Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 95: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (47)




Edit: Cá
_______
Quân Khanh Mặc đã phá tan huyệt đạo không lên tiếng trả lời Diệp Mộ Sanh, mà trực tiếp quay người, dùng sức bắt lấy vai Diệp Mộ Sanh, đè cậu ở dưới thân, thanh âm lạnh lẽo thấu xương “Rốt cuộc là thuốc gì?”
“Là Hoa Dung Cao có thể loại trừ vết sẹo trên người ngươi.” Diệp Mộ Sanh một bên suy tư vì sao Quân Khanh Mặc lại đột nhiên phản ứng lớn như thế, một bên mặt không rõ cảm xúc nói.
Khi nói đến hai chữ vết sẹo kia, Diệp Mộ Sanh cảm giác được lực đạo trên vai mình ngày càng mạnh, mà trong mắt Quân Khanh Mặc cũng lộ ra lửa giận, thái dương nổi lên gân xanh.
“Ngươi làm sao vậy?” Diệp Mộ Sanh ngẩn người, vươn tay xoa trán Quân Khanh Mặc, lo lắng nói.
“Ai bắt ngươi chủ trương làm việc thiện thế hả!” Quân Khanh Mặc hất tay Diệp Mộ Sanh ra, thuận tay cầm lấy bình sứ trên giường, dùng sức ném nó về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Choang ——” bình sứ vỡ nát, trong mắt Diệp Mộ Sanh hiện lên bi thương, nhếch miệng cười khổ nói “Ngươi tức giận thì cũng phải cho ta biết lý do chứ? Chủ trương làm việc thiện? Đúng là ta chủ trương làm việc thiện tự ý bôi thuốc cho ngươi, nhưng ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, muốn xóa đi những vết sẹo dữ tợn kia. Hơn nữa, ngươi có biết để luyện chế một lọ Hoa Dung Cao kia đã tốn bao nhiêu tâm tư của ta không.”
Bi thương trong mắt Diệp Mộ Sanh làm trong lòng Quân Khanh Mặc không khỏi run lên, Quân Khanh Mặc hít một hơi thật sâu, cúi người xuống, hôn lên cánh môi Diệp Mộ Sanh, hắn nhắm mắt lại để né tránh ánh mắt của cậu.
Diệp Mộ Sanh đang muốn đẩy Quân Khanh Mặc ra, thì phát hiện mình không thể động đậy, nên đành chỉ có thể tùy ý để Quân Khanh Mặc vừa hôn vừa cắn môi mình “A……”
Môi Quân Khanh Mặc dần dần trượt xuống, khẽ lưu lại dấu răng trên cổ Diệp Mộ Sanh, khi ánh mắt hắn chạm đến những dấu vết mình lưu lại trên người Diệp Mộ Sanh đêm qua, con ngươi Quân Khanh Mặc lóe lóe, dừng động tác lại.
Vào lúc này Diệp Mộ Sanh lại nói “Hôn đủ chưa? Hôn đủ rồi thì mau giải thích cho ta vì sao ngươi tức giận. Nếu còn chưa đủ, vậy ngươi trực tiếp cởi quần áo của ta đi, giống như lần đầu tiên ở tửu lâu vậy…… Hung hăng mà đè ta trên đất!” Diệp Mộ Sanh cười lạnh nói.
Diệp Mộ Sanh không thích bị người ta khống chế đùa bỡn, lần đầu tiên làm cùng Quân Khanh Mặc mặc dù Quân Khanh Mặc thô bạo nhưng đó là cậu tự nguyện, bởi vậy Diệp Mộ Sanh cũng không tức giận.
Nhưng hôm nay Diệp Mộ Sanh có ý tốt lại đổi lấy sự tức giận của Quân Khanh Mặc, hắn chẳng những không cho lý do vì sao tức giận, lại còn ném thuốc cậu vất vả luyện chế, điểm huyệt cậu rồi đè ở dưới thân, Diệp Mộ Sanh tức giận cũng là bình thường.
Lần đầu tiên nghe thấy Diệp Mộ Sanh dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình, điều này làm cho trong lòng Quân Khanh Mặc vốn dĩ đã khó chịu bây giờ trái tim tựa như ứa máu, sự thống khổ, phẫn nộ cùng bất đắc dĩ không ngừng đan xen trong đôi mắt thâm thúy kia “Thực xin lỗi……”
Mặc dù hiệu quả của Hoa Dung Cao rất thần kỳ, có thể loại trừ mọi loại sẹo, nhưng quá trình chữa trị cực kỳ thống khổ, nó sẽ dần ăn mòn vết sẹo sau đó mọc ra da thịt mới, lúc này chỗ điều trị vết sẹo phía sau lưng Quân Khanh Mặc đã chậm rãi trào ra máu tươi.
“Ta không muốn giải thích, chuyện của ta, về sau ngươi đừng quản.” Quân Khanh Mặc cảm nhận được sự đau đớn sau lưng tăng thêm rất nhiều, hắn nhíu mày, vứt một câu xong liền vận khởi khinh công rời đi.
“Mặc kệ thì mặc kệ.” Diệp Mộ Sanh không thể động đậy nhìn chằm chằm mép giường, cắn răng, hừ lạnh nói.
Bầu trời đêm tựa màn che, tại cấm địa Ma giáo, cành liễu lay động trong gió, hơi nước mờ mịt suối nước nóng lan tỏa trên không, nếu bỏ qua chuyện trong đáy suối trong veo kia đang phiếm màu đỏ nhàn nhạt, không khí tràn ngập mùi máu tươi, thì quả thật nơi này đúng là tựa tiên cảnh nhân gian.
Quân Khanh Mặc trần trụi ngâm mình ở trong suối nước nóng, khuôn mặt không cảm xúc nhìn về phía trước, trong tay cầm một chủy thủ (*), hắn không ngừng đâm về phía sau lưng mình, hắn muốn dùng cách này để ngăn hiệu quả của Hoa Dung Cao.
(*) Chuỷ thủ là 1 loại kiếm ngắn (giống như dao găm, lưỡi lê..)
Quân Khanh Mặc không muốn loại bỏ vết sẹo trên người mình, bởi vì những vết sẹo đó chính là quá khứ tối tăm của hắn, là những tháng ngày thống khổ mịt mù hắn từng trải qua.
Mặc dù mỗi khi nhìn thấy vết sẹo hắn lại nhớ đến quá khứ tối tăm ấy, nhưng hắn muốn giữ lại những vết sẹo này. Vết sẹo có thể làm hắn nhớ ra mình từng chịu đau đớn, nhớ kỹ lúc nhỏ ốm yếu bị đối xử tệ bạc, nhớ kỹ thế gian này toàn điều giả dối, mỗi thời khắc đều nhắc nhở hắn phải trở nên mạnh mẽ để có được mọi thứ!
Mà sở dĩ Quân Khanh Mặc không muốn giải thích cho Diệp Mộ Sanh là bởi vì hắn không muốn nói về quá khứ của mình cho Diệp Mộ Sanh, không muốn Diệp Mộ Sanh thương tâm khổ sở vì mình.