Xuyên Qua Làm Hoàng Đế

Chương 3: Thần tử chỉ là một đống rơm




Ngày qua tháng lại, ba năm cũng để cho vị Hoàng Thượng “đểu” của chúng ta dần quen với quy tắc trong cung cùng với hàng ngàn mỹ nữ oanh oanh yến yến mỗi tối đều lượn đến dùng đủ trò để lấy lòng. Duyên nằm trên ghế quý phi lặng lẽ xem thư tịch.

Thời gian gần đây hậu cung lại dậy sóng, chẳng biết kẻ ngu đần nào lại tung tin Thánh Thượng thích mỹ nhân mày xếch, cười hở lợi nên giờ đi đâu nàng cũng gặp mấy cung nữ trợn trợn mắt lên nhìn mình. Nói vậy thì hơi quá, họ chỉ chớp chớp mắt thôi nhưng thực sự thì kinh khủng lắm.

Duyên khẽ thở dài một tiếng, nàng đã ở đây quá lâu quá lâu để nhớ mình vốn là ai. Quá lâu để bản thân nhận ra mình đang trong thân xác một đứa trai có vợ. Nàng chỉ có thể mỗi đêm niệm đi niệm lại cái tên của mình để gợi nhớ những ký ức sắp thành tường mảng hư vô. Duyên cảm thấy nhớ bố mẹ cùng bạn bè vô cùng.

Ở nơi này, người người cung kính gọi nàng là Thánh Thượng. Vẻ ngoài của nàng được hàng ngàn người ca tụng, sự khéo léo của nàng khiến các quốc gia phải thần phục nhưng lại chẳng ai dám gọi tên nàng. Thiệu Trạc Ninh – cái tên mà vị vua trước kia đã từng có và giờ được nàng tiếp quản sử dụng cho khỏi hết hạn. Nhưng với tình hình này, chắc cả thế giới này chỉ biết nàng tên Thánh Thượng thôi. Thật buồn chán!

“ Bẩm Thánh Thượng, sứ giả Đông A quốc xin được vào tấn kiến.” – tiến ẻo lả vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng.

“ Aizzz, lũ điên ý không biết chọn thời điểm hợp lý à? Nằm cũng không yên.” – nàng cau mày gắt lên khiến cho chúng nô tài xung quanh vì bị đả kích tâm hồn mà run rẩy cách xa – “ Đi! Bảo đợi ta ở Thái Hòa điện”

“ Bẩm! Vâng..” – lại cái giọng ẻo lả mà vị Hoàng thượng chán ghét. Sao chúng chỉ bị cắt một số chỗ không liên quan mà giọng cũng có thể ẻo lả đến vậy nhỉ? Kinh khủng.

||||||||||||||| hàng rào Thái Hòa Cung ||||||||||||||||||

Thái Hòa Cung được xây dựng giống như một thư viện thu nhỏ với hàng ngàn cuốn sách từ “khai quốc chí” cho đến “bảo giám hoàng cung”, “liệt truyện giang hồ” ở phía Tây hoàng cung. Đây là nơi mà hoàng thượng sẽ tiếp các sứ giả thuộc quốc gia nhỏ hoặc cùng đàm chính sự với các đại thần lớn trong triều.

Nói về phân cấp các quốc gia, ở đây tất cả chia làm 5 quốc: Thiệu quốc, Đông A quốc, Thập Lăng quốc, Sân La quốc và Hiền Vương quốc. Tất cả 4 quốc kia đều chịu thấp vế dưới Thiệu Hoàng do về mặt bằng chung, thế lực của 4 quốc gia kia chưa bằng 1/10 thế lực Thiệu Hoàng. Đó là lý do mà hàng năm 4 quốc này đểu cử sứ giả đến thực hiện kế khích tướng kèm theo lôi kéo người trong hoàng thất quay ra đấu đá với Thiệu Trạc Ninh.

Nhưng mà, nếu là Thiệu Trạc Ninh kia thì còn dễ bị lung lay chứ phải vào Diễm cô cô ( ngàn đời không chồng) thì còn lâu mới có cửa. Lần trước, cái tên sứ giả bên Sân La quốc chả gọi một đống gái xinh chưa chồng đến hát múa ở sân rồng mê hoặc tứ vương rồi nhanh chân đem em gái xinh đẹp ý tặng lại cho Thiệu Hoàng.

Ai ngờ đâu, Thiệu Hoàng nhìn ra chân tướng trên người nàng ta mang theo cỏ độc mới cho người điều tra thì biết được đây là tử sĩ nước bạn. Thế là chuyện vỡ lở, Sân La quốc bị đánh cho bầm dập giờ còn lại chưa đến 2 vạn quân sĩ. Thế đời gian nan thật.

“ Bẩm! Thưa Thánh Thượng, họ đang đợi ở phòng chờ để được triệu kiến ạ.” – viên thái giám trẻ đứng bên cạnh khẽ nói. Từ lúc Trương công công bị hoảng hốt đến giờ, vị nào đó đành phải để cho tên thái giám này đứng cạnh. Nói thật, mặt thì đẹp mà giọng nói thì cứ như bị cắt lưỡi ý.

“ Cho vào” – Thiệu Trạc Ninh phất tay về phía tên kia để tránh hắn lại mở mồm khiến bản thân tăng xông.

--- 5 phút sau ---

“ Sứ giả nước Đông A xin tham kiến Thiệu Hoàng. Cầu mong mọi điều tốt đẹp đến với Thiệu quốc.” - vị sứ giả mặt mũi có nét cương nghị cúi chào rồi hô to.

“ Bình thân. Đông A quốc lại phái xứ giả sang bổn quốc là có ý gì vậy?” – Thiệu Trạc Ninh lười biếng dựa đầu vào ghế rồng.

“ Bẩm Thiệu Hoàng, Đông A Vương muốn gửi tặng Thiệu Hoàng một vài món đồ quý giá. Mong Thiệu quốc và Đông A quốc mãi mãi gắn kết trong hòa bình.” – sứ giả dùng đôi mắt mình nhìn quét qua chỗ trống bên cạnh Thiệu Trạc Ninh – “và hơn hết, Đông A Vương muốn cầu hôn nhị quận chúa – Thiệu Hoan Phi của quý quốc.”

“ Vậy sao? Tiểu La Tử, cho người sắp xếp nơi nghỉ ngơi của vị sứ giả này. Còn việc kia, trẫm sẽ xem xét cẩn trọng rồi cho quý quốc câu trả lời.” – Thiệu Trạc Ninh khẽ vuốt cằm rồi bật cười.

“ Vậy ta xin cáo lui!” – sứ giả Đông A quốc nắm quyền khẽ cúi người về trước.

“ Ha ha.. trẫm nghĩ Đông A sứ giả nên xưng là thần thì đúng hơn đấy. Phải không, Hàn Phu tướng quân? ” – Thiệu Trạc Ninh cất tiếng cười.

“ Ta…Thần xin cáo lui…” – tên sứ giả không rõ vì căm giận hay quá xấu hổ khẽ run rẩy. Đôi chân di chuyển thật chậm về đằng sau rồi nhanh chóng biến mất ở sau cánh cửa.

“ Thánh Thượng! Ngài lại tha cho chúng rồi.” – giọng nói uy vũ của Hàn Phu tướng quân cất lên đầy trách móc.

“ Ha ha ha ha, thật vui vẻ chết người. Ta còn tưởng là ai góp gió thành bão, hóa ra chỉ là con nhóc nhị quận chúa. Vọng tưởng dài tay áo? Ngu ngốc còn chả bằng. Ha ha ha ha” – Thiệu Trạc Ninh cười đến mức gập bụng, chảy nước mặt khiến cho mặt đỏ bừng đầy khả ái.

Khuôn mặt Hàn Phu dần đen lại, anh ta nhanh chóng cúi người xuống hôn đôi môi vì cười mà đang ho sặc sụa ngăn lại giọng cười đầy hấp dẫn của chàng trai đối diện. Cứ vậy mà hút chặt lấy hương thơm từ khuôn miệng mỏng manh, đôi lúc lại dừng lại nhấm nháp hương vị cho đến khi chàng trai trở nên khó thở mới dần buông ra. Thiệu Trạc Ninh dùng đôi mắt mờ mịt nhìn về phía Hàn Phu, khuôn miệng hé ra thở dốc làm cho người đàn ông đối diện nhíu mày thật chặt.

“ Ninh nhi, ta muốn ngươi cả đời cả kiếp đều thuộc về ta. Cả mật ngọt nơi đó cũng thuộc về ta. Hiểu không, Ninh nhi?” – Hàn Phu dùng đôi tay mạnh mẽ giữ chặt khuôn mặt của Thiệu Trạc Ninh rồi một lần nữa bá đạo chiếm lấy đôi môi hồng đang khẽ mấp máy.

Trong Thái Hòa Cung mành vàng buông rủ, che đi cảnh xuân đang phóng ra tứ phía. Tiếng nói cười của cung nhân vẫn rộn ràng át đi những âm thanh đầy phong tình nơi gian phòng phía Tây.

* Tác giả: Bắt đầu từ giờ mình sẽ đổi cách xưng hô gọi Diễm là chàng và dùng tên Thiệu Trạc Ninh nhé ^^ Yêu mí bạn!