[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1787: 1787: Sóng Gió Ở Ngục Giam 3





“Không sao.” Thời Sênh đi về phía giường nguyên chủ nằm, đám phạm nhân nữ bên kia nhìn theo, không chào hỏi cũng không có ý làm khó.
Tốt xấu gì nguyên chủ cũng lớn lên trong nhà tù này.

Đa số người trong nhà tù này đều không biết tại sao nguyên chủ lại ở đây.

Cô còn ít tuổi đã sống trong tù, bên cạnh còn có mấy người đi theo, bình thường cũng không có mâu thuẫn gì lớn, mọi người đều chung sống nước sông không phạm nước giếng.
Thời Sênh về giường của mình ngồi, ba người phụ nữ kia lập tức vây quanh hỏi han Thời Sênh.
“Sao không thấy con nhỏ Lăng Quân kia đâu nữa?” Phạm nhân nữ lúc trước lừa nguyên chủ tên là Lăng Quân, ở cùng phòng giam với cô.
“Đánh nhau, bị giam riêng rồi.” Phạm nhân nữ có hai bím tóc cười lạnh một tiếng, “Đã bảo lời nó nói không tin được đâu.

Thập Lục, sau này mày tránh xa nó ra.”
Người phụ nữ này được mọi người gọi là Bím Tóc Nhỏ.

Cụ thể tên là gì không quan trọng, chỉ cần gọi tên dễ nhớ là được.
Lăng Quân và nguyên chủ cùng ở trong văn phòng đội trưởng, bây giờ cô ta đánh nhau bị giam riêng, chắc chắn là cố ý để người khác không nghi ngờ cô ta…
“Tao cũng cảm thấy lời con nhỏ Lăng Quân đó nói không đáng tin.” Người phụ nữ đứng bên cạnh Bím Tóc Nhỏ phụ họa theo.

Cô ta tên là Lý Bối Bối, tướng mạo bình thường, dáng người bình thường, bởi vì không có gì đặc biệt, nên không có biệt danh.
Thế nhưng một người không có gì đặc biệt như cô ta, lại gϊếŧ hết người trong nhà mình sau đó đi khắp nơi gây án.


Khi cảnh sát bắt được, cô ta đã gϊếŧ gần hai mươi người.
Ác ma gϊếŧ người!
Hằng ngày nguyên chủ đều ở chung với một tên ác ma gϊếŧ người như vậy, có đáng sợ hay không chứ? Có kinh khủng hay không nào?
Người phụ nữ còn lại gọi là 36D, ngực bự dáng đẹp, nhưng khuôn mặt không đi đôi với dáng người.
Thế nhưng cô gái này đã dựa vào thuật hóa trang, lừa gạt vô số đàn ông lên giường, và sau khi xong chuyện cắt cái của quý của đám đàn ông đó rồi trốn đi.
Bím Tóc Nhỏ đã từng hỏi 36D tại sao cô lại làm vậy.

36D đã kể cho cô ta nghe một câu chuyện tình yêu cẩu huyết, bởi vì bị tổn thương tình cảm, nên mới đi vào con đường không có lối thoát như vậy.

Đối với cô ta, vật đó của người đàn ông là căn nguyên của tội ác.
Cũng có lẽ các phạm nhân sẽ có cảm giác đồng cảm với nhau.

Dù sao chung sống với những người cùng cảnh ngộ sẽ thoải mái hơn là sống những người bình thường khác.
Khi không có chuyện gì có thể thảo luận quá trình phạm tội, trao đổi những điều tâm đắc.
“Thập Lục, có phải là Lăng Quân đã lừa gạt mày không?” 36D đè thấp giọng hỏi Thời Sênh.
“Ừm.”
Ba người này cũng biết chuyện trước đây Lăng Quân nói với nguyên chủ.

Họ không tin tưởng Lăng Quân.


Nhưng nguyên chủ bị mong muốn rời khỏi nơi đây thôi thúc, không nghe họ khuyên bảo nên mới bị lừa.
“Con đĩ thối tha không biết xấu hổ.” 36D phẫn nộ chửi mắng, khối thịt trước ngực thẳng tắp, “Để xem đến lúc nó trở về phòng bà đây xử lý nó thế nào.”
Thời Sênh từ chối cho ý kiến.

Cô nói được đôi ba câu với ba người họ thì cũng đã sắp đến giờ ăn cơm.
Ở đây khi ăn cơm, mọi người đều đến nhà ăn, ăn xong sẽ đến thời gian hóng gió.
Nhà ăn ở khu D, ngăn cách với khu phạm nhân nam bởi một lớp lưới điện, nhưng cảnh tượng hai bên có thể nhìn rõ ràng.

Một số phạm nhân nam đứng trước lưới điện huýt sáo giao lưu với đám phạm nhân nữ, đáy mắt tràn đầy sự đánh giá hèn mọn.

Có phạm nhân nữ sẽ phẫn nộ chửi mắng, có một số khác lại liếc mắt đưa mày với nhau.
Cũng có phạm nhân nữ sẽ chạy thẳng đến trước hàng rào lưới điện, nói chuyện với đám phạm nhân nam.
Cách lớp lưới điện, phạm nhân nam và phạm nhân nữ cũng chỉ nói chút chuyện thô tục, không làm ra những chuyện gì to tát, cho nên giám ngục cũng không ngăn chặn.
Thời Sênh ngồi vào vị trí, đợi bọn Bím Tóc Nhỏ đi lấy cơm về.
Nhưng họ còn chưa quay về, Thời Sênh đã nghe thấy tiếng thét thất thanh của một phạm nhân nữ.

Cả nhà ăn náo động lên, phạm nhân nam bên kia cũng không ngại lớn chuyện, huýt sáo ầm ĩ.
Thời Sênh nghe thấy tiếng mắng chửi của 36D, nhìn về phía bên kia, một người phụ nữ béo đen thùi lùi đang cưỡi trên người 36D, ra sức kéo tóc cô ta đập xuống đất.


Lý Bối Bối và Bím Tóc Nhỏ cũng bị người ta kéo đánh.
Ăn cơm cũng có đánh nhau, món ăn khai vị cũng thật là béo múp míp.
“Mày không biết đây là địa bàn của ai à? Dám cãi lại tao à? Hôm nay bà đây sẽ xé rách cái mồm của mày ra.” Người đàn bà cưỡi trên người 36D vẻ mặt hung ác, ra sức túm đầu 36D đập xuống đất.
Thời Sênh đá một cái lên tay người đàn bà kia.

Tay cô ta đau đớn, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã ngã nhào từ trên người 36D xuống, một cái chân giẫm lên ngực cô ta.
“Giám ngục, ở đây có người đánh nhau.”
Bên tai người phụ nữ kia vang lên giọng nói lanh lảnh.

Cô ta giãy giụa quay đầu, nhìn thấy kẻ giẫm lên mình đang giơ tay lên hướng về phía người khác.
Người phụ nữ đó nhớ lại, nhưng đôi chân nhìn có vẻ không có mấy sức lực đó giờ đây lại đang ghìm chặt lấy cô ta.

Cô ta có muốn trở người cũng vô cùng khó khăn.
Lúc này giám ngục đã vào trong, cầm côn điện dọa nạt, “Ai đánh nhau? Các người vây quanh đây làm gì, về hết vị trí đi.”
“Cô ta.” Ngón tay Thời Sênh chỉ thẳng vào người bị mình giẫm, sau đó ngón tay còn xẹt qua Bím Tóc Nhỏ và Lý Bối Bối, “Cả họ nữa.”
“Còn có sức đánh nhau cơ à? Hôm nay đừng ăn cơm nữa, buông ra, còn nắm lấy làm gì!” Giám ngục vẫy cây côn điện đặt lên trên người đám người Lý Bối Bối, “Mấy người các cô đi theo tôi.”
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Giám ngục thấy mụ béo đang bị Thời Sênh giẫm lên người, trừng mắt nhìn sang, gầm lên, “Cô cũng nhấc chân ra cho tôi.”
Thời Sênh nhún vai, lùi sang một bên.

Đột nhiên, người nằm dưới đất giơ tay kéo Thời Sênh, muốn vật cô xuống đất.
Thời Sênh dáng vẻ như không hề nghi ngờ gì giẫm lên cổ tay cô ta, “rắc” một cái, sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trắng bệch.
“Cô ta ra tay trước.” Thời Sênh thu chân lại, nhìn viên giám ngục cười, nụ cười đó không rõ ý tứ gì, rất bình thản, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thể xem thường.
“Đưa đi.” Rõ ràng là viên giám ngục đã nhận được mệnh lệnh của phó đội trưởng nhà giam, cũng không có ý chỉ trích hành vi của Thời Sênh, chỉ cho người đưa phạm nhân đang nằm dưới đất đi.
Giám ngục đưa mấy người đó đi, những phạm nhân khác chỉ trỏ Thời Sênh, thì thầm bàn luận.

36D bò từ dưới đất lên, lau máu dính trên trán, “Mẹ kiếp.

Nó hủy hoại dung nhan ông luôn rồi, con heo mập chết tiệt.

Thập Lục, vừa rồi sao mày lại tài thế hả?”
Thời Sênh vẻ mặt cao nhân, “Tối qua tao nằm mơ thấy một ông già.

Sau đó ông già giúp tao đả thông hai mạch nhâm đốc, nói tao là kỳ tài luyện võ.”
Khóe miệng 36D co giật, đứa trẻ này nghe kể quá nhiều chuyện rồi chăng.
“Chém gió.” Bím Tóc Nhỏ trợn mắt, lại chợt lo lắng nói, “Thập Lục, con Hắc mập chết tiệt kia quay lại thế nào cũng tìm mày gây rắc rối.”
Trong nhà giam khu A có hai bông hoa nữ bá vương.

Một người trong đó là Răng Vàng, bởi vì cô ta có một cái răng vàng, cứ mở miệng ra nói là thấy cái răng vàng đó lắc la lắc lư, cho nên mọi người đều gọi cô ta là Răng Vàng.
Còn có một người nữa tên là Hắc Nha, chính là người khi nãy bị Thời Sênh đánh.

Người của cô ta đều gọi cô ta là chị Hắc.

Người của Răng Vàng gọi cô ta là Heo mập chết tiệt.
Còn nguyên chủ, cô chính là một bông hoa trong nhà tù, sinh tồn giữa hai bông hoa bá vương kia.
“Tìm thì tìm thôi, sợ cái gì chứ?” Thời Sênh không bận tâm, “Cơm đâu?”
Lúc này rồi vẫn còn nghĩ đến cơm.
“Thập Lục, sao tao cảm thấy mày bị giam riêng một lần xong lại không giống trước kia nữa nhỉ…” Lý Bối Bối nhỏ giọng nói: “Có phải mày đã đồng ý điều kiện gì đó với con mụ phó đội trưởng kia rồi không?”