[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1808: 1808: Sóng Gió Ở Ngục Giam 24





Xe tải dừng ở phía sau khu D.
Mọi người không dám làm bừa, mà đợi một lát ở trước xe tải, không phát hiện điều gì bất thường, mọi người mới lần lượt xuống xe.
Thời Sênh nhảy xuống xe, đứng bên cạnh xe nhìn vào sân bay trống trải phía xa, bên trên trống không, không nhìn thấy máy bay trực thăng gì hết, “Máy bay trực thăng của anh chạy rồi.”
Kỷ Ngang nhảy xuống xe, người trong khoang xe cảnh giác tụ lại với nhau.

Tuy đội trưởng Hồ không mấy thiện chí với Thời Sênh, nhưng hắn trung thành tuyệt đối với Kỷ Ngang, dù chết cũng phải đi tìm Kỷ Ngang.
Thời Sênh thấy hắn trung thành với Kỷ Ngang như vậy, chỉ cần hắn không tự gây rắc rối cho mình, cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Thượng tá, không thấy máy bay trực thăng đâu nữa rồi.” Đội trưởng Hồ báo cáo với Kỷ Ngang.
Kỷ Ngang nhìn lướt nhanh qua sân bay, “Đến kho dự phòng.”
Kho dự phòng ở ngay bên cạnh.

Mọi người đều cảm thấy hành động tập thể tương đối an toàn, tất cả mọi người đều rút về phía kho dự phòng.
Thế nhưng khi đến kho dự phòng, mọi người đều trợn tròn mắt, máy bay trực thăng vẫn còn ở đó, nhưng tất cả máy bay trực thăng đều đã bị phá hỏng.

Bộ phận phá hỏng vô cùng chuẩn xác, vừa nhìn đã biết là do con người làm.
“Mẹ kiếp, lũ chết tiệt!” Đội trưởng Hồ phẫn nộ mắng chửi.
“Cmn, bọn chúng muốn bắt chúng ta ở lại làm mồi cho lũ quái vật kia đây mà.”
“Thượng tá…”
Kỷ Ngang giơ tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh lại, “Kiểm tra tất cả máy bay trực thăng.”
Mọi người dù giận dữ muốn phát điên.


Nhưng bây giờ có giận dữ cũng vô ích, mọi người chỉ có thể làm theo lời Kỷ Ngang nói, đi kiểm tra tất cả máy bay trực thăng.
Kỷ Ngang sờ túi quần, kết quả không sờ thấy gì cả, đang thất vọng, phía trước có một điếu thuốc và một cái bật lửa được đưa đến.
Kỷ Ngang khôi phục lại dáng vẻ tà khí như mọi khi, bờ môi cong lên, liếc nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh thô lỗ nhét thuốc vào miệng hắn, châm lửa, “Anh còn nhơn nhơn được nữa à.”
Kỷ Ngang híp mắt, hít sâu một hơi, lửa trên đầu thuốc cháy phát ra tiếng vang khe khẽ, ngón trỏ và ngón giữa của hắn kẹp đầu thuốc, giơ tay ra ôm Thời Sênh vào lòng, hơi thở mang theo hương khói thuốc lá nhàn nhạt phả vào cổ Thời Sênh, “Là em nói đấy nhé, bây giờ không thể hiện tình cảm thì không còn cơ hội nữa rồi.

Chúng ta phải tận hưởng lạc thú trước mắt.”
“Anh sợ à?”
“Anh sợ cái gì?” Kỷ Ngang hỏi ngược lại.
“Chết.”
Kỷ Ngang cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay mình, tiếp tục phả khói vòng quanh, mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt, khiến người ta đê mê.

Giống như cô gái trong lòng hắn, sự hấp dẫn tỏa ra từ trong xương cốt, chỉ một suy nghĩ trong đầu đã có thể khiến hắn hưng phấn không thôi.
“Anh sợ em sẽ bỏ đi.”
Lần đầu tiên, hắn lại sợ hãi một chuyện như vậy.
Lần đầu tiên, hắn lại sợ mất đi một người như vậy.
Lần đầu tiên, một người lại có thể chiếm một vị trí quan trọng như vậy trong lòng hắn.
“Em sẽ đưa anh đi, cho dù là bất cứ nơi đâu.”

Kỷ Ngang nghiêng đầu nhìn, gương mặt cô gái rất đẹp, mang theo ý cười nhàn nhạt, trong đôi mắt phản chiếu hình bóng hắn.

Tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều biến thành hư vô.
Đáy mắt hắn hiện lên chút mê man, không biết tại sao, hắn cảm thất vô cùng quen thuộc.
Bàn tay đang nắm ngang hông Thời Sênh siết chặt lại, cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay cô ra.

Không có một chiếc máy bay trực thăng nào sử dụng được, toàn bộ đều đã bị phá hỏng hoàn toàn, hơn nữa bình xăng cũng đã bị đổ đi hết.

Người làm chuyện này, có lẽ muốn ngăn chặn quái vật chạy thoát, nhưng cũng muốn cắt đứt đường sống của những người khác.
Máy bay trực thăng là hy vọng cuối cùng của họ, nếu không thể dùng máy bay trực thăng thì họ chỉ có thể ở đây chờ chết.
“Thiết bị liên lạc của sân bay có dùng được không?” Kỷ Ngang và một nhóm người ngồi trên một bãi đất trống ở kho dự phòng bàn bạc.
“Vừa kiểm tra rồi, không dùng được.” Đội trưởng Hồ lắc đầu, thứ đầu tiên họ kiểm tra chính là thiết bị thông tin.
Kho dự phòng lại rơi vào trầm mặc.
“Thượng tá, có phải chúng ta sẽ phải chết ở đây không?”
“Tôi không muốn chết ở đây, tôi còn có người nhà.”
“Khóc cái gì, nam tử hán thà đổ máu chứ không rơi lệ.

Bây giờ vẫn chưa rơi vào đường cùng, cái dáng vẻ sắp chết đến nơi của các cậu đó để cho ai xem chứ, không ai được khóc!” Đội trưởng Hồ cao giọng quát.
Đám người bị lan truyền cảm xúc đó bỗng chốc ngồi thẳng người dậy, không dám nói gì nữa.

Kỷ Ngang ấn đầu mẩu thuốc lá xuống đất, ngữ khí rất nhẹ nói: “Nếu đã có người rời đi rồi, thì người bên ngoài chắc chắn sẽ phái người tới.

Chúng ta phải đối mặt với hai kết quả, thứ nhất, họ sẽ đến cứu chúng ta ra, thứ hai, họ sẽ lựa chọn để chúng ta chôn chung với lũ quái vật đó.”
“Không… không phải chứ?” Có người kinh ngạc, “Chúng ta đều là quân nhân mà.”
Kỷ Ngang nhìn người vừa nói, khóe miệng cong lên, “Chính bởi vì cậu là quân nhân, nên họ mới càng không có áp lực gì về tâm lý để chôn chung chúng ta với lũ quái vật kia.”
Quân nhân, phục vụ quốc gia, phục vụ nhân dân.
Những thứ trên hòn đảo nhỏ này quá đáng sợ, để ngăn cản những thứ đáng sợ này bị đưa ra ngoài, những người kia sẽ lựa chọn để họ cùng chết ở đây.
Đến cuối cùng, cũng chỉ có thể được một tấm bia mộ liệt sĩ mà thôi.
“Bên ngoài liệu có phái người đến hay không vẫn còn là một câu hỏi.

Bây giờ chúng ta cần phải nghĩ làm thế nào để sống tiếp được, không thể ngồi chờ chết được.

Ai biết được khi nào lũ quái vật đó sẽ đến đây chứ.” Đội trưởng Hồ nói.
“Ừm.” Kỷ Ngang đứng dậy, “Mọi người bàn bạc đi.”
“Thượng tá, anh làm gì?”
Kỷ Ngang nhìn cổng vào kho dự phòng, “Đi tìm vợ tôi.”
Mọi người: “…” Thượng tá!! Lúc này rồi mà anh vẫn còn tinh lực đi tán gái nữa sao, không cảm giác được nguy hiểm đang đến gần hay sao.

Sau khi mọi người bàn bạc, họ quyết định tạm thời lấy kho dự phòng làm địa điểm tránh nạn.
Điều khẩn cấp nhất họ cần làm lúc này là kiếm đồ ăn và vũ khí đạn dược, gặp phải quái vật chắc chắn sẽ chết, nhưng không gặp quái vật cũng sẽ chết – chết đói!
Họ định nhằm vào khu D, khu D là nhà ăn của hai khu nhà giam A và C, trong đó chắc chắn còn rất nhiều đồ ăn dự trữ.

Nơi họ đang ở là ngay phía sau khu D, vào khu D tương đối dễ dàng.

Sau khi bàn bạc xong, chính là hành động thực tế.

Kiến trúc khu B quay lưng lại với sân bay, nhìn từ sân bay, chính là một bức tường rất cao, muốn trèo qua đó, không những cần khảo nghiệm năng lực, mà còn khảo nghiệm cả thể lực.
Họ tìm thấy một số đạo cụ ở kho dự phòng, nhận đạo cụ vào khu D.
Đám người này không những mang về thức ăn, mà còn mang về một số phạm nhân.

Trong đó có một người quen, tên trùm ngục trước kia từng bị Thời Sênh đánh ở nhà tù nam.
“Đưa mấy tên phạm nhân này về làm gì?” Có người khó hiểu hỏi.
Đội trưởng Hồ ra hiệu cho mọi người vào trong rồi nói.
Tên trùm ngục đi qua trước mặt Thời Sênh.

Đại khái là vì thấy Thời Sênh ở đây khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Hắn liếc nhìn Kỷ Ngang đang đứng bên cạnh Thời Sênh, lập tức hừ lạnh một tiếng, “Đàn bà sướng thật, chỉ cần dạng hai chân ra là đã có người bảo vệ cho.”
Kỷ Ngang ra tay còn nhanh hơn cả Thời Sênh, đấm một cái lên bụng tên trùm ngục, hai ba chiêu đã quật ngã hắn xuống, rút súng ở hông ra nhằm vào tên trùm ngục.

Đội trưởng Hồ chưa kịp ngăn cản, viên đạn không có tiếng đã bắn vào bả vai tên trùm ngục, không chết, nhưng vô cùng đau đớn.
Tên trùm ngục gào lên đau đớn, bưng máu đang chảy ào ào ra như suối, đáy mắt đỏ ngầu nhìn Kỷ Ngang.
Kỷ Ngang thu súng lại, khóe miệng mang theo một tia tà khí, “Người của tao chưa đến lượt mày nói.”
Hắn quay người lại dắt Thời Sênh đi vào bên trong.
Khi Thời Sênh đi qua hắn, vẻ mặt chân thành đưa ra đề nghị, “Nếu như mày không phục thì có thể thử giạng hai chân ra, rồi thử hỏi xem ở đây có ai muốn làm mày không.”
Sắc mặt tên trùm ngục thay đổi, cuối cùng thất sắc, trắng bệch như tờ giấy, đau đớn khiến hắn không còn suy nghĩ được đến những thứ khác nữa.