho hai tay vào túi quần, trên gương mặt còn mang theo chút xám đen lộ ra ý cười tà mị.
Đám cảnh sát vũ trang đối diện sống lưng lạnh buốt.

Họ chỉ cảm thấy ánh mắt của cô gái này quá tà khí, trong tà khí còn mang theo hơi lạnh, giống như giữa mùa đông tuyết rơi trắng xóa lạnh buốt có người đứng trong tuyết gϊếŧ người, máu tươi nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng.
Những kẻ bị nhốt trong nhà tù này đa số đều là kẻ điên.


Cảnh sát vũ trang định thần lại, hướng về phía Thời Sênh hét lớn, “Bỏ tay ra, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”
“Tôi không bỏ ra đấy, các người có phải sẽ đánh chết tôi ở đây luôn hay không?” Giọng Thời Sênh rất nhẹ, giống như lời thầm thì.

Nhưng giữa không gian yên tĩnh đến mức chỉ rớt một cây kim cũng có thể nghe thấy được, âm thanh đó lại trở nên vô cùng âm u đáng sợ.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói uy nghiêm từ bên kia hành lang truyền tới.
Một người phụ nữ tóc ngắn dẫn theo hai nhân viên giám ngục đi đến, người hơi gầy gò, mang lại cho người ta cảm giác đây là một hình tượng nữ giáo sư chua ngoa đanh đá.
“Phó đội trưởng, có phạm nhân chống đối lại.” Cảnh sát vũ trang lập tức trả lời, “Còn ra tay với đội trưởng Tôn nữa.”
Đôi mắt phó đội trưởng giám ngục híp lại, ánh mắt xuyên qua căn phòng nhỏ tối tăm kia, cây côn điện nằm chỏng chơ dưới đất, còn mụ béo kia vẫn đang co giật.
“Thập Lục, có chuyện hỏi cô, tại sao cô lại đánh người?” Ngữ khí phó giám ngục không hề nặng nề, “Đi với tôi, chỉ cần hỏi rõ chuyện này là được.”
Vị phó đội trưởng giám ngục này là người lưỡng tính, thường quấy rối đám phạm nhân nữ có chút nhan sắc.

Bà ta thường xuyên lấy việc kiểm tra cơ thể để động chân động tay với các phạm nhân nữ.

Một bông hoa trong nhà tù như nguyên chủ đương nhiên đã sớm bị vị phó đội trưởng giám ngục này lưu luyến, nhưng trước đây khi đội trưởng giám ngục vẫn còn, cô ta không dám làm gì quá đáng quá.
Bây giờ đội trưởng không còn, cô ta có thể mặc định là đội trưởng nhiệm kỳ tiếp theo.
Thời Sênh nhướng mi cười, “Được thôi.” Gương mặt đó dù vẫn còn xám xịt, nhưng không ngăn được đôi mắt xinh đẹp của cô.

Phó đội trưởng nhìn vậy cũng thấy ngẩn ngơ, chỉ trong giây lát đã thấy hưng phấn trong lòng.
Văn phòng của phó đội trưởng vốn thông nhau với văn phòng đội trưởng, nhưng do vụ hỏa hoạn kia, cho nên tạm thời chuyển sang bên này.

Phó đội trưởng cho những người khác đi ra ngoài hết, chỉ giữ lại mình Thời Sênh ở trong phòng.
“Thập Lục này.” Phó đội trường nhìn Thời Sênh ý tứ sâu xa, “Khi văn phòng đội trưởng bị cháy, tại sao cô lại ở bên trong đó?”
“Tôi không nhớ nữa.”
“Thập Lục, bây giờ cô là người bị tình nghi, cô phải nói thật với tôi.

Nếu không tôi cũng không thể bảo vệ được cho cô.

Tôi tin cô ở đó chỉ là trùng hợp.

Cô cứ nói rõ ràng với tôi, nhất định tôi sẽ giúp cô.” Phó đội trưởng lại gần Thời Sênh, âm mưu sờ lên vai Thời Sênh.
Thời Sênh thong dong chờ đợi cô ta giơ cái móng vuốt heo ra.

Thấy sắp sờ lên đầu vai mình, Thời Sênh nhanh như chớp thuận thế nắm lấy cổ tay cô ta, một cú vật ngã qua vai, đánh phó đội trưởng ngã nhào lên bàn làm việc, tài liệu trên bàn làm việc rơi đầy xuống đất.
Phó đội trưởng giãy giụa muốn đứng dậy.

Thời Sênh ép cô ta xuống bàn, ấn đầu cô ta lên mặt bàn, “Phó đội trưởng, đến tôi mà cô cũng dám chạm được vào sao?”
“Thập Lục… Thập Lục… cô làm gì vậy…” Bởi vì đang bị đè lên, giọng phó đội trưởng hơi lạc đi “Cô buông tôi ra, tôi là phó đội trưởng nhà giam này.


Cô biết tấn công phó đội trưởng là tội gì không?”
“Dù sao thì cũng không ra ngoài được, có gϊếŧ thêm người cũng không có gì.” Thời Sênh không hề bận tâm nói: “Đôi tay này còn chưa gϊếŧ người bao giờ.”
Thời Sênh giơ tay mình lên ngắm nghía, đôi tay này thực sự chưa bao giờ gϊếŧ người.

Cô bóp cổ phó đội trưởng, âm dương kỳ quái nói, “Hay là dùng cô thử xem sao?”
Phó đội trưởng cảm thấy thứ đang bóp cổ cô ta không phải là tay, mà là một con rắn độc, đang lè cái lưỡi đỏ tươi ra.
“Thập Lục, cô bình tĩnh đi.” Phó đội trưởng thử cố trấn an cô ta trước.
Thời Sênh lấy từ không gian ra một sợi dây thừng trói phó đội trưởng lại.

Phó đội trưởng bị ném lên ghế.

Cô ta liếc mắt nhìn ra phía cửa, chỉ cần cô ta hét lên một tiếng thôi người bên ngoài sẽ ngay lập tức tiến vào.
Thời Sênh chống tay lên bàn ngồi lên mặt bàn, lấy một thứ đồ được bày trên mặt bàn, “Cô cứ gọi thoải mái, gọi được người vào thì coi như tôi thua.”
Phó đội trưởng chần chừ giây lát, nhưng vẫn gân cổ lên gào, “Có ai không? Có ai không?”
Phó đội trưởng gào thét hồi lâu, nhưng bên ngoài vẫn không hề có động tĩnh gì, cửa phòng vẫn im lìm bất động, không có bất kỳ ai bước vào.
Người đâu rồi?
Rõ ràng là họ đang đứng bên ngoài, sao lại không nghe thấy tiếng cô ta chứ?
“Cộp.”
Tiếng đồ vật chạm phải mặt bàn vang lên.

Thần kinh phó đội trưởng đang căng như dây đàn cũng như sắp đứt lìa theo tiếng “cộp” kia.
“Cô… cô muốn thế nào?” Phó đội trưởng run cầm cập nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh nhếch miệng để lộ ra hàm răng trắng sáng, “Yên tâm, sẽ không để cô phải làm chuyện quá khó khăn đâu.”

Đội trưởng giám ngục chết trong văn phòng.

Thập Lục là một kẻ tình nghi lớn nhất vì đã đi ra từ văn phòng đội trưởng giám ngục, thế nhưng chỉ mấy ngày sau cô đã không hề hấn gì trở về nhà giam.
Theo kinh nghiệm trước đây, cho dù không chết thì cũng sẽ bị đánh đến thừa sống thiếu chết.

Nhưng Thập Lục tự đi về, quần áo tù nhân trên người sạch sẽ tinh tươm, giống như bị người ta giặt sạch rồi.
Viên giám ngục áp giải cô không khác gì tay sai, đưa cô trở về phòng giam.
Không thể có được loại phòng đơn xa hoa tráng lệ như trong phim ảnh, trong nhà tù ngoài căn phòng nhỏ tối tăm cũng chỉ có căn phòng nhỏ bị khóa chân gông tay, loại phòng giam đó còn không bằng loại phòng tập thể như hiện tại.
Bên trong phòng giam rất lớn, tất cả có mười hai người.

Lúc này một số người đang ngồi xổm trong một góc, một số người đang ngồi trên giường.

Cô vừa đi vào, ba phạm nhân nữ đang ngồi trong góc phòng lập tức tiến lại vây quanh.
“Thập Lục, mày có sao không?”
“Thập Lục, chúng nó có dùng hình với mày không?”
Thời Sênh yên lặng đánh giá ba người phụ nữ đó.

Con người sống trong môi trường nào cũng đều được phân thành những quần thể nhỏ, trong nhà tù cũng không phải là ngoại lệ.
Tuy nguyên chủ cũng biết chút võ nghệ, nhưng không thể dữ tợn được bằng đám phạm nhân nữ bị vào tù vì tội gϊếŧ người, trong nhà tù có mấy người đi theo cũng đã là lợi hại rồi.