[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1789: 1789: Sóng Gió Ở Ngục Giam 5





Từ sau khi bị Thời Sênh xử lý trong phòng giam, đám phạm nhân kia không dám đối đầu với cô nữa, bình thường đều trốn Thời Sênh xa tít.
Chuyện giám ngục bao che cho Thời Sênh càng ngày càng xảy ra nhiều hơn.

Bình thường khi bắt được đôi bên ẩu đả, giám ngục đều nhốt tất cả lại.

Bây giờ chỉ cần là nơi có Thời Sênh, bình thường sẽ chỉ có một bên bị bắt, thiên vị quá đáng!
Tất cả mọi người đều đoán là vì Thời Sênh thông đồng với phó đội trưởng nhà giam.
“Hôm nay chắc là Lăng Quân về rồi.” Bím Tóc Nhỏ cắn bàn chải đánh răng, bọt kem đánh răng trắng xóa bay tứ tung theo lời cô ta nói.
Thời Sênh âm thầm cách xa cô ra, “Về rồi thì đánh cho nó một trận.”
“Hả?” Bím Tóc Nhỏ ngẩn người, sau đó nặng nề gật đầu, “Phải đánh chứ, nó dám gạt mày.

Cũng may chuyện này không bị làm lớn lên, nếu không chắc chắn nó không được về dễ dàng thế đâu.”
“Đánh ai?” Lý Bối Bối vào sau bỗng nhiên nhìn hai người.

Mới sáng sớm đã thảo luận chuyện đánh người rồi, gần đây có phải là hơi bạo lực quá rồi không?
Bọt kem đánh răng trắng xóa trong miệng Bím Tóc Nhỏ bay tứ tung.

Thời Sênh nhét cốc súc miệng vào tay cô ra, “Súc sạch đi đã rồi hãy nói.”
Bím Tóc Nhỏ uống hai ngụm rồi nhổ hết nước đi, sau đó nhanh chóng nói lại toàn bộ chuyện khi nãy cho Lý Bối Bối nghe.
Nghe xong Lý Bối Bối cũng tán đồng gật đầu, “Loại người này đúng là đáng đánh, nếu không phải vì Thập Lục may mắn thì chỉ sợ…”
Lời còn chưa nói hết mọi người đều tự hiểu, nếu không phải cô may mắn thì chỉ sợ đã chết ở trong trận hỏa hoạn đó rồi.


Đến giờ cơm trưa, Lăng Quân được thả về.

Quần áo tù mặc trên người vẫn còn dính máu, đi xiêu vẹo, người đã teo tóp đi, khóe mắt trũng sâu, có thể thấy cô ta đã phải chịu không ít khổ cực trong phòng tối.
Thời Sênh ra hiệu bằng ánh mắt cho Bím Tóc Nhỏ, mấy người lập tức vây quanh, chặn Lăng Quân lại.
Lúc trước Lăng Quân không nhìn thấy Thời Sênh.

Thời Sênh chậm rãi tiến lên phía trước, Lăng Quân giống như gặp ma.
Chẳng phải con nhỏ đã chết rồi sao?
Chính tay cô ta đã bóp chết con nhỏ này rồi mà.
Lăng Quân liếc nhìn một lượt phòng giam đã nhận ra có điều bất thường.

Trước đây người trong phòng giam không sợ Thập Lục, nhưng bây giờ đám người đó đều dúm dó lại một góc, tuy chỉ lạnh lùng quan sát, nhưng đáy mắt hiện lên sự sợ hãi rõ ràng.
Quãng thời gian cô ta bị nhốt trong phòng tối đã xảy ra chuyện gì?
Thời Sênh nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ kinh ngạc nhưng lại cố gắng ngụy trang của Lăng Quân.

Đôi môi đỏ tươi của cô khẽ mở, khẽ khàng nhanh chóng thốt ra một chữ, “Đánh.”
Lăng Quân bị đánh một trận rồi ném vào trong một xó.

Chuyện trước đây Thời Sênh không nhắc đến một chữ, cô chỉ ngồi trên giường nhìn cô ta giãy giụa.

Đôi mắt đó bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như cỗ máy không có sinh mạng, nhưng lại phản chiếu tia âm trầm quỷ quyệt.
Lưng Lăng Quân từng hồi lạnh giá.


Lúc này, cô ta cảm thấy người đang ngồi phía bên kia không phải là một con người, mà là một con rắn độc.
Nếu có người gϊếŧ cô ta, nhưng cô ta lại không chết đi, đương nhiên Lăng Quân hiểu rõ trong lòng sẽ căm phẫn kẻ hung thủ đó đến mức nào.

Cô đã lợi dụng Thập Lục, nhưng nếu không phải tại Thập Lục bỗng dưng bán đứng cô với đội trưởng giám ngục thì cô sẽ không gϊếŧ luôn cả cô ta.
“Khụ khụ khụ…” Lăng Quân lảng tránh ánh mắt quỷ dị của Thời Sênh, đi đến chỗ nằm trong góc phòng giam.
Trắng trợn lộ liễu như thế này chắc chắn Thập Lục không dám gϊếŧ chết cô ta.

Nhưng cô ta phải đề phòng Thập Lục ra tay sau lưng.

Nơi này chẳng có ai dám nghênh ngang gϊếŧ người, nhưng sau lưng vẫn có kẻ dám làm, chỉ cần không bị giám ngục tìm ra chứng cứ sẽ không cần chịu trách nhiệm.
Giờ cơm trưa, người trong phòng giam ra ngoài hết, Lăng Quân vốn đang bị thương, lại bị đánh một trận, đâu thể đi ăn cơm được.
Cô ta chịu đói cả một ngày trời, ngày hôm sau mới có sức đi ăn cơm.
Ai ngờ khi cô ta trở về trên giường toàn là nước, còn có mùi khai của nướƈ ŧıểυ.
Sắc mặt Lăng Quân khó coi nhìn lên giường.

Cô ta nghiêng đầu sang một bên nhìn Thời Sênh đang ngồi cắn hạt dưa.
“Yên tâm đi, tao sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy đâu.” Thời Sênh thổi phù hạt dưa, giống như đã biết trong lòng Lăng Quân đang nghĩ gì vậy, “Tao muốn chơi mày thì sẽ thẳng tay đánh mày luôn.”
Sắc mặt Lăng Quân càng trở nên khó coi hơn.

Trong phòng giam chỉ có mấy người, đám Bím Tóc Nhỏ coi Thời Sênh là thủ lĩnh, ngoài ra còn có mấy kẻ vào hùa với nhau.


Nếu không phải cô ta thì chính là đám người kia.
“Nhìn gì mà nhìn, là bọn tao làm đấy thì sao?” Đám người đó rất huênh hoang.

Họ ở trước mặt Thời Sênh thì xìu xuống, ai bảo vũ lực của cô ta cao như vậy chứ, nhưng đối với một phạm nhân nữ thông thường, họ không đến nỗi sợ.
Không bắt nạt được người của Thời Sênh, chẳng lẽ cũng không bắt nạt nổi một kẻ không có hậu trường gì hay sao?
Phạm nhân mà, trong lòng đều có chút vặn vẹo, nhìn thấy người khác bị mình bắt nạt không nói được thành lời, trong lòng đương nhiên rất chi thỏa mãn.
Lăng Quân khổ sở mà không nói được thành lời, chỉ có thể tự mình giặt sạch, nhưng bây giờ giặt xong rồi, cô ta lại không có chăn đắp.
Buối tối ở trong phòng giam cho dù là tháng nóng nhất trong mùa hè nếu không có chăn đắp cũng lạnh đến phát run.
Lăng Quân cắn chặt răng, cô ta phải tiếp tục ở lại đây, không thể xung đột quá nhiều với bọn họ được.

Ban đêm.
Bên cạnh có bao nhiêu người lạ mặt như vậy sao Thời Sênh ngủ nổi.

Cô ngủ không sâu giấc, vừa nghe thấy động tĩnh liền tỉnh.

36D đang ngủ bên cạnh cô cũng tỉnh giấc, đang chuẩn bị giơ tay đẩy cô.
Bím Tóc Nhỏ ngủ như heo, còn ngáy như sấm.
Lý Bối Bối bị 36D đẩy cho tỉnh giấc.
Trong phòng giam rộng rãi, trên chiếc giường chung lớn, mấy người phụ nữ đang ấn Lăng Quân xuống, có người bịt miệng cô ta, có người lột quần áo của cô ta.
Thời Sênh bọc chăn ngồi dậy, người bên kia bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía cô.
Trong bóng tối không ai nhìn rõ được vẻ mặt của ai, nhất thời không ai dám cử động.
Hồi lâu sau Thời Sênh mới lên tiếng, “Nhỏ tiếng thôi.”
Người bên kia khom lưng xuống, ra hiệu đã rõ.
Thời Sênh tỉnh dậy cũng không ngủ được nữa.


Lý Bối Bối và Bím Tóc Nhỏ đều bị 36D gọi dậy.

Thời Sênh móc ra một bộ bài, “Chơi đấu địa chủ đi.”
36D: “Mày lấy bộ bài tú lơ khơ này ở đâu ra đấy?”
Lý Bối Bối: “Lâu lắm rồi tao không đánh bài, sắp quên mất chơi bài thế nào luôn rồi.”
Bím Tóc Nhỏ: “Buồn ngủ quá…”
Thời Sênh móc ra một cái đèn pin, ba người còn lại nhìn cô như nhìn quái vật.
Trên người cô rốt cuộc cất giấu bao nhiêu thứ đồ vậy?
Quan trọng là giấu ở đâu.
Bình thường họ không hề nhìn ra được.
Bên này nhóm người Thời Sênh chơi đấu địa chủ, bên kia Lăng Quân bị lột sạch sành sanh, nhưng không làm chuyện gì kỳ quái.

Dù sao nữ chính không phải là để cho người ta chà đạp, đám người đó chỉ đuổi Lăng Quân xuống dưới đất.
Lăng Quân lạnh run cầm cập, ôm cánh tay co ro ngồi trong một góc, từ trước đến giờ chưa bao giờ cô ta phải chịu uất ức như vậy.
Nếu không phải là trước đây cô ta bị Thời Sênh đánh cho một trận, vết thương mới chồng lên cũ, thì bây giờ cũng không đến mức chật vật như thế này.
Thời Sênh không ngủ, đám người bên kia không biết vì trông chừng Lăng Quân hay vì Thời Sênh không ngủ, cứ trừng mắt ngồi trên giường nhìn đám Thời Sênh chơi đấu địa chủ suốt một đêm.
Cầu tìm hiểu bóng ma tâm lý của phạm nhân nữ.
Lăng Quân chịu lạnh suốt một đêm, đến sáng liền ngất đi, được đưa đến phòng y tế, trước khi giám ngục phát hiện ra Lăng Quân bị ngất, đám phạm nhân nữ đó đã mặc quần áo lên cho cô ta, cho nên Lăng Quân bị bệnh không liên quan gì đến họ.
Buổi sáng phải tập thể dục, đám người này cứ đần độn trì trệ, bị giám ngục mắng cho một trận.
Sau khi tập thể dục buổi sáng còn có lớp học, các kiểu truyền bá tư tưởng “làm người tốt” được nhồi nhét.

Thời Sênh nhìn cuốn sách ở trước mặt, không có sức lực nhấc lên.

Cô chống cằm nhìn giáo viên đứng trên bục giảng hăng say giảng giải đến mức nước bọt bắn tung tóe, càng nghe càng thấy buồn ngủ, cuối cùng nằm bò lên bàn ngủ mất.