Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

Chương 13: Hoàng kim song thương




Sáng sớm hôm sau, huynh muội Đồ Tô ba người giống như trước đi trấn trên.

Lấy nồi chảo, đem cái bàn chuyển ra. Đồ Tô một mặt chỉ huy Tang Lạc cùng Quan Văn, bắt đầu nhào bột mỳ. Bột mỳ này là tối hôm qua Lâm thị chuẩn bị trước dùng rượu gạo để làm nở ra, sáng nay nở ra vừa vặn. Đồ Tô trước túm một khối làm bột nở để lần sau lên men bột, sau đó khi nhào bột mỳ lại thêm một lượng muối ăn cùng phèn chua vừa phải tiến hành nhào cùng, cuối cùng đem bột cắt thành từng khối lớn như hai ngón tay, đem mỗi hai khối xếp chồng lên nhau xong, dùng cây gỗ ở bên trong áp lại, chồng lên nhau để vào trong chảo nóng để chiên.

Nồi chảo két két rung động, bột mỳ trắng ở trong nồi chảo lật mình sôi lên, sau đó chậm rãi đổi màu, chậm rãi biến thành màu vàng óng đẹp mê người. Tang Lạc trong tay nắm đôi đũa dài, thường thường lật một chút, chỉ chốc lát sau một cây bánh quẩy vàng óng ánh xốp giòn đã ra nồi. Hương thơm bay thật xa. Đồ Tô không khỏi nuốt xuống nước miếng, nàng đột nhiên đối với thứ ở kiếp trước tránh không kịp này sinh ra thèm ăn. Thật sự là đáng khinh bỉ.

Đồ Tô chậm rãi dời đi ánh mắt, nàng vẫn là trước hết nghĩ bán đi ra ngoài thế nào đi. Nàng thanh thanh cổ họng thét to nói: “Ngừng lại nhìn một cái, đồ ăn mới mẻ, vừa giòn vừa thơm tên là hoàng kim song thương…” (hai cây thương màu vàng)

“Cô nương thứ này của người kêu là hoàng kim song thương?”

“Đúng vậy, ngươi xem màu sắc này vàng óng ánh vàng óng ánh.”

“Bao nhiêu tiền một cây?”

“Ba văn tiền một cây.”

Người nọ ngại đắt, lắc đầu rời đi.

Tiếp theo lại có vài người hỏi giá, nhưng là vẫn không có người mua. Đồ Tô cũng không gấp, vẫn đang tiếp tục chỉ huy hai người vội vàng. Bánh quẩy trong rổ càng xếp càng nhiều.

“Tỷ, nếu không đợi lát nữa lại chiên đi.” Tang Lạc trong lòng không đành lòng, sợ bán không được.

“Đừng nóng vội, sẽ có người mua.” Đồ Tô an ủi nàng.

“Hừ, ngươi đây là cái thứ gì a, sáng sớm đã ở chỗ này gào to vớ vẩn.” Đồ Tô không cần ngẩng đầu, cũng biết là Tôn mập mạp đến đây. Tang Lạc trêu chọc nói: “A ôi, ngươi hôm nay như thế nào lại ăn mặc như vậy?” Đồ Tô vừa liếc mắt thấy, chỉ thấy Tôn mập mạp này mặc quần áo tơ lụa trơn nhẵn sáng bóng, trong tay còn phe phẩy quạt cây quạt, mặt bánh bao trắng hồng, ưỡn ngực hóp bụng, bộ dáng ra vẻ phong lưu phóng khoáng kia làm cho người ta buồn cười.

Đồ Tô nén cười, hô: “Tôn công tử, ngươi nếm thử đồ ăn mới mẻ hôm nay ta làm xem sao.” Tôn Bình An kỳ thật đã sớm nhìn chằm chằm vào hoàng kim song thương kia. Lúc này nghe Đồ Tô kêu hắn, tự nhiên sẽ không khách khí. Hắn cũng không để ý phong lưu phóng khoáng, đưa tay ra cầm một cây to nhất dài nhất, há mồm cắn xuống, sau đó càng ăn càng nhanh, trong nháy mắt, một cây bánh quẩy biến mất.

Tiếp theo, hắn cũng không cần người tiếp đón, lại liên tiếp tiêu diệt ba cây. Tang Lạc trơ mắt nhìn hắn ăn, cuối cùng uyển chuyển nhắc nhở nói: “Tôn tiểu ca, thứ này rất nhiều mỡ, ngươi ăn ít mới tốt.”

Tôn Bình An trừng mắt đậu xanh nhỏ, bộ ngực toàn thịt ưỡn lên rất cao: “Như thế nào? Sợ ta không trả tiền sao?” Nói xong, hắn đem túi tiền to bên hông lắc lắc vang lên tiếng rào rào.

Đồ Tô cười nói: “Xem ngươi nói kìa, đây là dùng bột mỳ trắng của ngươi ngày hôm qua đem đến làm, hôm nay ngươi tùy tiện ăn, không cần tiền.”

Tôn Bình An mắt trợn trắng, không tiếp lời Đồ Tô, lại ăn liên tiếp mấy cây, thật sự ăn không vô mới dừng lại. Sau đó lau lau miệng đầy mỡ nói: “Ta tổng cộng ăn sáu cây, này, đây là hai mươi văn, số dư không cần trả lại.”

Quan Văn nói: “Đồ Tô nói, không thu tiền của ngươi.”

Tôn Bình An khoát tay: “Ta cũng không muốn cho người ta nói ta là đồ ăn quỵt.” Quan Văn cười cười cũng không tiếp tục nhún nhường.

Tôn Bình An đi vài bước, lại quay trở về. Đối với Tang Lạc nói: “Gói cho ta mười cây cầm đi cho cha mẹ ta nếm thử.” Tang Lạc chạy nhanh cầm giỏ tre sạch sẽ đã sớm chuẩn bị tốt đem bánh quẩy lần lượt xếp tốt, đưa cho hắn. Tôn Bình An tiếp nhận đến nhìn nhìn, nói thầm nói: “Còn nghĩ được rất chu đáo.” Nói xong, hắn một tay cầm cái giỏ, một tay vuốt bụng đi.

Tôn Bình An này vừa mới rời đi, khách nhân liền nhiều lên.

Bánh quẩy trong rổ từng cây bán đi. Trong chốc lát không lâu, hơn bốn cân bột mỳ đã hết, Quan Văn đành phải tranh thủ tới quán gạo mua bột mỳ. Đồ Tô dùng bột nở vừa rồi lưu lại tiếp tục làm bột lên men. Vì nở ra nhanh hơn chút, nàng đem bột mỳ đặt gần chỗ bếp lửa.

Thừa dịp lúc này, bọn họ thuận tiện ăn chút gì đó lại bắt đầu nấu vằn thắn, bánh nướng áp chảo bán. Bất quá, hai loại sinh ý sau bởi vì nơi nơi đều có bán, sinh ý so với bánh quẩy kém xa. Nhưng tốt xấu gì cũng có tiền thu là được.

Bán vằn thắn rất lâu, đến giữa trưa khi đông người nhất, bột mỳ cũng miễn cưỡng nở ra tốt. Ba người lại bắt đầu bán bánh quẩy. Bọn họ lại bận rộn một trận, tuy rằng mệt quá mức, nhưng là tươi cười trên mặt bọn họ lại chưa từng ngừng lại. Quan Văn còn nội liễm chút, nhất là Tang Lạc, đôi mắt luôn luôn híp lại, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cái thùng gỗ đựng tiền kia một chút, giống như sợ nó bay mất.

“Tỷ, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà chúng ta rất nhanh có thể thành viên ngoại địa chủ.”

Đồ Tô nói: “Ngươi đừng nghĩ tốt như vậy, lúc này mọi người đều là ham muốn đồ ăn mới mẻ không lâu sau sẽ không được như vậy.”

Quan Văn nhìn xem bốn phía, đột nhiên nói: “Ta xem chúng ta cũng nên lấy cái tên làm tấm bảng hiệu.” Đồ Tô ngẩn ra, thực muốn vỗ đầu, nàng như thế nào lại quên đâu.

“Ân, là nên như vậy, các ngươi nói lấy tên là gì?”

“Vậy kêu đồ ăn vặt Quan gia.” Tang Lạc thuận miệng nói.

“Trước hết lấy tên này đi.” Kỳ thật Đồ Tô muốn lấy là quán ăn Quan gia, nhưng là lại vừa nhìn thấy trang phục và đạo cụ đáng thương kia, lại cảm thấy rất quá mức, cuối cùng ba người thương nghị quyết định kêu “Tiệm ăn Quan gia”.

Liên tục nửa tháng, huynh muội Quan gia mỗi ngày đi sớm về tối tới trấn trên bán đồ ăn. Bởi vì tiền vốn càng ngày càng dồi dào, chủng loại của “Tiệm ăn Quan gia” cũng càng ngày càng nhiều, sinh ý càng ngày càng náo nhiệt.

Đồ Tô còn cho Lưu nãi nãi mượn mấy chục văn tiền, để cho nàng xem bệnh. Thân thể Lưu nãi nãi vừa khởi sắc đã bắt đầu làm công giống như trước đó đi sớm về trễ để cả nhà sống tạm, có khi rảnh rỗi cũng đi tới sạp giúp đỡ Đồ Tô lo liệu.

Vì muốn làm cho gánh nặng của Lâm thị cùng Quan Mao nhẹ hơn chút, Đồ Tô lại lấy tiền để người ta đi thôn bên cạnh mướn người cùng trâu cày đem ruộng đất trong nhà cẩn thận làm một lần, đem hoa mầu trồng lên.

Lâm thị xử lý công việc trong nhà xong cũng đi theo lên trấn trên hỗ trợ. Những ngày này, nàng luôn luôn ở trong đất bận việc, mỗi lần nghe được Tang Lạc líu ríu nói xong sinh ý nhà mình, trong lòng vừa vui mừng vừa bán tín bán nghi. Vì thế nàng vừa được rảnh rỗi liền đi theo đi hỗ trợ. Huynh muội ba người tự nhiên cao hứng.

Buổi sáng hôm nay, người một nhà chậm rãi cõng giỏ đi Quan Lâm Trấn. Lúc này có Lâm thị gia nhập, công việc của Đồ Tô cũng thoải mái hơn. Nàng cuối cùng chỉ phụ trách thét to.

Lâm thị vừa nhanh chóng làm việc vừa thường thường nhìn tiền đồng không ngừng gia tăng trong thùng gỗ kia. Trong lòng không khỏi rung động lên. Nàng nhìn nhìn Đại nữ nhi vẫn thét to đến cổ họng cũng sắp khàn cùng Tiểu nữ nhi bị hơi nóng hun đến đổ mồ hôi, trong lòng lại nhịn không được một trận chua chát, tiện đà lại nổi lên một cỗ nhu tình.

Đương nhiên, Đồ Tô cũng không không chú ý những cái này. Nàng thầm nghĩ nhanh chóng kiếm tiền, sau đó mở một cái tiệm cơm nhỏ, sau đó là tiệm cơm lớn, cuối cùng mua ruộng tốt ngàn mẫu, trâu dê thành đàn. Đến lúc đó, nàng cũng học Tôn mập mạp ăn mặc quần áo tơ lụa sáng long lanh, ngày xuân quạt cây quạt đi dạo. Lên Trường An xuống Lạc Dương, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó.

Ngay khi Đồ Tô đang miên man bất định, chợt nghe Tang Lạc kinh hỉ hô: “Ngũ thúc Ngũ thúc, thúc đến trấn trên. Mau tới nghỉ một lát.” Lâm thị vừa nghe đến Tang Lạc tiếp đón, động tác trên tay không khỏi dừng một chút. Sau đó, nàng cũng ngẩng đầu thoải mái hô: “Ngũ thúc bọn nhỏ, ngươi nhanh ngồi xuống ăn miếng nóng hổi đi.” Không cần nàng phân phó, Tang Lạc đã sớm bưng lên một chén vằn thắn cùng mấy cây bánh quẩy mới ra nồi. Quan Ngũ thúc do dự trong chốc lát vẫn ngồi xuống, buồn bực ăn. Ăn xong, hắn vừa muốn trả tiền, bị mọi người chết sống khuyên. Cuối cùng, hắn đành phải từ bỏ. Hắn đứng ở bên cạnh, nhưng lại không giúp được gì.

Quan Văn nói: “Ngũ thúc, chúng ta ở đây bận rộn, thúc có việc gì thì làm đi.”

Quan Hậu Tề gật đầu nói: “Cũng tốt, chờ buổi tối ta và các cháu cùng nhau trở về, thứ này các cháu cầm rất nặng.”

Tang Lạc hé miệng cười nói: “Ngũ thúc yên tâm đi, mấy thứ này có chỗ cất. Chúng ta tay không trở về là được.” Quan Hậu Tề nghe vậy cười cười rồi cáo từ.

Đồ Tô nhìn trộm sắc mặt Lâm thị, chỉ thấy nương vẫn thản nhiên. Trong lòng nàng đánh cái bàn tính kia càng đánh càng vang.

Quan Hậu Tề đi không lâu, người một nhà Quan Đồ Tô lại gặp gỡ Quan Phú và Quan Quý Tài cùng thôn. Đồ Tô vừa thấy bọn họ đến, lập tức ngậm miệng không nói. Lúc này, nàng hận không thể thi triển phép thuật đem người một nhà trốn đi. Đương nhiên, này cũng không phải vì nàng cảm thấy việc buôn bán ám muội, mà là sợ phiền toái. Nàng phi thường rõ ràng thân thích của mình đều là cái dạng người gì. Khi nhà mình nghèo, tất nhiên là không người hỏi đến. Thân thích này hận không thể tránh bọn họ, nhưng hiện tại, chờ coi đi. Nhóm người này tuyệt đối sẽ giống như ruồi bọ ngửi được mùi tanh nồng ong ong bổ nhào lên, tuy rằng cắn không chết người, nhưng làm cho người ta ghê tởm.

Nàng nghĩ như vậy cũng vô dụng, Quan Phú và Quan Quý Tài vẫn nhìn thấy bọn họ. Hai người cũng là vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ đã sớm nghe nói ba người huynh muội Quan gia ở trấn trên làm sinh ý nhỏ, lúc ấy bọn họ còn cười nhạo không ít. Hiện tại vừa thấy tư thế này, không khỏi đố kỵ trong lòng châm lửa. Rất nhiều người vẫn có thói hư tật xấu như vậy: cười người khác, tức giận người khác.

Lâm thị khẩu khí thản nhiên cùng hai người chào hỏi, rồi đi làm việc của mình. Bốn người huynh muội Đồ Tô cũng là thái độ giống nhau. Quan Phú và Quan Quý Tài tròng mắt hung hăng nhìn chằm chằm cái thùng gỗ đựng tiền kia, hận không thể đâm ra một cái động.

Hai người vẫn đứng, vốn bọn họ còn chờ Lâm thị làm cho bọn họ một chút, bọn họ sẽ thuận thế ngồi xuống ăn quỵt một chút cơm. Nhưng người ta thực sự là ngay cả miệng cũng chưa mở ra.