Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

Chương 37: Băng thanh ngọc khiết (11)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 

Bọn sơn tặc Hắc Phong trại vừa nghe nói Vệ Chiếu đã viết xong thư cho cha hắn, cả đám đều hoan hô.

Mặc dù không thể giết chết phiếu thịt, nhưng cũng không cần cố kỵ như trước.

Biểu hiện chính là cơm nước của Vệ Chiếu lại biến thành cơm thừa canh cặn, thậm chí người đưa cơm đến còn vênh váo tự đắc biểu thị, Vệ Chiếu có ăn hay không thì tùy, không ăn liền trực tiếp rót, chỉ cần đảm bảo hắn còn một hơi thở là được.

Đối với lần này, Vệ Băng Thanh tức giận tới mức sắp cầm kiếm chém người.

"Không vội không vội." Vệ Chiếu nhỏ giọng an ủi muội muội, "Muội nghĩ bọn họ sẽ tiếp tục chiêu đãi chúng ta thật tốt hay sao?"

"Nhưng cũng không thể thế này!" Vệ Băng Thanh trông thấy cơm thừa canh cặn trên bàn, giận mà không có chỗ phát tiết, "Dùng loại gạo lứt kém cỏi nhất cũng thôi đi, bên trong một nửa đều là đá, thứ này căn bản không thể ăn. Còn có thức ăn này, căn bản chính là một đống cỏ dại, nước lã!"

"Ha ha, chính chúng ta tự thân đi." Vệ Chiếu cười tủm tỉm sờ sờ đầu muội muội, "Gần đây thân thể huynh khá hơn một chút rồi, muội đi săn bắt chút nguyên liệu nấu ăn, huynh tự xuống bếp nấu cơm cho muội."

Vệ Băng Thanh nuốt nước miếng một cái, nhưng vẫn có chút kiên trì, "Thế nhưng ca ca không thể quá mệt nhọc."

"Dù sao cũng phải vận động một chút." Vệ Chiếu cười khoát tay, "Ngẫu nhiên xuất ra chút mồ hôi cũng tốt."

Vệ Băng Thanh nghĩ nghĩ, vẫn đồng ý.

Tay nghề của ca ca thật sự quá tốt! Có lẽ cũng giống như Vệ Băng Thanh tiến triển cực nhanh trên con đường luyện võ, kỹ năng trù nghệ của ca ca cũng vô sự tự thông, cực kỳ ưu tú, những món ăn đặc sản cao cấp của các tửu lâu, chỉ cần nếm qua một lần là ca ca có thể sao chép hoàn mỹ được, thậm chí còn cải tiến xuất sắc hơn. Nếu không phải sợ ca ca mệt mỏi, Vệ Băng Thanh cảm thấy mình ăn cả đời cũng không ngán.

Vất vả lắm mới làm Vệ Băng Thanh rời đi được, Vệ Chiếu ổn định tâm tình suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì?

Lúc đầu, hắn chỉ nghĩ làm cho những tên thổ phỉ này sống cuộc sống nghèo khó thất vọng rồi thôi, nhưng về sau nghĩ lại thì cảm thấy như thế hơi khó. Cơ mà nếu giết đi toàn bộ, thì lại dễ dàng xây dựng cho muội muội một quan niệm không tốt.

Ác nhân đúng là nên giết, nhưng cũng không thể chỉ nhìn bằng ánh mắt của mình mà đã tùy tiện giết người. Huống chi Vệ Băng Thanh rất rõ ràng không phải loại người có thể dựa vào chính mình mà phân biệt được thị phi phải trái, nàng tựa như trái bóng mềm, ngươi bóp thế nào thì nàng liền thế ấy. Nếu như bây giờ ký chủ đến làm nhiệm vụ không phải Vệ Chiếu, mà là một người lòng mang ý đồ xấu khác, thì hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi.

Sau này khi mình rời đi, Vệ Băng Thanh còn có một đoạn đường rất dài phải tự mình bước. Lúc đầu bởi vì nguyên nhân thể chất nàng sẽ rất nguy hiểm, nếu như cứ quen với cách việc gì cũng dùng kiếm để giải quyết, thì tương lai về sau quả thực có thể tưởng tượng ra được.

Nhưng nếu thiến toàn bộ đám thổ phỉ này, thì chỉ sợ đám thổ phỉ này phát rồ lên sẽ càng thêm đáng sợ. Những người này vốn hiếu sát, tính cách cực đoan, cho dù phế bỏ võ công của bọn chúng, thì sợ cũng không thể ngăn được bọn chúng làm chuyện ác.

Nghĩ được biện pháp phá hủy tinh thần của bọn chúng, sau đó còn phải nghĩ được cách giải quyết tình huống tiếp theo.

Vệ Chiếu nhịn không được thở dài, hắn cảm thấy nếu mình đừng đi gây sự, chẳng thèm nghĩ gì hết, không phải là xong rồi sao? Nhưng sau khi trải qua thất bại lần trước, tâm thái của Vệ Chiếu cũng có một chút xíu biến hóa.

Hắn không thể đơn thuần xem những muội muội này là NPC mà hoàn thành nhiệm vụ, trên thực tế nhân cách của các nàng đều rất hoàn chỉnh, nguồn gốc của tính cách cũng do nhiều nhân tố tạo nên. Tựa như Vệ Tâm Bảo ở thế giới trước, mình đã cho cô ấy vô số cơ hội để xây dựng tam quan chính xác, nhưng chỉ cần người bên ngoài nói một câu, thì đã có thể phá vỡ toàn bộ cố gắng của hắn.

Bởi vì đây đều là những con người có tư tưởng của riêng mình, mà tư tưởng vốn chính là thứ tự do nhất, không bị trói buộc nhất trên thế giới này.

Vệ Chiếu ở trong phòng suy nghĩ phương án, cũng không lâu lắm, Vệ Băng Thanh liền mang theo mấy con thỏ thở hồng hộc trở về.

"Ôi, những con thỏ này thật tinh ranh, thiếu chút nữa chạy mất rồi." Vệ Băng Thanh lau lau mồ hôi trên trán, rất mệt mỏi. Nhưng mấy con thỏ này da lông bóng loáng, tứ chi hữu lực, vừa nhìn đã biết rất béo mập ăn ngon.

Vệ Chiếu ngửi thấy mùi hương không ngừng phát ra từ trên thân thể Vệ Băng Thanh, ngay cả túi thơm lúc trước cũng không cách nào che giấu được.

Đây là... Lại tiến hóa rồi?

Vệ Chiếu không khỏi mở to hai mắt, trong thân thể xuất hiện một dòng nước nóng không ngừng chạy xuống nửa thân dưới, dáng vẻ của Vệ Băng Thanh ở trước mặt hắn tựa như mở ra hình thức cao cấp, ngay cả cách ăn mặc của tráng hán cũng không thể che đậy sự hấp dẫn đối với hắn.

Cũng may loại tâm tình này rất nhanh liền bình ổn lại, Vệ Chiếu cắt xén bằng dược lý không phải uổng phí công phu. Kỳ thật chỉ cần nhịn được, thì đều có thể bình phục tâm tình, nữ chính thịt văn cũng không có năng lực nghịch thiên. Chỉ là rất nhiều nam nhân cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc nhẫn nhịn mà thôi, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy hết thảy đều là do Vệ Băng Thanh câu dẫn bọn họ.

Dù sao đối phương cũng là một đại mỹ nhân, ai cũng có thể làm chồng, làm trước làm sau thì thế nào?

Vệ Băng Thanh vốn nên sớm bị phá thân, nhưng bởi vì Vệ Chiếu xuất hiện, không ngừng trì hoãn cái kỳ hạn này, tuyến kịch bản đang cố gắng làm cho thế giới trở về bộ dạng ban đầu, bởi vậy mùi hương này càng thêm nồng đậm, thậm chí còn bổ sung thêm hiệu quả thúc tình cực kỳ mãnh liệt.

Nhưng thứ này đối với Vệ Chiếu đã tự thiến mình thì không có tác dụng gì.

Hắn hạ cho mình loại thuốc không thể nào chữa trị được luôn ấy.

"Muội muội, những ngày này khi những tên thổ phỉ kia gặp muội, có biểu hiện gì đặc biệt không?" Vệ Chiếu nghĩ nghĩ, há miệng dò hỏi.

"Đúng là có một chút." Vệ Băng Thanh nghiêng đầu suy nghĩ, khẳng định nói, "Có mấy người trông thấy muội tựa như là trông thấy quỷ vậy, muốn tới gần muội, nhưng chưa đi được hai bước liền kêu thảm "ta không phải đồng tính" "ta không thích tráng hán" rồi chạy mất. Ca ca, đồng tính là gì?"

"... Chính là là nam nhân thích nam nhân." Vệ Chiếu giật giật khóe miệng nói. Quả nhiên, mùi hương này không chỉ có một mình hắn nghe được.

Cách ăn mặc lúc này của Vệ Băng Thanh, đích thật là làm tổn thương mắt người ta.

"Cho dù thích nam nhân, cũng không đến mức thích muội ở bộ dạng này chứ? Bọn chúng không có mắt sao?" Vệ Băng Thanh cảm thấy thập phần khó có thể lý giải được, nàng hiện tại xấu đến mức chính nàng cũng không muốn đi soi gương nữa kìa.

Làn da ngăm đen, mặt đầy râu ria, trên mặt còn một đống vết sẹo, mỏ nhọn, đôi mắt nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy hèn mọn. Nếu không phải người này là mình, Vệ Băng Thanh mà nhìn thấy trên đường thì cũng không nhịn được đâm cho một kiếm rồi.

"Khụ." Vệ Chiếu ho khan một tiếng, "Gần đây muội có ra mồ hôi ở bên ngoài không?"

"Không có." Vệ Băng Thanh vừa cười vừa nói, "Chỉ bắt mấy con thỏ phí chút sức lực, bình thường cũng không chuyện gì làm, sao lại ra mồ hôi?"

"Tiểu Thanh, ca ca cần muội giúp một chút." Con ngươi Vệ Chiếu đảo một vòng, lập tức có ý nghĩ.

"Giúp ạ? Ca ca cứ việc nói." Vệ Băng Thanh đáp ứng rất sảng khoái.

"Muội đến hậu sơn luyện võ, dùng khăn lau mồ hôi trên người, đừng giặt sạch khăn, biết chưa? Sau đó lặng lẽ ném khăn vào trong cái giếng sơn tặc hay lấy nước." Vệ Chiếu lưu loát nói, "Nhớ phải cố gắng ra nhiều mồ hôi chút, nếu thực sự không được thì dùng nước bên trong giếng tắm rửa cũng được."

Dù Vệ Băng Thanh xưa nay không hoài nghi ca ca, giờ phút này cũng không khỏi tò mò, "Ca ca, giếng nước kia chúng ta cũng dùng, làm như vậy rất bẩn đó."

"Chúng ta có thể không uống." Vệ Chiếu cười tủm tỉm nói, "Nếu muội làm tốt chuyện này, thì có lẽ chúng ta sẽ sớm rời khỏi nơi này đấy."

"Thật sao?" Vệ Băng Thanh kinh ngạc không thôi, "Đơn giản như vậy thôi sao?"

"Nhưng huynh cho rằng muội chỉ cần dùng khăn là đủ rồi, đừng tắm rửa, dễ dàng gặp phải người khác." Vệ Chiếu nghĩ nghĩ, vẫn khuyên một câu, "Ra thêm chút mồ hôi, không được thì nhổ mấy bãi nước miếng, thả chút máu xuống cũng được."

Trong tuyến kịch bản ban đầu viết rất rõ, sau khi thể chất dược nhân của Vệ Băng Thanh thành thục, thì huyết dịch trên thân thể đều là dược vật đỉnh cấp. Huyết dịch, mồ hôi vân vân đều là xuân dược tốt nhất, có thể làm cho lão già bảy mươi tám mươi tuổi cũng có thể tỏa sáng sức sống một lần nữa! Nếu như phối hợp với dược vật của nó để luyện chế, thì có thể trở thành một loại thuốc bổ khác.

Đây mới là nguyên nhân vì sao Dược Thần cốc luôn không ngừng chế tạo dược nhân.

Một dược nhân, tương đương với một cái bảo khố dùng mãi không hết, làm sao bọn chúng có thể bỏ qua?

Bây giờ, mùi hương trên người Vệ Băng Thanh đã nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ thể chất dược nhân đã triệt để thành thục. Muốn triệt để che giấu mùi hương trên người nàng, thì phải đến núi Côn Luân tìm một viên dược thảo đặc thù mới được.

Vệ Chiếu vốn cho rằng việc này có thể trì hoãn, dù sao trong tuyến kịch bản ban đầu, thời điểm Vệ Băng Thanh cần dùng loại dược thảo này cũng là giữa hậu kỳ, lúc ấy Vệ Băng Thanh đã hai mươi mấy tuổi, vạn vạn không nghĩ tới lần này lại đến trước thời hạn?

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Vệ Băng Thanh đi theo mình ăn ngon uống sướng, thân thể khỏe mạnh, so với thế giới ban đầu không ngừng ngủ với nam nhân, đối với thân thể nhất định có hại, tăng thêm những nam nhân kia cũng có thể thu hoạch được bổ sung từ trên người Vệ Băng Thanh, tương đương với thuốc bổ biến tướng, thể chất tất nhiên sẽ thành thục chậm hơn.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Vệ Chiếu cũng cảm thấy không thể cứ tiếp tục như thế nữa.

Vệ Băng Thanh rất nghe lời, đến hậu sơn luyện võ hồi lâu, mồ hôi đổ ra, tuyệt đối không lãng phí, toàn bộ đều dùng khăn lau hết. Làm cả tấm khăn cơ hồ đều ướt đẫm.

Cuối cùng, Vệ Băng Thanh ném cái khăn này vào trong giếng nước kia, nghi hoặc không thôi rời đi.

Rốt cuộc thứ này thì làm được gì chứ?

Rốt cuộc thứ này làm được gì, ban đêm hôm đó liền biết.

Nước bọn sơn tặc dùng đều lấy ra từ cái giếng này, cơm tối cũng dùng nước này để nấu.

Có lẽ là bởi vì nước sử dụng hôm nay có một cỗ mùi hương, cho nên bọn sơn tặc đều ăn rất vui, sau khi ăn xong cảm thấy thân thể nóng vô cùng, lại uống thêm chút nước.

Thế là, toàn bộ sơn trại liền có chút không hài hòa.

"A... Nhanh một chút ~ "

"Ca ca tốt... Ta không được... Ưm...?"

...

Trong sơn trại chỉ có mấy nữ nhân là gia quyến của bọn sơn tặc, những người mềm yếu cơ hồ bị hành hạ cho đến chết, cuối cùng chỉ còn lại những nữ sơn tặc nối giáo cho giặc.

Ban đêm ngày hôm đó, nữ nhân trong toàn bộ sơn trại, bao gồm cả những nữ đầu bếp bốn mươi năm mươi tuổi làm thuê trong phòng bếp, tướng mạo khó có thể miêu tả thành lời, đều bị những sơn tặc này bao vây lại, trong ánh mắt của bọn chúng cơ hồ đều là lửa cháy rừng rực, tru lên một tiếng rồi nhào tới.

Thế nhưng trong sơn trại có được mấy nữ nhân? Sư nhiều cháo ít, tăng thêm những nữ nhân này không giống với Vệ Băng Thanh, không có hào quang của nữ chính, căn bản không giải quyết được vấn đề.

"Ca, ca ca!" Vệ Băng Thanh lập tức ôm lấy Vệ Chiếu chạy, ở trên nóc nhà trông thấy hình ảnh đám sơn tặc phía dưới lõa thể, quả thực hận không thể đâm mù mắt mình.

"Ngoan, đừng nhìn." Vệ Chiếu thương hại sờ sờ đầu muội muội nhà mình, "Kế tiếp còn có cảnh buồn nôn hơn đó."

Đây chính là xuân dược đỉnh cao đến từ trên người nữ chính, những cao thủ trên giang hồ, thậm chí cả người xuất gia cũng không có cách nào chống cự, đám sơn tặc tép riu này thì làm được gì?

Lại thêm đêm nay bọn họ trực tiếp đứng ở cửa vào, hiệu quả kia càng thêm xuất sắc. Dù sao ở trong thế giới cũ, một số người qua đường và pháo hôi đều chết trên người nữ chính, đây cũng là nguyên nhân nữ chính không ngừng bị thảo phạt là "yêu nữ" ở hậu kỳ.

Những sơn tặc này nha, tám phần đều không cần Vệ Băng Thanh tự tay đoạn trần duyên, khẳng định là muốn phế rồi.

Những sơn tặc kia không tìm thấy nữ nhân, trong chốc lát cũng không có cách nào xuống núi, chỉ có thể nhìn các huynh đệ bên cạnh mình. Nhất là những người lúc đầu bị tráng hán Vệ Băng Thanh hấp dẫn, vốn nửa cong nửa không, phòng tuyến trong lòng càng thấp hơn.

Chỉ cần có thể giải được lửa trên người bọn họ, thì nam nhân hay nữ nhân có gì khác biệt nhau?

Những sơn tặc này cơ hồ đều hai tay để trần, tròng mắt đều bị nghẹn đến sắp đỏ lên.

Lúc này, cũng không biết là ai bắt đầu trước, vươn tay về phía người bên cạnh mình, chuyện xảy ra sau đó đã không thể ngăn cản được nữa.

Tốt xấu gì, cũng có thể sử dụng.

***

Rất muốn cho Chiếu ca một tràng pháo tay...