Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 12: [TG4] Tráo đổi nhân sinh (Hoàn)




Kiếp trước Cẩm Vinh cho rằng mình sẽ không bao giờ biến thành quỷ, không nghĩ tới miệng quạ đen, lần này xuyên thành một nữ quỷ chuẩn bị được đầu thai.

Cẩm Vinh khoanh tay, vẻ mặt không kiên nhẫn nghe nữ quỷ áo trắng bên cạnh khóc sướt mướt, Cẩm Vinh không hiểu đời trước tạo nghiệp gì mà lần này lại cùng quỷ nước mắt đầu thai cùng nhau chứ.

Cẩm Vinh và nữ quỷ kia hiện tại đang dùng trạng thái linh thể bay trên không trung, bên dưới là hai phòng sinh có hai sản phụ sắp sinh, dùng trạng thái này có thể nhìn xuyên qua được.

Cô cảm thấy may là không phải đầu thai khi còn ở trong bụng sản phụ.

Đứng gần Cẩm Vinh cùng quỷ nước mắt là quỷ sai, một thân đen như mực, tay cầm sổ ghi chép, ngữ khí cứng nhắc không gợn sóng, "Cẩm Vinh, kiếp trước phúc đức thâm hậu, hôm nay mười một giờ ba phút giáng sinh nhà danh môn phú quý, cha là Phương Hậu, mẹ là Triệu Tú Toàn..."

Nữ quỷ bên cạnh vậy mà vẫn tiếp tục khóc, Cẩm Vinh cảm giác sâu sắc trán có cái gì ẩn ẩn nhảy lên, kiếp trước làm công chúa tính tình một chút cũng không nhỏ.

Rốt cuộc, bực bội đến muốn đứt mạch máu não, Cẩm Vinh một chân đá nữ quỷ ngã ngửa, rơi xuống dưới chui luôn vào bụng của một sản phụ.

Cảm nhận thế giới lần nữa thanh tịnh, Cẩm Vinh nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, cả người nhẹ nhàng, dưới đáy lòng nói thế giới tốt đẹp như thế ta lại táo bạo như thế, vậy không tốt.

Cẩm Vinh trong lòng thoải mái làm hắc y quỷ sai choáng váng, miệng niệm nốt mấy câu chưa nói xong, "Tống Thanh Thanh, hôm nay mười một giờ chín phút giáng sinh nhà thanh bần..."

Đúng mười một giờ ba phút cùng với tiếng trẻ con khóc, trong một gian phòng, tiểu hài tử được sinh ra, mà không lâu sau, một nữ hài khác cũng chào đời.

Một khắc kia, nội dung tiểu thuyết lần này cũng xuất hiện trong đầu Cẩm Vinh.

Lần này Cẩm Vinh vẫn được sắm vai nữ phụ bi tình, Phương Cẩm Vinh.

Phương Cẩm Vinh và Tống Thanh Thanh vừa sinh ra đã bị nhân viên hộ sinh nhầm lẫn mà bị tráo đổi nhân sinh, mười lăm năm sau, chân tướng lộ ra, từng người trở về gia đình của chính mình.

Đáng tiếc, trở lại Phương gia, chào đón Phương Cẩm Vinh lại là mẹ ruột luôn tâm tâm niệm niệm dưỡng nữ không chịu tiếp thu con đẻ, anh trai hơn hai tuổi cũng lãnh đạm, Phương Cẩm Vinh tức giận phấn đấu đi Mỹ du học, một mình sinh hoạt ở nơi đất khách quê người.

Tống Thanh Thanh trở lại gia đình bần cùng, không thể trang trải học phí, bỏ học. Mà Phương Cẩm Vinh ở Mỹ quen được một người bạn trai, mang người yêu về nước thì gặp phải Tống Thanh Thanh. Khí chất nhu nhược lung linh động lòng người của Tống Thanh Thanh hấp dẫn bạn trai Phương Cẩm Vinh, càng không xong chính là Phương Mộc gặp muội muội hờ lần nữa thì cũng đem lòng nhung nhớ, một đoạn gút mắt tình yêu cứ như vậy triển khai.

Kết cục, Phương Cẩm Vinh mất người yêu, không được người nhà tiếp nhận, ảm đạm lần nữa quay về Mỹ. Tống Thanh Thanh ở bên Phương Mộc, hạnh phúc mỹ mãn.

Cẩm Vinh nhịn không được phun tào, không, hình như diễn biến này có chỗ không đúng rồi...

Nhìn vẻ mặt u buồn của quỷ sai, Cẩm Vinh rốt cuộc cũng nhớ ra sai chỗ nào, vừa rồi cô chính là đem nữ chủ đạp xuống nơi đáng lẽ là cô phải sinh ra.

Cho nên một chân này đã đạp nữ chính tiểu bạch hoa thay thế vị trí của nữ phụ tâm cao khí ngạo, nguyên nam chính và nguyên nữ chính biến thành anh em ruột, ha ha, lần nghịch chuyển này phải nói là, ha ha.

Phương Cẩm Vinh trong lòng cười muốn nổ bụng.

[Cẩm Vinh đáng lẽ là con ruột nhà họ Phương, bị nhà họ Tống cầm nhầm. Hiện tại bị đổi, là con nhà họ Tống, bị nhà họ Phương cầm nhầm, đáng lẽ từ nghèo thành giàu bây giờ lại từ giàu thành nghèo.]

Dù sao đây cũng là cô không đúng, cho nên Cẩm Vinh nhìn quỷ sai, gương mặt tươi cười thương lượng, "Chuyện này nếu như bị bên trên biết, chỉ sợ là ngươi cũng bị phạt đi."

"Ngươi cũng biết hả?"

Quỷ sai tức giận trả lời, làm ra chuyện này, tiền thưởng cuối năm đừng có nghĩ đến, hắn sao lại xui xẻo gặp một cái hồn sắp đầu thai xằng bậy như thế.

Cẩm Vinh chớp chớp mắt nói, "Nếu không, chúng ta cứ như vậy, để ra đầu thai vào đứa trẻ còn lại đi, như vậy cũng sẽ không gây phiền toái nữa."

Quỷ sai liếc mắt một cái, "Cô can tâm sao? Phải biết kia là nhà đại phú đại quý, mà nhà này chính là nghèo nàn vô cùng."

"Không có việc gì không có việc gì, hai mươi năm đầu dựa vào cha mẹ, hai mươi năm sau dù sao cũng phải dựa vào chính mình." Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, nếu báo lại sai lầm chắc chắn cô cũng bị phạt.

"Vậy được rồi, nhanh lên, đừng trễ thời giờ."

Ván đã đóng thuyền, quỷ sai ghi ghi máy dòng, thúc giục Cẩm Vinh đầu thai, không cần lại làm ra chuyện gì bậy bạ nữa.

Cứ như vậy, Cẩm Vinh thuận lợi đầu thai, chưa kịp chớp mắt đã bị đưa đến phòng nuôi dưỡng, thân thể hiện tại cô dùng chính là của nữ chính Tống Thanh Thanh, mà quỷ khóc nhè cũng đang nằm bên cạnh, cũng chính là Phương Cẩm Vinh hiện tại.

Cẩm Vinh ngủ một giấc, tỉnh lại đã thấy cha mẹ ăn mặc ngăn nắp gọn gàng, gương mặt chính là viết mấy chữ nhà có tiền, cha mẹ mới cười tươi bế Cẩm Vinh, chuẩn bị rời bệnh viện.

Vậy là hiện tại đã bị đổi rồi, Cẩm Vinh nằm trong ngực Phương mẫu nhìn Tống Thanh Thanh còn nằm trong nôi, thầm nghĩ, báo ứng, ai bảo ngươi to mồm khóc lóc làm điếc tai bổn cung.

Mười bốn năm sau.

Phương Cẩm Vinh vẻ mặt chán ghét nhìn giáo viên giới thiệu bạn học mới, Tống Thanh Thanh. Một thân quần áo bình thường có chút bợt màu, gương mặt thanh tú, bộ dáng yếu đuối.

Cẩm Vinh nhíu mày, rốt cuộc cũng tới.

Nhìn Tống Thanh Thanh, thay đổi gia đình cộng thêm mẹ nuôi hung hãn thô lỗ, tính tình Tống Thanh Thanh vậy mà vẫn chưa đổi.

"Chào cậu, bạn học Phương." Tống Thanh Thanh thẹn thùng nhỏ giọng nói.

Phương Cẩm Vinh yên lặng quay đi, trong mắt mọi người xung quanh chính là không thích biểu hiện của Tống Thanh Thanh, bất quá cái này cũng bình thường, Phương Cẩm Vinh cùng Tống Thanh Thanh giống như hai cực, một người minh diễn hào phóng, một người nhu nhược kín đáo, lại còn có chênh lệnh giàu nghèo rõ ràng.

Nữ giáo viên vừa rồi an bài chỗ ngồi cũng không lo lắng hai người phát sinh xung đột vì Phương Cẩm Vinh tuy rằng lãnh đạm cao ngạo, nhưng chưa nghe nói qua chuyện bắt nạt khi dễ bạn học. Cô giáo kia cũng hết cách, trong lớp cũng không còn chỗ trống, chỉ có bạn cùng bạn trước đây của Phương Cẩm Vinh đi du học cho nên dư ra chỗ này.

Nếu hai người có xung đột, vậy đến lúc đó lại đổi chỗ đi.

Mà Tống Thanh Thanh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phương Cẩm Vinh đã hâm mộ yêu thích, bởi vì bạn cùng bàn của cô rất xinh, giống công chúa trong lâu đài, mà bạn cùng bàn lại có vẻ ghét bỏ mình, Tống Thanh Thanh nhịn không được mũi cay cay.

Thời điểm nước mắt chuẩn bị rớt xuống, Cẩm Vinh xoay người sang, dựng ngón trỏ tay phải nghiêm túc nói, "Không cho phép khóc."

Lần trước ngươi khóc phiền toái như vậy, bổn cung mới đá đít ngươi một lần, không nhớ sao?

Tống Thanh Thanh không nghĩ lời đầu tiên bạn cùng bàn nói với mình sẽ là câu này, khịt khịt mũi, cố đem nước mắt nuốt vào, "Mình biết rồi, Cẩm Vinh."

Biết là tốt, Cẩm Vinh gật gật, lại qua đầu đi.

Học kỳ mới, chủ nhiệm thấy Phương Cẩm Vinh và Tống Thanh Thanh ở chung vẫn tốt, cũng buông tâm.

Rất nhanh, Cẩm Vinh phát hiện Tống Thanh Thanh con hàng này không chỉ có thuộc tính bánh bao hậu đậu, mà căn bản là một cái bánh bao ngu xuẩn. Phát kết quả bài kiểm tra học kì môn toán, Cẩm Vinh nhìn điểm số trên bài Tống Thanh Thanh, nhịn không được cảm thấy tổn thương giác mạc quay đầu đi.

Tống Thanh Thanh ủ rũ vô cùng, vì bạn cùng bàn đệ nhất ưu tú như vậy chênh lệnh giũa hai người càng làm cô cảm thấy bi thương.

Cũng may bạn cùng bàn chưa bao giờ ghét bỏ mình, chưa bao giờ nghe Phương Cẩm Vinh nói một câu trào phúng thành tích học tập của mình làm Tống Thanh Thanh cảm động.

Cẩm Vinh tỏ vẻ, đó là cô không thèm phản ứng mà thôi, Tống Thanh Thanh còn có thân phận thiên kim nhà giàu hàng thật giá thật, bằng không, ha ha.

Mà chuyện trợ giúp Tống Thanh Thanh học tập, đừng nghĩ nhiều, đại thần mãn cấp cấp độ Cẩm Vinh không có khả năng đi mang tay mơ tiểu hào.

Phiền toái đã có người đứng ra gánh, tỷ như lớp phó học tập, lấy tính tình nhuyễn manh của Tống Thanh Thanh, vẫn có người giúp đỡ, tuy rằng giúp, nhưng lần kiểm tra thứ hai, nhìn kết quả của Tống Thanh Thanh, mặt mũi lớp phó học tập không nhịn được tái rồi.

Nửa kì học ôn tập như vậy chỉ cao thêm mười điểm, lớp phó một búng máu đọng trong cổ họng, nhìn Tống Thanh Thanh bộ dáng thoải mãn, chỉ có thể yên lặng trở về chỗ ngồi.

Mà thành tích của lớp phó vẫn bị Phương Cẩm Vinh đè bên dưới, sau khi bạn cùng bàn Cẩm Vinh rời đi, hắn từ vạn năm lão tam trở thành vạn năm lão nhị, lão đại vẫn luôn là Cẩm Vinh.

Hai người này quả thực là song sát.

Trong tiểu thuyết, nam chính Phương Mộc vẫn thường xuyên đến trường học tìm em gái, nhưng từ khi em gái đổi thành Cẩm Vinh, hắn trừ khi bị cha mẹ yêu cầu, thì kiên quyết không tới, bởi vì bị đả kích quá thảm, phải quyết chí tự cường.

Phương Mộc cảm giác nếu không nỗ lực thì địa vị của hắn ở nhà sẽ thấp đến không thể thấp hơn được nữa. Cha mẹ hiện tại chính là ba câu không rời nữ nhi ưu tú Cẩm Vinh, từ lúc còn nhỏ vô luận là học tập hay luyện Taekwondo, hắn vẫn luôn bị áp chế, cho nên dứt khoát chọn một môn Cẩm Vinh không chịu chơi, là vẽ tranh sơn dầu.

Có một muội muội xuất sắc như vậy, làm ca ca cũng rất mệt tâm.

Phương Cẩm Vinh sau khi tan học đều đi chơi tennis, chơi chán xong cầm túi đồ vác trên vai, đi theo cổng sau ra khỏi trường, ngang qua rừng cây nhỏ sau khu dạy học thì nghe thấy âm thanh lờ mờ truyền đến.

Bạo lực học đường vô luận là ở trường học nào cũng đều rất khó tránh, tao ngộ bạo lực học đường vẫn là nhân vật chính Cẩm Vinh quen biết, Tống Thanh Thanh.