[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 19: Thiên kim hào môn (19)




Một năm thời gian nói dài cũng không tính là dài, nói ngắn cũng không tính là ngắn.

Cha mẹ của Lăng Hạo vào cục cảnh sát, công ty rơi vào tay bác cả của Lăng Hạo, anh ta bị đuổi ra khỏi nhà.

Chân Lăng Hạo bị thương sau trận nổ mạnh, vì không có tiền trị liệu nên đi lại có chút vấn đề. Ban đầu, anh ta định đi tìm Tô Y Y, nhưng Nam Cung Cảnh không cho anh ta gặp người, chờ đến khi tiền trên người càng lúc càng ít, anh ta mới ý thức được mình không còn là công tử cao cao tại thượng năm xưa nữa, cũng không còn tâm tư đi tìm Tô Y Y.

Cuối cùng, Lăng Hạo biến mất không rõ tung tích.

Mà Nam Cung Cảnh và người con rơi kia cũng tiến vào giai đoạn tranh đoạt cuối cùng.

Có người con rơi đó ở đây, Nam Cung Cảnh sẽ không được yên ổn.

Nguyên trong cốt truyện, đứa con rơi kia xuất hiện khá muộn, lúc đó Nam Cung Cảnh đã hoàn toàn nắm giữ được công ty, dù người kia có chút năng lực nhưng cũng chỉ được một thời gian đã bị Nam Cung Cảnh giải quyết triệt để.


Nhưng hiện tại anh ta lên sân khấu từ rất sớm, Nam Cung Cảnh còn chưa thể nắm giữ toàn bộ công ty, đứa con rơi ấy lại còn được Nam Cung Chính âm thầm hỗ trợ nữa.

Hai người tranh chấp, thắng lợi cuối cùng nói không chừng cũng không thuộc về Nam Cung Cảnh.

Đương nhiên chuyện người con rơi kia xuất hiện cũng có vết tích của Thời Sênh. Công ty có nhiều người giúp đỡ anh ta như thế cũng là do Thời Sênh thúc đẩy ngầm bằng cách tìm nhược điểm của mấy người kia, lấy cái đó đe dọa họ, khiến họ không thể không giúp anh ta. Bằng không, chỉ dựa vào anh ta, làm gì có thể nhận được nhiều sự giúp đỡ như thế?

Còn về sau, anh ta có thể nắm giữ được những người đó hay không thì không còn liên quan gì tới Thời Sênh nữa.

Nam Cung Cảnh ở công ty càng ngày càng không được như ý, lúc về chung cư, đối với Tô Y Y nhẹ thì đánh chửi, nặng thì làm nhục.


Lúc đầu Nam Cung Cảnh đánh chửi xong sẽ xin lỗi, nhưng khi Tô Y Y có ý đồ bỏ đi, Nam Cung Cảnh bị chọc cho tức giận, lập tức giam giữ cô ta lại.

Tô Y Y thực không ngờ lại có ngày biến thành nô ɭệ tìиɦ ɖu͙ƈ, hoạt động mỗi ngày của cô ta cũng chỉ ở trong một căn phòng, Nam Cung Cảnh đã cố ý cải tạo lại phòng đó, bên trong còn bày đầy đạo cụ.

Trước kia cô ta còn trông ngóng Nam Cung Cảnh về nhà, hiện tại cô ta lại thấy sợ điều đó.

Mỗi lần nghe được thanh âm mở cửa, cô ta chỉ hận không thể nhét mình vào một chỗ nào đó mà anh ta không tìm được.

“Cạch…” Cửa khóa vân tay bị đẩy ra, ánh sáng từ bên ngoài tiến vào, xua tan bóng tối trong phòng.

Tô Y Y cuộn mình trong một góc, hoảng sợ nhìn người đàn ông như ác ma đi về phía mình, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười quen thuộc nhưng lại làm cô ta thấy cực kỳ sợ hãi.


“Y Y, hôm nay chúng ta chơi một trò chơi rất thú vị nhé!” Nam Cung Cảnh từ trên cao nhìn xuống cô ta.

Tô Y Y càng rúc mình vào góc, âm thanh nức nở cầu xinh: “Không cần… Nam Cung Cảnh, anh buông tha cho tôi đi! Tôi cầu xin anh hãy tha cho tôi!”

“Buông tha em?” Nam Cung Cảnh nỉ non một tiếng, sau đó rống lên: “Anh buông tha cho em vậy ai sẽ buông tha cho anh? Thằng con hoang kia ở công ty đã một tay che trời, nó sẽ bỏ qua cho anh sao? Tô Y Y, có phải em muốn rời bỏ anh đúng không? Anh nói cho em biết, không thể được! Em là của anh, em không bao giờ được rời khỏi anh… Em vĩnh viễn phải là người của anh…”

Nam Cung Cảnh xách Tô Y Y ném lên giường, trực tiếp đè cô ta xuống, trong trong thân thể cô ta tàn phá bừa bãi, không một chút ôn nhu nào.

“Em là của anh… Y Y, đừng rời khỏi anh, hãy nói em yêu anh đi… Anh chỉ còn có em, em không thể rời khỏi anh…”
“Em nói yêu anh đi, nói đi, mau nói!”

“Y Y, hãy nói yêu anh đi!”

Tô Y Y cảm thấy bụng đau quặn lên, cô ta cố gắng đẩy Nam Cung Cảnh ra nhưng căn bản không đủ sức, phải chịu đựng sự tra tấn của Nam Cung Cảnh.

Chờ Nam Cung Cảnh phát tiết xong, hạ thân Tô Y Y đã bị máu tươi nhuộm đỏ, rơi trên khăn trải giường màu trắng giống hệt như những đóa hoa đào nở rộ.

Cô ta ôm bụng rêи ɾỉ, đáy lòng nảy sinh oán hận, Nam Cung Cảnh là loại ác ma, không những hủy hoại cô ta mà còn gϊếŧ

con của cô ta nữa…

“Y Y?” Nam Cung Cảnh nghe được thanh âm của Tô Y Y thì mê mang nhìn cô ta, khi thấy máu tươi dưới thân đang chảy ra thì đầu óc anh ta chợt trống rỗng.

Một lúc lâu sau, anh ta luống cuống ôm Tô Y Y lên: “Y Y, đừng sợ, đừng sợ, anh đưa em đi gặp bác sĩ.”

Anh ta ôm Tô Y Y ra tới cửa, Tô Y Y nhìn cửa phòng cách mình càng lúc càng gần, càng lúc càng gần hơn…
Nhưng lúc chuẩn bị bước ra khỏi nơi này, anh ta đột nhiên dừng lại, miệng lẩm bẩm.

“Không được, em không thể ra ngoài được, em ra ngoài sẽ rời khỏi anh ngay. Em không thể rời khỏi anh, em là của anh, anh…”

Nam Cung Cảnh lại ôm cô ta về giường, đặt cô ta xuống chỗ không có vết máu, dịu dàng nói: “Y Y, em chờ anh, anh tìm bác sĩ cho em, anh sẽ về sớm thôi.”

Căn phòng lại đóng lại, Tô Y Y nằm ở trên giường một hồi lâu cũng không động dậy, dưới thân, khăn trải giường dần dần bị máu nhuộm đỏ rực một mảng.

Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi.

Thật lâu sau, Tô Y Y đột nhiên động đậy, cô ta bò từ trên giường xuống, kéo một ngăn tủ ra, lấy từ trong đó ra một miếng sắt nhọn, hai mắt trống rỗng như một con rối không hồn.

Miếng sắt đặt lên cổ tay, chỉ cần cô ta hơi dùng sức là sẽ lập tức cắt đứt mạch máu của mình.
Một phút đồng hồ…

Hai phút…

Tô Y Y vẫn cứ duy trì tư thế đó mãi, sau năm phút đồng hồ, cô ta lại ném miếng sắt đi, ánh mắt trống rỗng quay về giường nằm.



Đến khi Thời Sênh tốt nghiệp mới nghe được tin Tô Y Y đã chết.

Cô ta đâm Nam Cung Cảnh bị thương rồi tự sát. Ai ngờ Nam Cung Cảnh mạng lớn nên thoát chết, nhưng tinh thần lại có vấn đề, nghe nói đã bị đưa tới bệnh viện tâm thần.

Nam Cung Cảnh và Tô Y Y rơi xuống một bước này hoàn toàn không nằm trong dự đoán của Thời Sênh.

Lúc trước, cô vốn dĩ chuẩn bị hồi báo một chút cho Tô Y Y. Cô phát hiện Tô Y Y vẫn luôn ở trong biệt thự của Nam Cung Cảnh nên còn tưởng rằng Nam Cung Cảnh vì bảo vệ cô ta, không ngờ là lại đang cầm tù.

Đây chính là tận cùng của tình yêu sẽ trở nên đen tối.

Chụp xong ảnh kỷ yếu, Thời Sênh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sở Đường đang đứng cách đó không xa, y như lần đầu gặp nhau.
Áo sơ mi trắng quần tây, tay đút túi quần, tà khí quấn quanh người nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

“Không phải mấy ngày nữa anh mới về nước à?” Thời Sênh đi tới trước mặt Sở Đường trong ánh mắt kinh ngạc, kinh diễm, hâm mộ, ghen tức của vô số người.

Sở Đường cong môi cười: “Rõ ràng là đang tán tỉnh nhưng năm ngày rồi em cũng không nhắn cho anh cái tin nào hay gọi một cuộc nào. Anh tưởng em gặp chuyện gì nên cố ý về thăm một chuyến.”

Thời Sênh toát mồ hôi, cô bận tốt nghiệp, còn phải lo việc công ty nữa đấy.

Giờ cô chỉ hận không thể chia mình làm ba phần để làm việc đây này.

“Hiện tại gặp rồi nhé, còn chưa chết.” Thời Sênh tức giận quay người đi về phía cổng trường.

Tên biếи ŧɦái này căn bản là chỉ muốn lấy cô ra làm trò đùa.
“Bác trai và bác gái bảo chúng ta về nhà ăn cơm đấy…” Bước chân của Sở Đường rất dài, rất nhanh đã bắt kịp cô.

Thời Sênh: “…”

Mẹ nó, rốt cuộc là người thân của ai thế?

Từ nửa năm trước, Sở Đường lấy cớ tiện cho Thời Sênh theo đuổi nên cố tình vào ở trong nhà họ Hứa. Ông bà Hứa đều làm phản, làm cho cô như đứa con nhặt được đem về nuôi, còn tên biếи ŧɦái kia mới là cond đẻ của họ.

Lúc tới cổng, Sở Đường đi lấy xe, Thời Sênh đứng chờ hắn.

“Hứa đại tiểu thư, không ngờ cô vẫn tới trường học, gặp được cô một lần còn khó hơn cả lên trời.” Một thanh niên ôm theo bạn gái từ trong trường đi ra, nhìn thấy Thời Sênh thì vui mừng chào hỏi.

“Lâm thiếu, ba ngày trước chúng ta đã gặp qua rồi.” Thời Sênh cùng cái tên họ Lâm này mới chỉ gặp nhau vài lần, lần làm ăn gần đây nhất cô cần phải gặp gỡ với người nhà họ Lâm, chính anh ta là người phụ trách hạng mục đó.
Thời Sênh quét mắt nhìn người anh ta đang ôm trong lòng, cô gái kia cũng nhìn chằm chằm cô đầy đề phòng, giống như đang phòng bị cô sẽ đoạt mất người đàn ông của cô ta vậy.

An An, bạn cùng phòng của cô.