Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 41




Ta siết chặt người trong lòng, không cho hắn lộn xộn, nếu cứ tiếp tục thế này e rằng ta sẽ sớm đầu hàng vô điều kiện.

Nhẹ giọng làm yên lòng người yêu dấu: “Không được hồ nháo.”

“Không, không có. Tiểu Phong… nóng…. Chúng ta *** đi…” Hai tay và thân thể hắn đều bị ta chế trụ không thể động đậy, hắn ủy khuất cong môi, vùi đầu vào cổ ta liếm liếm như mèo nhỏ.

Ta thở dốc kinh ngạc, thật đúng là yêu tinh mà, ta có động tình đấy, nhưng bây giờ thiên thời địa lời nhân hòa cũng không đạt tiêu chuẩn, ta niệm tĩnh tâm chú, áp chế lửa nóng trong lòng cũng như nhiệt lưu trên cơ thể.

“Tiểu Phong…”

Vừa rồi quan sát địa hình thì phát hiện phía sau núi có một lương tuyền (hồ nước lạnh), nước nơi đó rất mát, chắc sẽ có tác dụng hạ hỏa, trước mắt cần phải mang Ngả Á đến đó, ta bế hắn lên, đi về phía sau núi.

Sư huynh bọn hắn thấy thế liền phát ra những âm thanh thổn thức đầy thiện ý, khóe miệng ta co rút, đi được hai bước thì dừng lại, nói: “Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính (không được nhìn, không được nghe những điều vô lễ), thỉnh các vị nhắm mắt bịt tai, đa tạ hợp tác.”

Sư huynh bọn hắn dừng một chút, trên mặt biến sắc mấy lượt khiến ý cười trên môi ta càng thêm sâu sắc.

“A! Tứ sư ca biết xấu hổ… Thẹn chết được…!@#$%…”

Từ rất xa vẫn còn nghe thấy tiếng nói khiển trách của tiểu sư đệ, ta cười cười, ôm Ngả Á rảo bước đến lương tuyền. Nước ở đây quả nhiên rất lạnh, ta rùng mình một cái, hắn không thoải mái giãy giụa.

“Ngoan… lập tức tốt ngay…”

Ngâm trong nước lạnh, thân thể khô nóng của hắn hạ nhiệt không ít, vừa rồi ta bị hắn trêu chọc một trận khiến tâm thần nhộn nhạo giờ cũng hoàn toàn quay về điểm zero… Thân thể hắn vốn tính hàn, ta sợ hắn không chịu nổi hàn ý nên chỉ đợi đến khi hắn dịu bớt xao động thì ôm người rời khỏi lương tuyền.

Y phục ướt đẫm, gió đêm thổi qua mang đi tất cả nhiệt lượng ít ỏi trong cơ thể, người trong lòng ta càng lạnh đến lợi hại, ta cởi đi tiết ý ướt lạnh trên người, dùng ngoại sam bao bọc lấy cả hai.

Vừa rồi hắn uống một ngụm thiêu dao tử, lại trải qua lễ rửa tội trong lương tuyền nên giờ thanh tỉnh không ít, sương mù mông lung trong mắt đã tản đi, thay vào là xấu hổ đến nóng đỏ mặt.

“Lạnh sao?” Cảm thấy người trong ngực hơi co lại, ta vòng tay ôm hắn chặt hơn.

“Không có.”

Ta quan sát địa hình xung quanh, ôm hắn đi vào ngồi phía sau một tảng đá lớn cản gió.

“Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”

Hắn ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.

Ta dựa vào trên mặt đá, hắn ngọ nguậy trong ngực ta, tìm cho mình một tư thế thoải mái.

Ngẩng đầu nhìn vô vàn ánh sao tỏa sáng rạng rỡ giữa thinh không, thỉnh thoảng thấp giọng chuyện gtrof, hưởng thụ thời gian êm ấm hạnh phúc.

Ta hôn lên đôi môi lạnh lẽo, nhẹ giọng dỗ dành: “Chớ nản lòng, chỉ cần Lam Minh không biến mất, một ngày nào đó sẽ tìm được.”

“Ân.”



Hắn nằm trong lòng ta thỉnh thoảng lại giẫy giụa, dần dần càng vặn vẹo nhiều hơn, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Ta sờ lên vầng trán lạnh lẽo, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tiểu… Tiểu Phong…”

“Ân?”

“Ta… Chúng ta *** đi.”

Khụ!

Lại là câu này? Ta hoài nghi… chẳng lẽ… cúi xuống cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, bộ dạng hiện tại thực sự là độc nhất vô nhị, ta chọn mi, đưa tay xuống dưới sờ soạng, hắn không ngừng vặn vẹo đồn bộ.

“A —” Hắn cúi đầu rên một tiếng.

“Thân thể không thoải mái sao?” Ta thật không yên tâm về thân thể hắn.

“… Không có, Tiểu Phong…” Hắn lắc đầu, song đồng mênh mông, mê ly mà dụ hoặc.

Ngón tay ta trượt xuống sâu hơn, chạm đến mật huyệt bên dưới, nơi đó đã mềm mại ẩm ướt.

Đầu ngón tay chậm rãi thăm dò đi vào, thế mà lại phát ra âm thanh va chạm, Ngả Á khựng lại một chút, liếc nhìn lên, thấy trong mắt ta là vẻ đùa cợt cùng hài hước, hắn xấu hổ vội vàng dúi đầu khảm vào ngực ta.

“Ha ha…” Ta thấp giọng cười.

Cái miệng nhỏ nhắn bên dưới không ngừng cắn nuốt ngón tay ta… Nếu hắn muốn, là tình nhân ta đương nhiên sẽ thỏa mãn hắn, nhưng là…

Ta đỡ hông hắn, để hắn giạng chân ngồi khóa trên thắt lưng mình, khóe miệng câu lên một độ cong tà ác, nhẹ giọng dụ dỗ: “Bảo bối… Muốn thì tự mình tới.”

****

Trong tiếng gió truyền lại âm thanh yêu tinh đánh nhau, đám người Từ Chính đều xấu hổ đến đỏ mặt.

Âu Dương Vũ mạnh tay phe phẩy chiết phiến, suýt xoa, “Trời, hôm nay nóng quá.”

Từ Chính ho khan, “Khụ, hình như đúng là vậy.”

Người từ xưa đến nay luôn đeo bộ mặt đơ bây giờ trên mặt cũng dâng lên thần sắc cổ quái, lại cứ ngồi im không nhúc nhích lấy một phân.

Vân Kỳ mất thể diện nhất, cúi đầu, hai tay đặt ở giữa chân, hai cái tai xấu hổ đến đỏ bừng bừng, điều này cũng nói lên hắn là kẻ thiếu tự chủ nhất trong bốn người.

Âu Dương Vũ trêu chọc hắn, “Yêu… Tiểu sư đệ, có phải tiểu đệ đệ rục rịch rồi không?”

“Ngu xuẩn ngươi muội!”

“Ăn nói như thế đấy hả?” Âu Dương Vũ gõ lên đầu hắn, lực đạo không nhẹ, Vân Kỳ bị hắn gõ thế mà lại giảm bớt được tình trạng tâm viên ý mã.

“Tam sư huynh, lại gõ thêm một cái.” Vân Kỳ trông mong nhìn lên Âu Dương Vũ.

Âu Dương Vũ cổ quái ngó hắn, “Muốn bị đánh sao?”

“Cho ngươi đánh thì ngươi cứ đánh đi, không cần nhiều lời vô nghĩa.”

“Ngươi nói thế ta càng không đánh.”

“Ngươi… hanh!”

Đột nhiên…

“Tiểu Phong… nơi đó… Thật thoải mái… A… Tiểu Phong…” Ngả Á khàn giọng rên nhẹ, âm thanh đầy tình sắc cứ tiếp tục kiên trì bay tới, mặt Vân Kỳ càng nóng bừng, vặn vẹo hai cái, đứng dậy phóng vọt đi.

Âu Dương Vũ vung phiến tử vài cái, cũng đứng dậy đi theo hướng Vân Kỳ vừa ly khai.

Khóe miệng Từ Chính co giật, nhìn tư thế ngồi không thể nào tự nhiên của Lãnh Tĩnh, đột nhiên lại muốn nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của hắn nên đứng dậy bước đến ngồi xuống cạnh Lãnh Tĩnh, ý tứ liếc qua giữa hai chân hắn, “Muốn giúp đỡ không?”

Sắc mặt Lãnh Tĩnh càng thêm cổ quái, ngưng mi nhìn như thể đang thấy quái vật, đứng dậy rất nhanh, đi xa khỏi chỗ Từ Chính một đoạn mới ngồi xuống, kéo diều hâu ngốc trên vai xuống, dùng sức chà đạp nó.

Từ Chính ho khan hai tiếng, chậm rãi cúi đầu che mặt, hắn phát hiện hình như bản thân đã biến thành kẻ xấu xa mất rồi.

*****

Ta thỏa mãn ôm Ngả Á trở lại nơi dựng trại đêm qua, không khí nóng bỏng ái muội không ngừng dao động, ta nhìn sư huynh bọn hắn mấy lần, đại sư huynh cười híp mắt nói đêm nay hắn gác đêm, tam sư huynh ôm đôi mắt gấu mèo cúi đầu họa quyển quyển, ngũ sư đệ vẫn diện vô biểu tình, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy trong ánh mắt hắn có nghi hoặc nho nhỏ, tiểu sư đệ biểu đạt cảm xúc rõ ràng nhất, trợn mắt nhìn ta và Ngả Á.

Trong bầu không khí cổ quái này, ta ôm Ngả Á ngủ ngon suốt một đêm, không biết sư huynh bọn hắn thì ngủ nghỉ thế nào ha, ta vô lương tưởng tượng.

Hôm sau, mọi người đều thức giấc đúng giờ. Cẩn thận ôm Ngả Á từ trên người ta đặt xuống, duỗi cái lưng mỏi nhừ, hít thở không khí tinh khiết nơi núi rừng, nơi này không hổ là vùng đất chung linh dục tú, chỉ một lát sau cơ năng trong cơ thể đã khôi phục, dường như còn cảm thấy khỏe mạnh hơn cả bình thường. Sơ tẩy qua, ta bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi ăn xong, cả nhóm thương lượng, bắt đầu kế hoạch để cho Ngả Á mất tích một cách ‘hoành tráng’.

—-