Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 12




Âm thanh hắn bén nhọn, tự dưng làm lòng người sợ hãi, ta nhìn qua hắn một cái, “Không làm gì cả, Khôn nhi giúp ta thượng dược.”

Vì sự xuất hiện của Ngả Á, động tác Khôn nhi dừng lại, tay vẫn vòng trước ngực ta như thể đang ôm ghì lấy từ phía sau, Ngả Á xanh mặt đi tới, đẩy tay Khôn nhi ra, “Vân tiên sinh tìm ngươi có việc.”

“Vậy sao? Thế ta đi trước, thức ăn ta để ở đây, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.” Khôn nhi đem đồ vật này nọ bỏ xuống rồi chạy đi.

Ngả Á cầm mấy thứ đông tay kia lên, giúp ta băng bó, âm dương quái khí nói: “Các ngươi thật thân mật.”

“Chỉ là băng bó vết thương mà thôi, có gì mà thân với chả mật.”

Ngả Á hừ lạnh, lầm bầm gì mà trêu hoa ghẹo nguyệt, hồng hành xuất tường. Tiếng của hắn tuy nhỏ, nhưng ta vẫn nghe thấy rõ mồn một, trương trương khóe miệng, hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”

“Không có gì.”

Ngả Á nhẹ tay hơn so với Khôn nhi, những vết thương của ta không bị giày vò như mới rồi, kỳ thật thì có một số vết đã thượng dược rồi, nhưng vẫn không lay chuyển được hắn, tất cả vết thương đều phải được hắn xử lý qua một lần mới thỏa mãn.

“Lăng Phong, không nghĩ tới tóc ngươi lại tốt như thế, trơn mềm đen bóng như tơ lụa vậy.”

Ta nhìn hắn liếc mắt một cái, hắn đây là đang trêu chọc ta sao?

“Không khoa trương như vậy.” Ta đem đầu tóc kéo ra khỏi tay hắn, hắn vẫn gắt gao nắm lấy không muốn buông tay.

“Phốc xuy!” (tiếng cười)

Ngả Á đột nhiên cười ra tiếng, ta kỳ quái nhìn thoáng qua, “Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại cười?”

Hắn mím chặt môi cười, mi nhãn loan loan, thập phần đẹp mắt, hắn cầm gương nâng lên, ta vừa nhìn đến cũng không khỏi bật cười, nguyên lai mớ tóc phía sau đã bù xù như ổ gà, còn muốn dựng thẳng lên.

“Làm phiền lấy lược cho ta.”

Tóc rối bù, chải nửa ngày vẫn không gỡ ra hết còn làm đứt không ít tóc, da đầu cũng bị kéo đén đau chảy nước mắt, vậy mà cả một lọn cũng không chịu thẳng.

“Vẫn là để ta giúp ngươi đi, chờ ngươi chải xong còn không biết tới năm nào tháng nào.”

“Đa tạ.”

Dưới tay Ngả Á, mớ tóc cứng đầu rất nhanh đã bị khuất phục, nhưng hắn không lập tức buông ta, ngón tay thon dài chậm rãi luồn vào tóc, da đầu ta run lên, thân thể không hiểu sao lại run rẩy, vội vươn tay đè lại tay hắn.

Hắn vô tội hỏi: “Làm sao vậy?”

“Khụ, được rồi, cám ơn.”

“Nga.” Hắn buông tay, lại quay qua chuẩn bị thức ăn, nhìn thấy Ngả Á bận rộn tới lui, ta trộm thở phào nhẹ nhõm, thân thể này sao lại phản ứng thái quá như vậy? Bị một người cùng giới tính vuốt ve lại có phản ứng.

Vân tiên sinh quả nhiên không nói ngoa, những kẻ truy sát chúng ta tuy rằng có kéo đến, nhưng mỗi lần đều tới tới lui lui ngoài bìa rừng, không thể tiến vào sâu hơn, cuối cùng không công mà rút lui. Khí hậu nơi đây phi thường ẩm ướt dù chúng có muốn phóng hỏa đốt rừng cũng là không có khả năng.

“Một lũ ngu ngốc~” Nhưng kẻ đó lại hầm hừ bỏ đi, Khôn nhi vỗ tay mừng rỡ.

Vân tiên sinh mang theo hai tay nải đi tới, “Nhị vị có thể ly khai rồi.”

“Tiên sinh, cho bọn họ ở lại đây thêm vài ngày nữa đi.” Khôn nhi thập phần luyến tiếc, hắn cùng Vân Dương nhiều năm cư ngụ ở nơi không bóng người này, Vân Dương cũng không phải kẻ nhiều lời, Khôn nhi bình thường ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, nghĩ đến việc chúng ta phải đi, lại tiếp tục sống những ngày cô đơn, vẻ mặt rất chi không nỡ.

“Đừng hồ nháo, hai người đi đi, phía sau phòng trúc có đường xuống núi.”

Vân Dương lập tức hạ lệnh đuổi khách, hai người chúng ta cũng không nói gì, nhận tay nải, ôm quyền cảm tạ: “Ân cứu mạng cả đời khó quên, ngày khác có cơ hội chắc chắn báo đáp gấp trăm lần. Còn có, thỉnh Vân tiên sinh chú ý nhiều hơn, những người đó nhất định sẽ quay lại gây phiền phức.”

Vân tiên sinh nhẹ nhàng xua tay, “Đi đi. Khôn nhi, trở về, khụ khụ…”

“Khôn nhi, tái kiến.”

“Tái kiến.” Khôn nhi bĩu môi đi theo Vân Dương vào nhà, bước đi rất chậm, thật sự luyến tiếc.

Ta cùng Ngả Á theo đường mòn xuống núi, phong cảnh nơi này xinh đẹp động lòng người, nhưng nghĩ đến những hắc y nhân kia không biết khi nào sẽ đuổi tới, chúng ta nửa điểm tâm tình du ngoạn đều không có, một đường vội vã.

Buổi tối, chúng ta tá túc trong một hang động, Ngả Á nằm bên cạnh cứ trằn trọc mãi.

“Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à?”

“Không có.”

Ngả Á xoay người đưa lưng về phía ta, mới nằm yên được một chút lại động đậy, còn bất chợt phát ra tiếng suýt xoa, ta ngồi dậy, đỡ lấy hắn, trong ánh trăng mờ chiếu vào thấy hắn một đầu mồ hôi lạnh, “Làm sao thế này?”

Hắn đáng thương nhìn ta trong chốc lát, có chút ủy khuất nói: “… Chân đau lắm.”

Đem người đỡ ngồi xong, ta khiêu lửa thêm vượng, bỏ đi giầy tất của hắn, chỉ thấy trên bàn chân trắng noãn giờ đã nổi lên không ít bọt nước, có cái đã vỡ ra, máu chảy đầm đìa vô cùng thê thảm.

“Sao không nói sớm?”

“Ta… không phải kẻ yếu ớt.”

Không nghĩ tới tâm nhãn Ngả Á cũng bé tí như vậy, chợt nhớ đến mấy câu bát nháo tiểu sư đệ từng nói, ta bật cười: “Ngươi không yếu ớt.”

“… Không cần nói mấy lời trái lương tâm với ta.”

“…” Ta câm nín, quả thật có điểm trái lương tâm.

“Hanh!” Thấy ta không lên tiếng, hắn biết mình đã nói đúng, hừ một tiếng, phóng tới một cặp mắt trắng.

Ta lấy khăn ướt, đỡ Ngả Á ngồi lên đầu gối mình, chà lau vết máu trên chân hắn.

“Tê!” Hắn bị đau liền rụt người lại.

Ta dùng lực giữ chặt chân hắn, “Nhịn một chút.”

Rửa sạch sẽ, thượng kim sang dược, xé một mảnh vải từ tiết y, băng bó cẩn thận.

“Trước mắt không nên mang hài.”

“Nga. Ngươi có thể buông tay được chưa?”

Hắn không nói ta cũng chẳng để ý, vừa mở miệng thì tay liền phi thường có cảm giác tồn tại, có thể cảm thấy… làn da hảo trơn, không khỏi ngoắc ngoắc ngón tay sờ soạng nhiều hơn hai cái.

“Lưu manh!”

“Ân?” Bàn chân trong tay biến mất, lại nhìn Ngả Á, chỉ thấy vành tai hắn hơi hơi phấn hồng, nguyên lai vừa rồi ta bất tri bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng, hơn nữa hành vi vừa rồi thật sự cùng lưu manh không sai biệt lắm.

“Ta, ngươi…”

“Đùa giỡn lưu manh.”

Được, đêm nay vẫn nên im lặng là vàng.

Ngày hôm sau, ta lo thương thế trên chân hắn nặng thêm, khăng khăng ôm hắn xuống núi, ánh mắt hắn né tránh, không nói gì thêm mà để cho ta ôm.

Trong lòng ta liền có một tiểu miêu cứ oa oa củng củng, ta cúi xuống nhìn chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên mỉm cười, “Có chuyện gì mà cao hứng thế”

“Bí mật.” Hắn ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, trong mắt tiếu ý càng thêm sâu thẳm, cúi đầu lại co tròn trong ngực ta, đột nhiên thân thể ta run lên, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sửng sốt, không đợi ta mở miệng, hắn lại cúi đầu xuống rất nhanh, còn vội thở ra một hơi, y sam mùa hè vốn đơn bạc, hơi thở nóng nóng lập tức xuyên thấu y phục, ta lại run rẩy thêm một trận.

Sự thật đã chứng minh, thân thể này quả thật rất non nớt.

“Cứng ngắt.” Hắn cắn lên một bên nhũ đầu ta, vô tội phán.

“Đừng nháo, buông tay.”

“Thực sự rất cứng, ngươi có cảm giác sao?” Vẫn là loại ngữ khí vô tội này, động tác cũng hoàn toàn thay đổi.

Mặt ta phát nhiệt, duỗi tay đem hắn quăng xuống đất. Hắn xoa xoa đồn bộ, cười hi hi nhìn ta, lần đầu thấy bộ dáng hắn linh động vui vẻ như vậy, lại không thể thốt lên bất cứ lời trách cứ nào.

Trong mắt hắn chứa đầy hàm tiếu, ngâm nga: “Ngươi đây là thẹn quá hóa giận sao?”

“Câm miệng!”

“Có phải hay không a?”

“Câm miệng!” Ta bước qua hắn, không chớp mắt đi lên phía trước, hắn cà nhắc đuổi theo, trên mặt là nụ cười mỉm.

Đây là một bộ mặt khác của hắn sao, tính khí hảo ác liệt.

Lo lắng tổn thương trên chân hắn, ta không đi quá nhanh, một trước một sau cứ như vậy đi gần nửa canh giờ, ta vòng lại ôm hắn, tuy rằng hắn vẫn nói mấy chủ đề khiến ta xấu hổ, nhưng ta cũng không thể hẹp hòi nhìn chân của hắn cứ thế mà bị phế bỏ.

“Ngươi, thực ôn nhu.”

“Câm miệng!” Thật muốn khâu cái miệng của hắn lại.