[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1792: 1792: Sóng Gió Ở Ngục Giam 8





Lăng Quân dưỡng thương xong lại quay lại phòng giam.

cô ta cố gắng khiêm tốn, nhưng người trong phòng giam rất thích bắt nạt cô ta.

Có lẽ đây là điểm thu hút người khác nhất của nữ chính, không có chuyện gì cũng có người muốn ức hϊếp nữ chính.
Sau đó đến khi nữ chính trở mình, thì đương nhiên là thảm không còn gì để nói nữa rồi.
Hằng ngày Thời Sênh cùng Ba Bông Hoa Vàng chơi đấu địa chủ cắn hạt dưa xem nữ chính bị bắt nạt.
Thời Sênh phát hiện hằng ngày mỗi khi ăn cơm, Lăng Quân sẽ đến gần lưới điện, nói chuyện với nam chính.

Hai người cũng không nói nhiều, nếu không phải là Thời Sênh để ý đến họ thì có lẽ cũng không phát hiện ra được.
“Thập Lục, mày nhìn gì đấy, ăn nhiều vào, hôm nay có đùi gà đấy, cho mày ăn này.” 36D đặt đùi gà vào trong khay cơm của Thời Sênh.
Trong tù không phải ngày nào cũng có thịt.

Những phạm nhân bị ức hϊếp đó, cả tháng cũng chưa chắc đã được ăn thịt, chỉ cần có thịt sẽ bị người khác cướp mất.
Bây giờ thân phận của Thời Sênh là trùm ngục, muốn ăn thịt sao không có được.

Cô gắp trả lại miếng chân gà, “Mày ăn đi, đừng để bị đói đến teo ngực.”
36D hờn dỗi, “Đáng ghét.”
Cuối cùng, cô ta hùng hổ giơ tay ra ước chừng ngực mình, dường như đang đo xem có bị giảm kích cỡ hay không.
“Ái chà, cay mắt quá.” Bím Tóc Nhỏ phô trương che mắt lại, “Tự mày sờ thì có cảm giác gì chứ, tối nay cứ để tao sờ cho mày, đảm bảo khiến mày sướng mê!”
36D hừ lạnh một tiếng, “Bỏ đi, cho mày sờ còn không bằng bà đây tự sờ cho xong.”

Thời Sênh: “…”
Ngày nào ăn cơm cũng nói đến đề tài này, có ổn không?
“Bang bang bang.”
Mấy tên giám ngục đứng ở phía trước, dùng cây côn gõ xuống mặt bàn, đám phạm nhân đồng loạt yên tĩnh trở lại.
Giám ngục bắc loa nói, “Chín giờ sáng mai tiến hành kiểm tra sức khỏe, tám giờ ba mươi tập trung ở phòng giam, sáng mai không được ăn gì.”
Giám ngục liên tiếp lặp lại mấy lần, đảm bảo chắc chắn tất cả phạm nhân đều nghe rõ ràng rồi mới rời đi.
“Tháng trước đã kiểm tra sức khỏe rồi, sao lại kiểm tra nữa rồi.” Lý Bối Bối lấy làm lạ hỏi.
“Ai mà biết được chứ, ở đây đều là lũ điên.

Người quản lý một lũ điên thì sao đầu óc bình thường được chứ?” 36D vẫn đang tự “đo” ngực mình.
“Chỗ lúc trước tao vào một năm liền cũng không thấy kiểm tra sức khỏe lấy một lần.

Loại người như chúng ta họ đâu có để ý đến sống hay chết đâu.

Vào đây thì kiểm tra sức khỏe đến bốn năm lần rồi, lạ thật đấy.” Bím Tóc Nhỏ nhíu mày nói.
“Chúng đang chọn người.” Thời Sênh đặt đũa xuống, “Không muốn bị chọn thì làm sao để bản thân trông nhếch nhác vào.

Tốt nhất là làm sao cho có vẻ như có bệnh gì đó.”
Ba Bông Hoa Vàng đồng loạt nhìn Thời Sênh.
“Chọn người gì chứ?” 36D là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
“Chọn người để chết.”
Ba Bông Hoa Vàng: “…”

Căn cứ vào những thứ nhìn thấy được ở văn phòng cục trưởng đã chết, nhà tù này đang tiến hành một loại thí nghiệm gì đó trên cơ thể con người.

Mỗi lần kiểm tra sức khỏe, sẽ có một số người bị đưa đi.
Người ở đây cả đời cũng không ra ngoài được.

Dùng cách nói của các nhà khoa học đó là, sử dụng giá trị cuối cùng của bản thân để cống hiến cho khoa học.
Lượng người trong nhà tù vốn đã lớn, lại thêm một số người đã biết là có kẻ giở trò, có người bị đưa đi cũng không khiến mọi người thấy kỳ lạ.
Ba Bông Hoa Vàng nghe Thời Sênh nói vậy, đều là dáng vẻ không thể tin được.

Họ ngồi tù mà cũng còn có thể gặp được chuyện đáng sợ như vậy nữa sao?
Khi về phòng giam, cả ba người vẫn còn hốt hoảng.

Buổi tối Thời Sênh nghe thấy bên cạnh có âm thanh không thể miêu tả được.

Tuy đã cố đè thấp âm thanh xuống, nhưng Thời Sênh ở ngay bên cạnh, sao có thể không nghe thấy được chứ.
Những người khác đương nhiên cũng đã nghe thấy.

Có người mắng chửi nhưng cũng không đứng ra chặn lại.
36D và Bím Tóc Nhỏ ngày hôm sau do mệt mỏi quá độ nên tinh thần không phấn chấn.

Lý Bối Bối nhìn họ bằng ánh mắt cổ quái.

36D không hề để ý đến, ngược lại còn có vẻ mặc kệ hết thảy, muốn ra sao thì ra, “Nếu chẳng may bị chọn trúng thì sao? Nhân lúc còn chưa được chọn đương nhiên phải làm cho đủ rồi.”
Lý Bối Bối không còn gì để nói.
Tám rưỡi sáng, tất cả mọi người tập trung trước cửa nhà giam, chia thành từng tốp đi đến phòng y tế để kiểm tra sức khỏe.
Sức khỏe nguyên chủ không được tốt, bởi vì quanh năm bị nhốt trong tù, dinh dưỡng không đủ là một chuyện, còn có rất nhiều bệnh vặt khác nữa, tóm lại cô không cần lo lắng vấn đề bị chọn phải.
Khi kiểm tra sức khỏe đều là từng người vào một.

Thời Sênh vào liền phát hiện ra tên bác sĩ đeo kính lúc trước đang ở bên trong.
Còn có người đàn ông mặc quân trang ngồi một góc, dung mạo thượng thừa, quân trang màu xanh bị hắn tùy ý cởi bỏ hai cúc, để lộ ra xương quai xanh trắng nõn.

Hắn gác chéo chân, hai tay đặt lên tay ghế, dáng vẻ lưu manh, rất ra dáng ông lớn.
Thời Sênh bước vào, hắn híp mắt lại, có vẻ đánh giá cô đầy hứng thú.
Thời Sênh đáp lại hắn bằng một nụ cười.
Lần này hay rồi, cô là một phạm nhân, phải làm thế nào để dụ dỗ kẻ làm quan đây?
“Vào bên trong cởϊ qυầи áo.” Giọng tên bác sĩ không có gì lên xuống, dường như đang nói một câu bình thường giống như là hôm nay trời đẹp quá vậy.
“Anh chắc chắn chứ?” Thời Sênh thu hồi ánh mắt, nhìn tên bác sĩ.
Bác sĩ lật giở hồ sơ, nhíu mày, sửa lại, “Không cần cởi, chỉ cần kiểm tra bình thường là được rồi.”
Bác sĩ lấy máu của Thời Sênh.

Người đàn ông bên cạnh vẫn nhìn cô chằm chằm.

Bác sĩ coi như hắn không tồn tại, bình tĩnh hoàn thành từng hạng mục kiểm tra một.
“Được rồi, ra ngoài đi.”
Bắc sĩ kiểm tra xong mục cuối cùng, để Thời Sênh đi ra.
Thời Sênh kéo áo tù xuống, liếc nhìn về phía người đàn ông kia, đột nhiên lên tiếng, “Anh tên gì?”
Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia quỷ dị, khóe miệng càng lộ rõ vẻ lưu manh hơn, “Kỷ Ngang.”

Thời Sênh nhìn hắn bằng vẻ ý vị thâm sâu, sau đó rời khỏi phòng y tế.
Bác sĩ đẩy gọng kính xuống, “Cô ta thích cậu rồi.”
“Sao cậu biết?” Kỷ Ngang nhướng mày.
“Tôi là bác sĩ.”
“Cậu khám bệnh, còn khám được cả tâm lý cơ à?” Kỷ Ngang cười nhẹ một tiếng, vẻ lưu manh càng đậm hơn, “Trước đây không biết cậu còn có khả năng này đấy.”
“Tôi chọn học môn tâm lý học.” Bác sĩ tức giận nói.
“Vậy tại sao không bắt cô ta cởi đồ kiểm tra?” Kỷ Ngang chuyển đề tài.
“Trên hồ sơ có đánh dấu.” Bác sĩ giơ hồ sơ lên cho Kỷ Ngang xem, “Hơn nữa trước đây cô ta kiểm tra không đạt tiêu chuẩn.”
Kỷ Ngang nhìn vào hồ sơ.

Hồ sơ cái nào cũng giống nhau, nhưng trên hồ sơ của Thời Sênh có một ký hiệu rất nhỏ màu đỏ.

Người ở trong nhà giam này được tiếp xúc với hồ sơ đều biết rằng, đây là phạm nhân đã bị đánh dấu, có chuyện nguy hiểm gì đều không cần suy nghĩ.
“Đưa tôi xem nào.” Kỷ Ngang đòi xem hồ sơ, “Sinh ra ở trong tù? Thế mà cũng sống được, số không chết mới đúng chứ… Ký hiệu còn mới lắm, chắc mới được đánh lên gần đây thôi.”
“Bản photo mà cậu cũng nhìn ra được là ký hiệu còn mới à?” Bác sĩ cầm lại hồ sơ, nhìn hồi lâu cũng vẫn không nhìn ra được điều gì.
“Gần đây bên kia vừa đổi quy tắc mới, đây là quy tắc mới có, chỉ có khác biệt rất nhỏ thôi.” Kỷ Ngang giơ tay đặt ra sau gáy, “Một đứa trẻ mồ côi tìm được một ngọn núi để dựa vào trong cái nhà tù này, giỏi lắm.”
Những thứ Kỷ Ngang được tiếp xúc nhiều hơn nhiều so với bác sĩ, bác sĩ nhún vai.
Bác sĩ viết không đủ tiêu chuẩn lên hồ sơ, đặt sang một bên, trả lời Kỷ Ngang, “Thế thì có gì khó chứ, cô ta nhan sắc, dáng người cũng khá, cũng không có tiền sử phạm tội, chỉ vì sinh ra trong tù nên mới không được ra ngoài.

Nếu may mắn, được vị nào đó thích thì cũng bình thường thôi mà.”
Nói xong bác sĩ bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ.

Hắn đang lấy làm lạ, bỗng nhiên Kỷ Ngang đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Bác sĩ kỳ lạ lẩm bẩm, “Lại lên cơn chập mạch gì thế?”