Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

Chương 12: Hậu cung của nữ vương (12)




Edit by Murasaky: Murasakiiiii

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Khi Thẩm Kinh Hồng về đến nhà, phát hiện ánh mắt hạ nhân trong nhà nhìn hắn có chút kỳ quái.

Nhất là cha, sau khi nhìn thấy Thẩm Kinh Hồng liền biến sắc, tựa hồ muốn giáo huấn hắn một chút, nhưng lại rụt trở về, cuối cùng cũng chỉ có thể nghiêm mặt, "Kinh Hồng, nam nhân có nhu cầu cũng không phải việc không thể lộ ra ngoài. Nếu con muốn, về sau hãy nói cho cha biết, cha con không phải loại người không hiểu biết, chỉ là bình thường sợ con quá sa vào ôn hương nhuyễn ngọc mà thôi."

Nói xong, Thẩm Thừa tướng cũng cảm thấy mất mặt, chỉ có thể nói thêm một câu rồi đi.

Trong kinh thành thường xuất hiện chuyện nha hoàn và công tử cấu kết với nhau, vị hôn thê vẫn còn chưa vào cửa, nha hoàn lại mang thai trước, thậm chí con trai bạn tốt của Thẩm Thừa tướng, tuổi còn trẻ liền đem tâm tư đặt ở trên bụng nha hoàn, bộ dáng hư nhược kia căn bản không có cách nào nhìn, quả nhiên qua hai năm liền chết, làm Thẩm Thừa tướng vô cùng sợ hãi.

Ông không muốn tỳ nữ làm hư con của mình, cho nên tất cả những hạ nhân xinh đẹp đều bị đưa ra ngoài, ngay cả những di nương trong viện của ông, cũng không cho phép dùng những nha hoàn trẻ tuổi xinh đẹp.

Bởi như vậy, Thẩm Kinh Hồng đích thật là giữ mình trong sạch, ai biết... Ai biết lại xảy ra chuyện như thế?

Lại nói, con của ông tuổi cũng không còn nhỏ, sao một chút ý muốn cưới vợ cũng không có, có lẽ là đợi nữ nhân bên ngoài hồi đáp. Vệ Chiếu cũng là tuổi còn rất trẻ, nên mới vì hảo bằng hữu của mình mà đưa người đến phủ Thùa tướng?

Lúc ấy Thẩm Thừa tướng mới biết, Thẩm Kinh Hồng vậy mà lại coi trọng Tiêu Tố Tố?

Ai.

Được rồi, nghe nói khi Tiêu Tố Tố ở Vương phủ đã uống canh tuyệt tử, cũng không thể sinh con, qua hai năm Thẩm Kinh Hồng không còn hứng thú với nàng ta nữa, trực tiếp trả lại Tiêu Tướng quân là được!

Không sai, Vệ Chiếu cố ý dùng một khối mỹ ngọc đổi lấy Tiêu Tố Tố từ phủ Thủy Việt, chính là vì đưa cho Thẩm Kinh Hồng.

Khúc mắc của Thẩm Kinh Hồng đời trước, muốn giải trừ thì phải hạ thuốc nặng.

Vệ Thiên Phượng đời này không biết gì cả, căn bản không thích hợp, thế là chỉ có thể đổi một người khác.

Vệ Chiếu cũng tin tưởng Thẩm Kinh Hồng căn bản sẽ không bị Tiêu Tố Tố hấp dẫn, bởi vì Thẩm Kinh Hồng trùng sinh, có thể chịu đựng nổi một Tiêu Tố Tố như vậy sao?

Tiêu Tố Tố ở phủ Thất Vương trôi qua không tốt đẹp gì, mặc dù nàng thành công bò lên giường, nhưng chính bởi vì nàng bò lên giường, cho nên nàng không khác gì so với những nữ nhân khác, một chút ưu thế cũng không có. Thủy Việt này, chỉ yêu nữ nhân trên người mang một phần "không giống bình thường". Một khi bị hắn phát hiện đối phương chẳng khác người thường thì sẽ lập tức vứt bỏ.

Mà kiếp trước Vệ Thiên Phượng độc nhất vô nhị, cho nên Thủy Việt mới bị hấp dẫn thật sâu, thậm chí là người đầu tiên đồng ý đề nghị bảy người cùng nhau, bởi vì hắn cảm thấy Vệ Thiên Phượng xứng với điều đó.

Tiêu Tố Tố cũng biết điểm này, cho nên lúc trước vẫn luôn làm người không giống bình thường.

Nhưng nàng ta lại sai vì quá mức dùng tâm kế, không có gì khác biệt so với nữ nhân trong phủ Thủy Việt, hơn nữa vì cải thiện tình cảnh của mình mà lãng phí luôn một ưu thế cuối cùng, mặc dù không cần phải đi phòng bếp chịu khổ, nhưng cũng triệt để cắt đứt con đường trở thành người trong lòng Thủy Việt.

Nhưng Tiêu Tố Tố dù biết cũng đợi không kịp.

Coi như nàng có biện pháp để Thủy Việt yêu nàng, cũng căn bản không có nhiều thời gian để chờ đợi như thế.

Bởi vậy, khi Vệ Chiếu đến đây mua nàng, mà khi Thủy Việt không lưu tình chút nào tặng nàng cho người, Tiêu Tố Tố liền biết đây là con đường duy nhất của mình.

"Lúc trước ngươi có ân cứu mạng với huynh đệ ta, ta không nhìn được mới mang ngươi ra." Vệ Chiếu tựa hồ rất không thích bộ dáng của nàng, "Nhưng mà được rồi, nhìn ngươi cũng không có dáng vẻ xinh đẹp gì. Chờ hắn có được ngươi, báo ân xong, đương nhiên sẽ cam tâm tình nguyện cưới muội muội ta."

Sau khi nói xong, Vệ Chiếu lại cười thầm, hắn tin tưởng Tiêu Tố Tố sẽ tự động bù đắp câu chuyện của hắn.

Thẩm Kinh Hồng a Thẩm Kinh Hồng, ngươi cũng đừng trách ta, ta đây cũng là nghĩ tới hạnh phúc nửa đời sau của ngươi, bệnh nặng phải cần thuốc nặng.

Quả nhiên, sau khi Vệ Chiếu nói mấy câu ngắn ngủi như vậy, Tiêu Tố Tố lập tức liền ý thức được tình cảnh của mình bây giờ.

Thẩm Kinh Hồng thích nàng!

Đúng, nàng làm sao lại quên Thẩm Kinh Hồng rồi? Bất kể nói thế nào, nàng có ân cứu mạng với Thẩm Kinh Hồng không phải giả, đây chính là sự thật, ai cũng không xóa bỏ được.

Vệ Thiên Phượng đã không bị xuyên qua, như vậy nguyên thân Vệ Thiên Phượng chính là một nữ tử rất bình thường, coi như dung mạo đẹp thì cũng vì tính cách mà làm giảm đi nhiều, Thẩm Kinh Hồng sẽ không thích nàng giống như giai đoạn trước đã miêu tả.

Bây giờ nghe ý tứ của Vệ Chiếu, Thẩm Kinh Hồng còn đối với mình nhớ mãi không quên, Vệ Chiếu không có cách nào đành phải mang mình ra ngoài, đợi đến khi Thẩm Kinh Hồng đối với mình không còn hứng thú liền có thể để muội muội của hắn gả tới.

Nói cách khác, coi như Thẩm Kinh Hồng thật sự thích nàng, lấy thân phận của nàng bây giờ cùng lắm thì chỉ có thể làm thiếp, Thẩm Kinh Hồng cũng không có khả năng cưới nàng làm vợ, đến lúc đó Vệ Chiếu có ân cứu mình, Vệ Thiên Phượng vẫn có thể gả tới.

Tính toán thật độc!

Tiêu Tố Tố lập tức vô cùng kiêng kỵ Vệ Chiếu.

Vệ Thiên Phượng mặc dù không xuyên qua, nhưng người ca ca của nguyên thân này lại không phải là một người đơn giản. Vệ gia luận quan chức cũng không lớn, nếu là có thể gả nữ nhi đến Thừa tướng gia, đây không phải là nhảy ba cấp rồi sao?

Nhưng tương tự, đây cũng là cơ hội của mình.

Thủy Việt bên kia đã không thể nào, Hoàng đế tám phần cũng là trùng sinh, là kẻ cầm đầu hại mình biến thành như vậy, nàng muốn sống tốt qua ngày, Thẩm Kinh Hồng là lựa chọn tốt cuối cùng nàng có thể bắt lấy.

Lúc trước nàng chỉ là thuận tay thiết kế Thẩm Kinh Hồng một chút, chủ ý là muốn bỏ đi một phụ tá đắc lực của nữ chính, ai biết lại có thể trở thành mấu chốt cho mình xoay người chứ?

Thẩm Kinh Hồng bị phụ thân nói một trận như vậy, trong lòng không hiểu tại sao, kết quả đẩy gian phòng của mình ra, đã nhìn thấy nữ nhân quen mắt mặc một thân Hồng Y, mặt như Băng Sương, lạnh lùng thi lễ với mình một cái.

"Tiêu... tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Thẩm Kinh Hồng suýt chút nữa đã cho rằng mình đi nhầm phòng, Tiêu Tố Tố ở bên trong rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải nàng ta đang ở phủ Thất vương gia sao? Sao lại chạy đến nơi này của mình rồi? Từ từ, trước đó cha kỳ kỳ quái quái, hiện tại lại...

"Thẩm công tử, lúc trước cứu ngươi chỉ là hành động tùy ý của Tố Tố, Thẩm công tử không cần quá mức để ý, Tố Tố hiện tại nản lòng thoái chí, chỉ muốn tự do. Trừ cái đó ra, chỉ sợ không có cái gì có thể cho Thẩm công tử." Tiêu Tố Tố thấy dáng vẻ "Thất kinh" của Thẩm Kinh Hồng, càng thêm xác định người này thật sự có tình cảm thâm sâu với mình.

Kỳ thật nhìn kỹ một chút, Thẩm Kinh Hồng cũng không tệ.

Hắn mặc dù không có võ công, cũng không có quyền như Vương gia Hoàng đế, nhưng hắn có tài hoa lại thâm tình! Bản thân biết nhiều thi cổ như vậy, còn sợ sẽ không có chủ đề trò chuyện với Thẩm Kinh Hồng hay sao?

Tiêu Tố Tố càng nghĩ càng thấy vừa lòng với Thẩm Kinh Hồng, nếu không phải lo lắng về "giả thiết nhân vật" của mình bây giờ, nàng đã muốn nhào qua.

Nghe thấy "ân cứu mạng" trong miệng Tiêu Tố Tố, Thẩm Kinh Hồng cũng ngây dại.

Có lẽ, đây chính là nguyên nhân nàng ta đi vào gian phòng của mình?

Thẩm Kinh Hồng không ngốc, tự nhiên biết "ân cứu mạng" là chuyện gì xảy ra, nhưng mà những người khác không biết.

"Tiêu cô nương, ta sẽ cho người dọn dẹp phòng cho ngươi, ta... Ta sẽ không quấy rầy ngươi." Hắn đã biết rõ ràng Tiêu Tố Tố rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại không biết dàn xếp cho nàng ta kiểu gì mới được?

Thẩm Kinh Hồng tự nhiên không làm được việc giết người diệt khẩu, cũng không có khả năng cứ như vậy đuổi Tiêu Tố Tố ra ngoài. Biện pháp tốt nhất, vẫn là thừa lúc Hoàng đế không tức giận, một lần nữa đưa nàng ta đến biên cương, để Tiêu Viễn quản lí. Tiêu Tố Tố chỉ là có chút lòng tham lại ngu xuẩn, cũng không thể nói là người tội ác tày trời.

"Đa tạ." Tiêu Tố Tố vui mừng trong lòng, "Mong Thẩm công tử tìm cho ta chút giấy bút, Tố Tố hiện tại chỉ muốn tận tình sơn thủy, không muốn tranh quyền đoạt lợi gì nữa."

Thẩm Kinh Hồng đành phải đáp ứng từng cái, trước tiên hắn cần phải đưa Tiêu Tố Tố ra khỏi phòng mình, đợi lát nữa phải cho người hầu tẩy rửa sạch sẽ mấy lần!

Ai cũng không biết, Vệ Thiên Phượng đang ở trên mái nhà Thẩm phủ*, thấy dáng vẻ cười cười nói nói của Thẩm Kinh Hồng và Tiêu Tố Tố, trong lòng càng thêm xác định người này không có ý với mình.

(* Trong bản convert ghi là "Vệ phủ" nhưng theo mình là Thẩm Phủ mới đúng,mạn phép sửa lại! (Murasaky)

Ai, ca ca cũng vậy, cần gì vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy chứ? Kỳ thật nàng cũng không thích thích Thẩm Kinh Hồng, cổ ngọc trân quý cỡ nào, kết quả lại đi đổi một nữ nhân như vậy về, còn đưa cho Thẩm Kinh Hồng?

Ở thời điểm này, ý nghĩ của Vệ Thiên Phượng và Tiêu Tố Tố không hẹn mà gặp, nhận định hành động của Vệ Chiếu lần này nhất định là vì nàng.

Đúng vậy, Vệ Chiếu cũng đích xác là vì Vệ Thiên Phượng.

Chỉ là tình huống trước mắt này, rất rõ ràng Vệ Thiên Phượng và Thẩm Kinh Hồng đều hiểu lầm.

Vệ Thiên Phượng càng nghĩ càng tức giận, khối cổ ngọc kia nếu đổi thành ngân lượng, không biết có thể đổi được bao nhiêu tiền, kết quả là bị lãng phí như thế.

Thật sự là không quản lý việc nhà thì không biết củi gạo quý!

Từ sau khi tỷ muội Vệ Thiên Vân và Vệ Thiên Hà đi biên quan làm thị thiếp của Tiêu Viễn, mẹ kế nàng liền bệnh không dậy nổi, đại phu nói có thể thuận lợi đem đứa bé sinh hay không vẫn còn là vấn đề. Vệ gia bây giờ, cũng chỉ có thể đến tay Vệ Thiên Phượng trông coi.

Người quản lí nhà cửa, mới biết được chi phí của người một nhà là bao nhiêu.

Vệ Thiên Phượng đời trước là đặc công, biết mình sớm muộn cũng có một ngày phải giải nghệ, cho nên tiền lương và tiền thưởng của nàng tất cả đều được đổi thành bất động sản để tiện quản lý, vì muốn tạo cho mình tấm bùa bảo hộ về sau. Bây giờ quản lí Vệ gia, cũng theo bản năng sẽ đem tiền của Vệ gia chia thành các loại công dụng, kết quả là phát hiện không cách nào đủ.

Lúc nãy, đột nhiên nghe người ta nói ca ca lại cầm một khối cổ ngọc đi giúp người? Vệ Thiên Phượng đương nhiên muốn đi qua xem thật kỹ một chút.

Kết quả, đã nhìn thấy một màn phía dưới.

Vệ Thiên Phượng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu mình không nói rõ cho ca ca biết, chỉ sợ người trong nhà đều sắp bị ca ca làm cho hiểu lầm. Đến lúc đó, Thẩm Kinh Hồng nàng không gả cũng phải gả, thế nhưng rõ ràng trong lòng Thẩm Kinh Hồng có người khác, nàng cần gì phải đi hoành đao đoạt ái?

Nghĩ tới đây, Vệ Thiên Phượng cũng không chậm trễ nữa, đeo lại mặt nạ rồi trở về Vệ gia.

"Hắt xì!" Vệ Chiếu hắt xì một cái, sờ lên mũi của mình.

"Ai vừa nhắc tới ta à?"