Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 150: [TG23] Sinh viên khoa tâm lí (phần 1)




Thư viện đại học X, ánh mặt trời chiếu vào khung cửa sổ, bụi mở bay lơ lửng trong không khí.

Nữ sinh ngồi bên cửa sổ dưới ánh mặt trời, sườn mặt thanh tú, vẻ đẹp thanh xuân tươi tắn chắc chắn sẽ làm người mê mẩn, nếu xem nhẹ bìa sách trên tay cô《 nhân tính đáng ghê tởm 》.

Vài nữ sinh đi ngang qua cũng ngoái nhìn lại, ánh mắt nhanh chóng rời đi, đến khi ra ngoài hành lang, bọn họ mới nhỏ giọng nghị luận, "Lớn lên cũng chẳng xinh đẹp lắm."

"Vậy mà có thể thông đồng với nhiều đàn ông con trai như thế."

"Nghe nói mỗi cuối tuần đều có siêu xe tới đón nàng......"

Khép lại sách, Cẩm Vinh khóe miệng hơi cong, dư vị cảm giác cũng không tệ lắm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, tính toán chạy lấy người, đem sách trong tay cùng đồ đạc trên mặt bàn, mang đi.

Cẩm Vinh mấy ngày trước xuyên thành nữ sinh Mạnh Cẩm Vinh, nguyên chủ đang gọi điện thoại cho người nhà thì linh hồn đột nhiên biến mất.

Cẩm Vinh tìm mãi lâu sau cũng không tìm được, sau đó quay về lục tìm ký ức của thân thể này.

Hoàn cảnh gia đình không quá xuất chúng, cha mẹ đầy đủ, còn có một em trai học cấp ba, nguyên chủ học hành không tệ, đỗ một trường đại học top đầu.

Cũng là ở đại học, gặp được bạn trai hiện tại, Trâu Thanh Bình.

Trên thực tế, lấy quan điểm của Cẩm Vinh mà nói, người này cũng chẳng thể xem như bạn trai, bởi vì Trâu Thanh Bình gần đây còn ở bận rộn cùng hôn thê giải trừ hôn ước.

Hiện tại không phải, chỉ sợ về sau cũng không phải.

Nửa đường xuyên qua quả nhiên là phiền toái nhất, Cẩm Vinh thở dài, Cẩm Vinh đối với người yêu của nguyên chủ không dậy nổi hứng thú, ngược lại đối với chuyên ngành của nguyên chủ lại rất tò mò.

Tâm lý học.

Được rồi, đây là lạc thù Cẩm Vinh mới tìm được, hưởng thụ quá nhiều yên vui, lại là vô chừng mực xuyên qua, Cẩm Vinh cảm thấy cũng nên ngẫu nhiên dừng lại tự hỏi nhân sinh một chút.

Vì thế, Cẩm Vinh liền ngâm mình mấy ngày trong thư viện.

Từ tâm lý học nhìn đến triết học, từ Freud nhìn đến Angghen, cảm giác học tập vẫn là không tồi, tốc độ học tập cũng không kém.

Tuy rằng Cẩm Vinh xa rời vườn trường đã thật lâu, cho dù là lão sư, hay là học sinh.

Chờ Cẩm Vinh đi khỏi thư viện, một chiếc xe thể thao phong cách đỗ cách đó không xa lóe lóe đèn, cửa xe mở ra, bước xuống là một thanh niên trẻ tuổi mặc tây trang, áo vest đen, quần tây ống suông tôn lên thân hình cao lớn đĩnh bạt, lỗi lạc phong lưu.

Anh ta hơi nhíu mày, đi về phía Cẩm Vinh, giọng có chút bực bội, "sao em không nghe điện thoại của anh?"

Chà, thì ra là bạn trai nguyên thân, đắm chìm học tập, quên mất còn có cái phiền toái này

"Điện thoại tôi hỏng rồi." Cẩm Vinh không cần nghĩ ngợi nói tạm một cái lý do.

Trâu Thanh Bình mày vẫn nhíu, khóe môi hơi hơi nhếch lên, "Nếu hỏng rồi, vậy đổi một cái là được."

Ngữ khí không chút nào để ý, nếu là Mạnh Cẩm Vinh trước kia có lẽ đã sớm cãi nhau với anh ta, rốt cuộc hai người họ chênh lệch quá lớn, một người xuất thân bình thường, một người là phú nhị đại ngậm thìa bạc từ nhỏ, thậm chí hiện tại đã tiếp quản công ty gia đình.

Càng đừng nói giữa hai người hiện tại còn vướng một vị hôn thê.

Cho nên người khác hoài nghi vì sao Trâu Thanh Bình coi trọng Mạnh Cẩm Vinh, cũng không phải không có đạo lý.

Nhưng sự thật lại là, Trâu Thanh Bình vì một Mạnh Cẩm Vinh quen biết chưa đến hai tháng, mà lựa chọn chia tay với vị hôn thê đã quen biết từ nhỏ.

"Được thôi, chúng ta đợi cuối tuần đi mua đi." Cẩm Vinh sảng khoái nói, sảng khoái đến mức Trâu Thanh Bình kinh ngạc chớp mắt, nhưng cũng không nghĩ tới việc thân xác Mạnh Cẩm Vinh thay đổi mất linh hồn.

"Lên xe đi, anh đưa em đi ăn." Trâu Thanh Bình cố ý biểu hiện ra phong độ thân sĩ, kéo cửa xe nói.

Cẩm Vinh không cự tuyệt, lên xe, cài đai an toàn, cũng không hỏi Trâu Thanh Bình đi chỗ nào.

Trâu Thanh Bình lái xe, nói: "Ta đã giải trừ hôn ước cùng Lam Lâm."

Cẩm Vinh nhận thấy được, anh chàng tựa hồ cũng không cao hứng, thậm chí đáy mắt có chút tối tăm mà chính bản thân anh ta cũng chẳng nhận ra. Cẩm Vinh đôi mắt hơi lóe, thật là có ý tứ.

Trâu Thanh Bình đích xác không cao hứng, là bởi vì hắn không nghĩ tới, Lam Lâm thống khoái mà giải trừ hôn ước như vậy, cũng không quay đầu lại, thẳng tắp bỏ đi, tựa hồ sự tình không phải phát triển như những gì mà anh nghĩ hắn nghĩ trong đầu.

Tự đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn Trâu Thanh Bình thậm chí không chú ý, Cẩm Vinh một câu cũng không nói, tựa hồ cũng không tính toán bình luận gì về chuyện này.

Chiếc xe nhanh chóng chạy tới điểm đến, trước cửa một quán ăn xa hoa.

Nhưng mà Trâu Thanh Bình vừa xuống xe liền ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn thấy được vị hôn thê cũ Lam Lâm, mà bên cạnh cô ta là một người đàn ông khác, khí chất thành thục bất phàm.

sắc mặt Trâu Thanh Bình hơi hơi trầm xuống.

ngay sau đó, người mời tiệc lần này, cũng là bạn bè trâu thanh bình bước ra ngoài, thấy một màn như vậy cũng có chút xấu hổ.

"Thanh bình, Lam Lâm, mau tiến vào đi."

Trước đây đều là hai người cùng nhau đến như một cặp, hiện tại lại thành tình huống như thế này.

Lam Lâm nhưng thật ra tự nhiên hào phóng, giới thiệu người đàn ông bên cạnh mình, "Đây là bạn em, Kevin."

Trâu Thanh Bình phảng phất cũng không cam lòng yếu thế, lôi kéo Cẩm Vinh nói, "Đây là bạn gái anh, Mạnh Cẩm Vinh."

Bẹn bè Trâu Thanh Bình vừa nghe tin hai người giải trừ hôn ước chưa được mấy ngày, cư nhiên cả hai bên đều đã có người khác, đặc biệt là Trâu Thanh Bình, lúc trước Vi Vi kể hắn vì một cô gái khác mà chia tay Lam Lâm, anh còn chưa tin, không nghĩ giờ đã mang đi giới thiệu là bạn gái, không biết dì thúc tiếp nhận thông tin này như thế nào đây.

Anh ta âm thầm lắc đầu, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc, hoan nghênh bọn họ tiến vào.

Vừa bước vào, đã có vài tiếng pháo vang lên chúc mừng, hoa giấy bắn trên người bọn họ, Cẩm Vinh thì đã trốn từ lúc nào, Trâu Thanh Bình cũng chẳng để ý.

nhìn Lam Lâm cùng Trâu Thanh Bình đôi nam nữ vừa giải trừ hôn ước này, pháo hoa chúc mừng lại có chút châm chọc.

Vi Vi lặng lẽ kéo bạn trai mình, "Sao anh lại mời Trâu Thanh Bình?" Làm bạn tốt nhất của Lam Lâm, Vi Vi nghe nói Trâu Thanh Bình muốn chia tay thì vô cùng tức giận, cảm tình nhiều năm như vậy nói chia tay liền chia tay, chỉ vì một đứa con gái mới quen biết được mấy ngày.

Bạn trai cô cười khổ, "Đều là người quen cả, tóm lại cũng không tránh mặt mãi được."

Ai biết vừa khéo như vậy, hai người bọn họ cùng nhau đến.

Vi Vi hung hăng cấu eo bạn trai mình, "Lần sau để em định đoạt."

Tuy rằng ban đầu bởi vì Lam Lâm cùng Trâu Thanh Bình, không khí có chút xấu hổ, nhưng đều là người quen, thực mau lại tiếp tục náo nhiệt lên.

Có người còn nổi hứng trêu Lam Lâm, bạn hẹn cô ta mang đến rất có mị lực.

"Lam Lâm, hai người không còn tình cảm, vậy thì chia tay thôi dù sao biển không thiếu cá, hiện tại chẳng phải là như vậy sao."

Người quen của Lam Lâm cùng Trâu Thanh Bình không thiếu người có ý kiến như vậy.

"Kevin chỉ là đi cùng mình thôi, dù sao cũng là bằng hữu bình thường." Lam Lâm dở khóc dở cười nói.

Vi Vi làm mặt quỷ nói, "Nhưng ánh mắt anh ta nhìn cậu, không giống bạn bè bình thường đâu."

Không chỉ có Vi Vi, ngay cả Trâu Thanh Bình cũng nhìn ra điều này, không biết vì sao trong lòng như là bốc lửa, liền rót vài chén rượu.

Mà Cẩm Vinh thật lòng đến ăn cơm, từ khi tìm được quầy buffet thì liên tiếp ăn mấy miếng bánh mousse, uống đến ly nước trái cây thứ 3 thì nghe thấy tiếng cãi cọ từ bên kia, hình như Trâu Thanh Bình lao lên đánh nhau với bạn của Lam Lâm, Kevin.

"Anh đã chia tay với Lam Lâm, đã không là gì của nhau nữa, vì sao tôi không thể theo đuổi cô ấy?" Nói, Kevin lại cho Trâu Thanh Bình ăn một quyền.

Cẩm Vinh ôm nước trái cây, ở góc tường yên lặng nhìn Trâu Thanh Bình bị đánh, không sai, chính là bị đánh, nhìn lớn lên cao to, trên thực tế trừ bỏ đánh được mấy quyền bất ngờ vào kevin, về sau chính là nằm yên cho người ta tẩn.

"Cô không ra ngăn cản bạn trai mình sao?" bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam đầy từ tính.

Cẩm Vinh liếc mắt nhìn hắn, nể tình cậu ta lớn lên khá xinh đẹp, vẫn là giải thích một câu, "Đầu tiên, anh ta không phải bạn trai tôi, thứ hai, cho dù đúng, thì tôi cũng sẽ chẳng đi lên ngăn cản làm gì."

"Ồ, phải không." Anh ta trả lời, cuối câu dường như có chút ý cười, khiến lỗ tai người nghe tê tê.

Cuối cùng, Cẩm Vinh vẫn là đi qua, bởi vì trở về còn phải nhờ Trâu Thanh Bình. Những người khác đã hỗ trợ tách hai người này ra, Trâu Thanh Bình bị đánh thực thảm, hơn nữa cái người tên Kevin còn rất có tâm cơ nhằm vào mặt Trâu Thanh Bình mà đánh, thâm tím một mảng.

Nhưng cũng vì Trâu Thanh Bình ra tay trước, bằng hữu hắn cũng chẳng thể bênh vực, chỉ có thể biện hộ là Trâu Thanh Bình say rượu hồ đồ.

So với tức giận khi bị đánh, Trâu Thanh Bình tựa hồ càng khổ sở khi thấy Lam Lâm lo lắng cho Kevin, còn cùng hắn đi trước.

Đám bằng hữu vẫn đang thương lượng nên để ai đưa Trâu Thanh Bình trở về thì đột nhiên có người lên tiếng, "Không sao, để tôi."

"Cô là......" bạn bè Thanh Bình nhanh chóng nhận ra đây là ai, không biết vì sao cảm giác tồn tại lại thấp vậy, vừa rồi đánh nhau hình như cũng chưa nhìn thấy cô ấy. Nhưng nếu thanh bình nói là bạn gái cậu ta, kia để cô ấy đưa về cũng không tồi.

Nhận lấy chìa khóa xe, Cẩm Vinh nhận ra nam nhân trẻ tuổi vừa rồi nói chuyện với mình vẫn đang nhìn về phía mình.

Trâu Thanh Bình hốt hoảng một hồi lâu, đến lúc chiếc xe phi nhanh trên đường quốc lộ thì hắn mới hồi phục tinh thần lại, Cẩm Vinh đang lái xe, "Em biết lái xe từ lúc nào vậy?"

"Lúc này." Cẩm Vinh tỉnh bơ đùa hắn một câu.

Vậy mà Trâu Thanh Bình đã hoảng sợ, nháy mắt xe bẻ lái đột ngột ở góc, phi nhanh như một chiếc tên lửa giống như càng khẳng định sự sợ hãi trong lòng hắn. Người trên ghế lái tiếp tục trò đùa của mình, mà Trâu Thanh Bình sau vài ngã rẽ, vài khúc cua, đã bị lăn lộn nói không ra lời.

Chờ Cẩm Vinh chơi tận hứng, xe mới ngừng lại.

Trâu Thanh Bình sắc mặt trắng bệch, vừa định tức giận, lại nghe đến một câu khinh khinh phiêu phiêu nói, "Anh còn thích lam tiểu thư đúng không."

"Sao có thể?" Trâu Thanh Bình theo bản năng nói, nhưng trong lòng hiện lên bộ dáng Lam Lâm mỹ lệ tự tin, tựa hồ đang cười nhạo hắn nói dối.

"Anh chỉ là bởi vì đã quá quen thuộc với sự tồn tại của cô ấy, mà mất đi cái gọi là tình cảm mãnh liệt cùng rung động."

......

"Chúng ta kết thúc đi."

Mơ mơ màng màng, Trâu Thanh Bình gật gật đầu, hình như là bị thuyết phục.

Xe lại chậm rãi khởi động, chạy đến trường học Cẩm Vinh, Cẩm Vinh xuống xe, quay đầu lại cười, "Về sau đừng bao giờ gặp lại nữa nhé."

Trâu Thanh Bình bỗng nhiên phát hiện mình chỉ cần vừa nhớ tới ba từ Mạnh Cẩm Vinh, đã bất giác nghĩ đến cảm giác đua xe địa ngục kia.

Chương 164 – (2)

Giải quyết phiền toái xong, Cẩm Vinh liền về phòng ngủ, hiện tại cũng chưa muộn, bạn cùng phòng chưa có ai trở về, Cẩm Vinh cũng không thèm để ý, trước đây Mạnh Cẩm Vinh bởi vì tính tình lãnh đạm thanh cao, nhân duyên không quá tốt, chẳng sợ ở trong phòng ngủ, cũng rất ít có giao lưu với người khác.

Cẩm Vinh cũng không tính toán thay đổi hiện trạng, trên thực tế, xuyên tới mấy ngày, cô chỉ lo cho hứng thú của chính mình, không đem chuyện của nguyên thân để ở trong lòng, nếu không phải Trâu Thanh Bình chủ động tới tìm, Cẩm Vinh cũng sẽ chẳng nhớ tới còn có người này.

Từ trong túi lấy ra mấy quyển sách mượn từ thư viện, còn có điện thoại di động vỏ trắng, hoàn hảo không tổn hại. nói điện thoải hỏng cũng chỉ là để lừa Trâu Thanh Bình, nói với hắn nỗi mấy ngày nữa đi mua cũng chỉ là lí do, không cần mấy ngày thời gian, Cẩm Vinh tự tin có thể đá rớt hắn.

Hiện tại bị Cẩm Vinh " thuyết phục ", Trâu Thanh Bình hẳn là chạy tới làm hòa với cựu hôn thê Lam Lâm, cũng không rảnh đến quấy rầy Cẩm Vinh.

Vốn dĩ Trâu Thanh Bình thích Mạnh Cẩm Vinh, chỉ là nhất thời mới mẻ, chưa gặp qua kiểu con gái như Mạnh Cẩm Vinh mà thôi.

Chưa chắn hắn đã để ý Mạnh Cẩm Vinh như trong tưởng tượng.

Hắn là vì quen biết Lam Lâm lâu ngày, mới sinh ra cảm giác chán ghét, mất đi hứng thú, khát vọng.

Đây hẳn là một loại bệnh xuất hiện ở loại người như hắn

Mà quan hệ giữa nguyên thân cùng Trâu Thanh Bình cũng là bất bình đẳng, hắn có thể tùy ý kết thúc, để lại Mạnh Cẩm Vinh tự oán tự ngải, thậm chí còn bị cười nhạo vọng tưởng từ chim sẻ hóa phượng hoàng.

Môn không đăng hộ không đối, Mạnh Cẩm Vinh làm cái gì cũng là sai.

ánh mắt Cẩm Vinh dừng ở trên quyển 《 tư bản luận 》, bỗng nhiên màn hình di động lóe lóe.

Là em trai Mạnh Cẩm Vinh, Mạnh Thiệu Dương.

Cũng là người mấy ngày trước cãi nhau với nguyên chủ, vì chuyện của cô ấy cùng Trâu Thanh Bình.

Mạnh Thiệu Dương có một lần tình cờ tới trường học tìm Mạnh Cẩm Vinh, thì gặp được Trâu Thanh Bình, cậu ngay từ đầu liền đã không thích Trâu Thanh Bình, cảm thấy hắn hoa hoa công tử muốn lừa gạt tình cảm chị gái.

Về sau, không biết Thiệu Dương từ đâu nghe được chuyện trâu thanh bình đã có bạn gái, thì càng thêm phản đối Mạnh Cẩm Vinh hẹn hò Trâu Thanh Bình

Mạnh Cẩm Vinh với em trai quan hệ cũng không tồi, nhưng cha me thiên vị em trai, mạnh Cẩm Vinh cũng bất giác càng ngày càng lãnh đạm.

Bị em trai nói như vậy, tính tình thanh cao như cực đoan của Mạnh Cẩm Vinh có chút không chịu nổi, về sau có chuyện gì không rõ, nhưng hiện tại linh hồn của nguyên thân cũng chẳng còn.

"Chị." Trong điện thoại vang lên giọng nói còn đang ở thời kỳ vỡ giọng của Mạnh Thiệu Dương, có chút cẩn thận dò xét.

"Chị...... Khi nào về nhà?"

Bởi vì vụ cãi nhau lần trước mà Mạnh Thiệu Dương kích động nói nếu Mạnh Cẩm Vinh còn chấp mê bất ngộ thì sẽ mách ba mẹ, Mạnh Cẩm Vinh nói thẳng cô về sau sẽ không trở về nữa.

Cẩm Vinh xoay chuyển bút trong tay, "Cuối tuần, chị đến trường học gặp em."

Mạnh Thiệu Dương hiển nhiên có chút kinh ngạc, bởi vì Mạnh Cẩm Vinh vốn lạnh lùng, số lần cậu chủ động đến tìm chị gái đương nhiên là nhiêu hơn.

Mạnh Thiệu Dương còn có tiết tự học buổi tối, đành phải lên tiếng cúp máy,

Kết thúc điện thoại, Cẩm Vinh nhìn số cuộc gọi nhỡ, Mạnh Thiệu Dương gọi tới nhiều nhất.

Cẩm Vinh vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục viết gì đó trên giấy.

_____

Cuối tuần, Mạnh Thiệu Dương vừa tan học liền vội vàng cất đồ dùng vào cặp sách, trên đường đi không ít bạn bè chào hỏi, còn nói có muốn cùng nhau đi hay không, đều bị Mạnh Thiệu Dương cự tuyệt, "Chị mình hôm nay đến đón."

Nói như vậy, nhưng Mạnh Thiệu Dương cũng không ôm hy vọng bao lớn, có đôi khi cậu cảm thấy mình chẳng yên tâm bà chị này chút nào.

Tới gần cổng trường, Mạnh Thiệu Dương bất ngờ thấy được một bóng dáng quen thuộc, mặc áo sơ mi trắng quần dài màu cà phê, là chị của cậu thật này.

Hai bọn họ đi vào một quán mỳ thịt bò, Mạnh Thiệu Dương vùi đầu ăn, rõ ràng cảm giác chị gái có chỗ nào đó khang khác.

Ăn xong miếng cuối cùng, Mạnh Thiệu Dương lấy khăn giấy xoa xoa miệng, chần chờ một lát hỏi, "Chị với cái người Trâu Thanh Bình kia......"

"Chia tay rồi." Cẩm Vinh sảng khoái đáp,

Mạnh Thiệu Dương ngẩn người, "Vậy là tốt."

Nhưng câu kế tiếp của Cẩm Vinh, lại làm hắn nửa ngày không có thể phục hồi tinh thần, "Tháng sau chị đi Mỹ, du học."

_____

Trâu Thanh Bình một lần nữa theo đuổi Lam Lâm, nhưng sự thật lại không giống hắn tưởng tượng, có thể dễ dàng vãn hồi Lam Lâm.

Cho dù cha mẹ hai bên cũng hi vọng hai người làm hòa, đúng là Trâu Thanh Bình làm sai, nhưng cũng chỉ là nhất thời, là lỗi nhỏ, hiện tại hắn đã kịp thời biết sai rồi.

Hôn ước ngày trước là hai bên cha mẹ chủ động giao kết, người thừa kế Trâu thị cùng thiên kim Lam thị, đây mới là duyên trời tác hợp.

Lam Lâm có chút mềm lòng, đồng ý tha thứ Trâu Thanh Bình, lại không nghĩ nhắc đến hôn ước, cứ như vậy làm bằng hữu cũng tốt.

Thậm chí bởi vì Trâu Thanh Bình năm lần bảy lượt dây dưa, cha mẹ cố ý tác hợp, Lam Lâm dứt khoát cùng Kevin đi Châu Âu, vừa lúc đi hỗ trợ mở rộng sinh ý Lam gia ở bên kia.

Cuối cùng, Trâu Thanh Bình cái gì cũng không đạt được.

Vòng đi vòng lại, Trâu Thanh Bình lại đi tìm Mạnh Cẩm Vinh, muốn gặp mặt, lại biết được đối phương đạt được học bổng toàn phần du học mỹ của khoa tâm lí.

Máy bay xẹt qua không trung, lưu lại một đoạn khói trắng thật dài.

Cẩm Vinh mang bịt mắt an tĩnh nghỉ ngơi, nửa tháng trước, cô nộp đề tài nghiên cứu với giáo sư về phân tích những thách thức và khó khăn tâm lí của người đồng tính, đề tài mới mẻ được giáo sư đánh giá cao, cũng đề cử cô đi Mỹ du học.

Ngủ hai ba tiếng đồng hồ, Cẩm Vinh tháo bịt mắt, lại phát hiện ghế bên cạnh đã đổi người.

"Chúng ta lại gặp mặt, tiểu thư." Nam nhân trẻ tuổi mỉm cười nói,

"Thật xin lỗi, tôi không nghĩ mình đã gặp anh." Cẩm Vinh không ngần ngại ngăn cản đối phương bắt chuyện, cho dù bọn họ đã từng gặp nhau trong tiệc của bạn bè Trâu Thanh Bình, thì hiện tại cô và Trâu Thanh Bình chẳng có gì liên quan, hà tất còn phải nhớ đến một kẻ xa lạ ngẫu nhiên gặp mặt.

"Chưa quen biết, vậy bây giờ chúng ta làm quen, tự giới thiệu một chút, tôi là Cố Trầm." người đàn ông lại lần nữa mỉm cười nói.

[mình tưởng ổng nói " cố trầm trọng" xD]

Chờ đến khi xuống phi cơ, Cẩm Vinh nghiêm trọng hoài nghi cô gặp phải một kẻ tâm thần, suốt toàn bộ chuyến hành trình, người này lôi kéo cô nói chuyện từ nguyên sử khởi nguyên thuyết tiến hóa đến bảy tông tội, đủ loại chân lý đạo đức.

Bất quá luận tri thức uyên bác, người này đích xác hơn đại đa số người.

Nhìn bộ dáng Cố Trầm tựa hồ còn có chút lưu luyến, hắn nói "Đáng tiếc ta còn có việc phải làm......"

"Vậy được rồi, gặp lại sau." Cẩm Vinh không chút lưu luyến mà kéo hành lý lên xe mà trường đại học cử đến đón cô.

Cố Trầm một tay cắm túi quần, khóe miệng như cũ mang theo ý cười, nhìn theo chiếc xe đi xa dần.

_____

Mười năm sau, tiến sĩ tâm lý học Mạnh Cẩm Vinh, người giành được nhiều giải thưởng quốc tế về nước, còn mở phòng khám tâm lí của chính mình, chưa đến nửa năm, danh sách khách hàng không thiếu phú hào hay các nhân vật nổi tiếng.

"Thẩm tiểu thư, cô đã tỉnh."

Cẩm Vinh đổ một chén nước đưa cho người phụ nữ vừa mới tỉnh lại trên ghế mềm, người này trang dung tinh xảo, cũng rất xinh đẹp, nhưng giữa mày có một tia tối tăm không tiêu tan.

"Cảm ơn cô, bác sĩ Mạnh, gần nhất tôi đã khá hơn nhiều." Thẩm Mạt, người ngoài hay gọi là đỗ thái thái, người phụ nữ mà nhìn qua ai cũng cho rằng cô đã sống một cuộc đời trôi chảy dễ dàng.

Nhưng trong lòng cô lại cất giấu một bí mật lớn lao, cô mang theo toàn bộ kí ức đời trước.

Đời này cô làm ra lựa chọn chính xác, thoát khỏi vận mệnh bi thảm ban đầu, cũng giúp cha mẹ làm ăn phát đạt, cùng người chồng hiện tại tương ngộ, hạnh phúc bên nhau.

Nhưng mà cô trước sau cũng không thể quên được ký ức kiếp trước, như khói mù giấu ở trong lòng.

Chồng Thẩm Mạt nhìn ra vợ mình tâm sự bất an, khuyên cô tìm bác sĩ tâm lí, điều chỉnh cảm xúc.

Lúc trước họ đã tìm được vài bác sĩ tâm lý, đều không có kết quả, tâm phòng bị của bản thân Thẩm Mạt quá nặng, không dám nói ra bí mật của mình, không đồng ý phương pháp thôi miên.

Vốn đã định từ bỏ, có lẽ trọng sinh có quá nhiều tác dụng phụ, có được nhiều thứ thì cũng mất đi tương đương.

Nhưng bác sĩ Mạnh lại bất đồng, có loại năng lực thật đặc biệt, làm người buông đề phòng, bác sĩ này không yêu cầu cô tiến hành thôi miên, chỉ tiến hành tâm lí thí nghiệm cùng phân tích đơn giản.

Mỗi lần nói chuyện với bác sĩ Mạnh, Thẩm Mạt cảm giác việc trọng sinh tựa hồ không còn ảnh hưởng đến cô nhiều như thế, ký ức cũng dần dần phai nhạt.

"Nếu chị đồng ý, tôi kiến nghị chị có thể làm các hoạt động từ thiện, hoặc là, cùng tiên sinh sinh một đứa trẻ."

Sinh con? Thẩm Mạt giật mình, đây cũng lựa chọn mà kiếp trước cô chưa hề suy nghĩ đến.

"Vâng, bác sĩ, tôi sẽ suy nghĩ đề nghị này của cô." Thẩm Mạt cảm kích gật gật đầu,

Chờ đến khi Thẩm Mạt ra khỏi phòng, rời phòng khám, trợ lý Tiểu Quang còn nhìn mãi, đúng là thiếu nãi nãi của Thẩm gia trong truyền thuyết, thật xinh đẹp, đáng tiếc chính sách bảo vệ khách hàng không cho phép chụp ảnh, chỉ có thể nhìn lâu một chút.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mạt, mặc dù đã thấy nhiều nhân vật nổi tiếng phú hào ra vào phòng khám, Tiểu Quang cũng nhịn không được có chút kinh ngạc, bởi vì Thẩm đại tổng tài nghe nói ái thê như mạng,

"Sinh hoạt của hào môn phu nhân cũng không thư thái sao?" Tiểu Quang thở dài,

"Chỉ cần là người, ắt có phiền não." Cẩm Vinh gác chân đọc tạp chí trên quầy bar, "Như vậy làm bác sĩ tâm lý, mới có miếng cơm mà kiếm."

# phú hào đại hôn, thiên kim đại náo hiện trường hôn lễ #

# con gái nhà tân thái thái mất hết mặt mũi #

Đây là cái thứ tạp chí quái quỷ gì chứ, Cẩm Vinh trừu trừu khóe miệng.

"Boss, chị mỗi ngày tâm sự với khách, đều đều hốt bạc như vậy, có thể tăng lương cho em một xíu không?" Tiểu Quang nịnh nọt nói.

"Chờ đầu óc cậu tiến hóa một chút lại nói." Cẩm Vinh cuốn tạp chí không nhẹ không nặng mà chụp lên đâu Tiểu Quang. "Còn có, về sau đọc ít mấy thứ vô bổ này đi."

Tiểu Quang bẹp bẹp miệng.

"Đúng rồi, Bác sĩ Mạnh, em trai chị vừa gọi điện thoại lại đây, nói lát nữa đón chị đi ăn cơm."

"Được." Cẩm Vinh gật gật đầu, "Hôm nay không còn bệnh nhân nữa, cho cậu tan làm sớm."

Tiểu Quang nháy mắt tươi cười rạng rỡ, "Cảm ơn Bác sĩ Mạnh."

Mạnh Thiệu Dương, vốn là một thiếu niên non nớt, trải qua mười năm năm, hiện càng soái khí mê người, giờ đã làm cảnh sát.

Mấy năm nay, Cẩm Vinh rất ít khi liên hệ với người nhà, phần lớn là gửi tiền trở về, sau khi về nước quan hệ với cha mẹ quan hệ cũng là nhàn nhạt, ngược lại quan hệ với Mạnh Thiệu Dương lại ngày càng tốt.

___________