Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 26: Lý thị làm ầm ĩ




Uông thị tức giận đến ánh mắt đen xì, muốn trách móc nhưng lại không biết phải nói gì, Bạch gia cũng chỉ để lại hai con đường, hoặc là đem khuê nữ dẫn trở về, hoặc là đưa tiền, bà dĩ nhiên không thể dắt khuê nữ về, nữ nhân bị hưu rồi thì làm sao có thể tái giá được chỗ tốt, nhưng bắt bà phải ra bạc thì giống như ở chọc dao găm vào tim bà.

Cát Tường nhào tới bên cạnh Uông thị liền gào thét, nàng cũng không muốn bị hưu trở về.

“Được rồi. Đừng có gào khóc nữa, đưa tiền!” Uông thị bị Cát Tường lắc lư đến đầu óc choáng váng, hung hăng trừng liếc nàng một cái, nhưng vẫn đau lòng. Dù sao cũng là miếng thịt trên người bà dứt ra, nhìn nàng đầu tóc bù xù trên khuôn mặt còn mang theo tang thương, bà cũng không đành lòng mắng nàng nữa.

Lý thị vừa nghe liền gào lên một tiếng nói: “Nương! Bạc này chúng ta không ra, Đại cô làm ra chuyện này chính là báo ứng của nàng, nàng là nữ nhi của Tạ gia chứ không phải là nữ nhi của ta, đừng hòng cầm bạc của ta đi cho nàng!”

“Thối lắm! Cái gì là bạc của ngươi? Bây giờ ngươi còn không có ở riêng đâu, toàn bộ bạc này đều là của trong nhà, nếu Cát Tường là khuê nữ Tạ gia, vậy thì có thể tiêu tiền của Tạ gia, đâu tới lượt ngươi đến vung tay múa chân, Đứng ở một bên đó đi!” Uông thị trừng mắt mắng Lý thị, ở trong nhà này bà vẫn làm chủ, ngay cả Tạ Phát Tài cũng phải nghe theo bà, bà muốn làm cái gì thì liền là cái đó, sao tới phiên một con dâu hướng về bà gào thét như vậy.

Lý thị ở một bên gân cổ kêu: “Nương, lời này cũng không thể nói như vậy được, nhà thì không có phân, nhưng thời điểm phân chia bốn phòng bọn họ ra cũng mang những thứ chúng con nên được đều nói, liền để tới lúc ở riêng thì cho chúng con, đó cũng là tiền mà chúng con tân tân khổ khổ kiếm được, chính là của chúng con, hiện tại sao có thể mang cho Cát Tường chứ? Cứ đưa tiền riêng của nương đi, con cũng không tin người không có tiền riêng!”

Đừng xem bình thường Lý thị rất nịnh bợ Uông thị, đó vì nàng thầm nghĩ muốn trôi qua ngày tốt một chút, mong sẽ có nhiều chỗ tốt, nhưng hiện tại những thứ nàng vốn nên được toàn bộ đều đem cho người khác, nàng cũng không kịp nghĩ ngợi chuyện Uông thị là mẹ chồng của nàng nữa. Bạc này nếu cho Cát Tường thì chẳng khác nào hắt nước đổ đi, cuối cùng nàng nhất định rơi vào kết quả giống như đám người Tạ Hữu Thuận bọn họ phải tay trắng ở riêng, chỉ có là kẻ ngu mới không phản đối.

Đừng nói tới Lý thị mất hứng, người của Tạ gia đều mất hứng, ba mươi lượng bạc đấy, cho Cát Tường chẳng khác nào cho không, nàng ta chắc chắn sẽ không trả lại.

Tạ Hữu Hòa nói: “Nương, ngài nhất định có bạc làm vốn riêng phải không? Lúc này người cũng đừng cất giấu nữa, coi như là đau lòng chúng con, người cho mượn ra đi.” Hắn thầm nghĩ nếu như Uông thị đem vốn riêng lấy ra, Cát Tường có thể lấy, bọn họ cũng có thể lấy, kém nhất cũng là không cần lấy bạc của bọn hắn.

Uông thị mắng Tạ Hữu Hòa một câu, bà tuy có vốn riêng, nhưng bà không nỡ mang ta, bạc trong công có thì bà sẽ không động tới vốn riêng của mình.

Tạ Hữu Khang và Phương thị không lên tiếng, bọn họ là phòng lớn, tương lai hai lão nhân sẽ ở cùng với bọn họ, nhất định sẽ không bạc đãi bọn hắn, cho dù đem bạc trong tiền công ra đưa hết cho Cát Tường, giống như Tạ Hữu Thái nói vậy, lão thái thái còn có vốn riêng đấy, tới lúc đó lấy ra nữa là được.

Tạ Hữu Thái và Tử Thị cũng không lên tiếng, trong lòng bọn họ hoàn toàn chán ghét Cát Tường, không muốn ra bạc, nhưng họ biết, chuyện này cho dù có ra mặt thì cũng vô dụng.

Lúc này Tiêu Lê Hoa thừa dịp không có người nào chú ý liền lôi Tạ Hữu Thuận xuống, kéo hắn về phía sau, nàng lo lắng hắn can thiệp vào, trong nhà cũng chỉ có năm mươi lượng bạc, cho nhà mẹ đẻ mười hai lượng, trả cho nhà Vương Đại Sơn là mười hai lượng, vừa còn dư lại đúng ba mươi lượng, nếu không phải hôm nay mới đem bạc nhận tới tay, nàng còn muốn hoài nghi có phải là đặc biệt tới hãm hại bọn họ hay không.

Tạ Hữu Thuận nhẹ nhàng nắm lấy taymTiêu Lê Hoa, cúi đầu cười với nàng.

Tiêu Lê Hoa thả lòng tâm tình, không phải là nàng hẹp hòi, Đại cô này nếu như tốt, nàng nhất định sẽ giúp, nhưng Cát Tường là trừng phạt đúng tội, không nói tới trước kia các nàng quan hệ bất hòa, chỉ nói tới nàng hại người khác sảy thai thì nàng đã không giúp đỡ nàng ấy.

“Aizz. Mọi người nói cũng đúng rồi, nếu đem bạc ra sẽ giống như nước giội lá khoai? Vậy lúc ở riêng lấy cái gì để xây nhà, các ngươi nghĩ xem Cát Tường có thể trả lại sao? Hay là lại phải nhờ cha mẹ đến trả? Tới lúc đó không có tiền xây nhà thì làm sao mà ở riêng chứ? Có phải các ngươi muốn một mực không ở riêng, cứ thế mà sống tiếp hay không? Như vậy cũng được, ta liền vẫn ở đây, chẳng qua sau này đừng mong chúng ta sẽ đem tiền giao cho công quỹ nữa, nhà này cũng có một phần của chúng ta!”

Lý thị thấy mấy nam nhân trong nhà không có ai hát đệm cho nàng liền nóng nảy, nói lớn tiếng, dù sao nàng cũng sẽ không thiệt thòi.

Phương thị vừa nghe đã nóng vội, bọn họ chính là phòng lớn, nhà này đã sớm nói sẽ cho bọn họ, làm sao có thể phân chia cho người khác.

“Cha, người nói một câu đi.” Phương thị không muốn chống lại mẹ chồng, liền gọi Tạ Phát Tài, mặc dù bình thường cha chồng không có lên tiếng, nhưng ở thời điểm mấu chốt vẫn có tiếng nói.

Lý thị nhìn Phương thị một cái nói: “Cha chồng của tẩu dĩ nhiên cùng một lòng với ta, liền từ trong quỹ chung để ra tiền.”

Phương thị trong lòng mắng hai tiếng, nhưng cũng không có lên tiếng nữa, ai bảo nàng còn nhớ tới khoản tiền riêng kia.

Tạ Phát Tài giương mắt nói: “Bạc này phải đưa ra.”

Cát Tường vừa nghe lập tức liền nín khóc mỉm cười, biết chắc là mình sẽ không bị hưu, lưng nàng liền thẳng lên, thầm nghĩ có nhà mẹ đẻ như vậy, đợi nàng sinh ra được con trai, ở Bạch gia nàng có thể đi ngang, nàng dập đầu xuống đất luôn miệng tạ ơn cha mẹ.

Lý thị há hốc mồm, nàng nhìn thấy Như Ý đang ở một bên, nói: “Như Ý, Hơn ba mươi lược bạc ở trong nhà có thể bao gồm cả đồ cưới của muội, hiện tại tỷ tỷ của muội đã chiếm đồ cưới của muội rồi, muội còn không lên tiếng?”

Như Ý ôn nhu nói: “Muội cùng với tỷ tỷ có quan hệ tốt nhất, đem đồ cưới của muội cho nàng một nửa thì như thế nào? Hơn nữa muội biết cha mẹ sẽ không để muội chịu thiệt thòi.”

Cát Tường lập tức đi qua lôi kéo tay của Như Ý bắt đầu thân thiết, Như Ý cũng kéo tay nàng an ủi, hai người như tỷ muội tình thâm.

Lý thị gào lên một tiếng ngồi bệt lên trên mặt đất, khóc ròng nói: “Mạng của ta làm sao lại khổ như vậy chứ? Đến một nhà như vậy, tân tân khổ khổ kiếm tiền mồ hôi nước mắt thì ra là đi lau mông đít cho người ta, ông trời của ta ơi, đây là muốn bức tử ta à, Đại cô lấy đi ba mươi lượng, tiểu cô tới lúc đó nếu không muốn bị ủy khuất thì còn phải lấy thêm số tiền này, nhiều bạc như vậy toàn bộ đều do người làm ca ca tẩu tẩu chúng ta chi ra, không có thiên lý a, có cô nương nhà ai trị giá nhiều tiền như vậy chứ, Hồng Nha, để nương mang con đi bán đi, nhìn xem có thể bán được ba mươi lượng hay không, để cho cô cô của con nàng lại tới cầm mang đi!”

Nữ nhi của Lý thị là Hồng Nha đi qua khuyên nương, kết quả bị Lý thị nắm lấy, bò dậy liền mang nàng đi ra phía ngoài, Hồng Nha vừa nghe thấy muốn bán mình liền lập tức khóc lên.

Người trong nhà nhanh chóng chạy ra cửa ngăn Lý thị, Tử Thị đem Hồng Nha kéo sang một bên.

Lý thị liền ngồi ở dưới đất khóc lớn lên.

Tạ gia loạn thành một đoàn, so với phát tang còn muốn náo nhiệt hơn.

Tiêu Lê Hoa nhìn, thầm nghĩ Lý thị người này nếu náo loạn lên thật đúng là khó lường, chỉ cần không phải làm ầm ĩ với mình, nhìn nàng ầm ĩ với người khác quả thật đã nghiền, có một người như vậy ở đây, bạc này muốn từ trên người các con cướp đoạt thì sẽ không được, nàng cũng yên tâm hơn.

Tạ Hữu Hòa là một đại nam nhân lúc này cũng bắt đầu khóc lóc cầu xin cha mẹ đừng ép bọn họ bán nhi bán nữ, nói gần nói xa chính là trong tay Uông thị có tiền riêng, lúc ở riêng không cho bọn họ cũng thôi đi, nhưng đừng có cướp đoạt của bọn họ, còn như vậy tiếp, nữ thì toàn bộ bọn họ đều phải bán thân làm nô, để cho Cát Tường cầm bạc quay về Bạch gia.

“Đủ rồi!”

Lúc này Tạ Phát Tài rống lên một tiếng, ông  cảm thấy mặt mũi cả đời này của bản thân mình đều mất hết rồi, bởi vì bình thường ông không có nổi giận, lúc này rống to một tiếng trong phòng liền an tĩnh, chẳng qua can đảm của Tạ Phát Tài cũng giống như theo một tiếng quát này cũng dùng hết rồi, ông xoay mặt đối với người nhà Bạch gia nói: “Bạc này chúng ta sẽ đưa, chẳng qua không phaỉ hôm nay, các ngươi cứ đi về trước đi.”

Cát Tường kêu một tiếng cha, nhưng Tạ Phát Tài cũng không nhìn nàng nữa, nàng chỉ có thể níu lấy chéo áo, trong lòng nghĩ chỉ cần đưa ra là được, dù sao Bạch gia nhất định muốn bạc, nàng có thể ở nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi mấy ngày.

Trương thị vừa nhìn xong náo nhiệt, thấy Tạ gia náo loạn tới gia đình không yên, tâm tình không có tôn tử của bà cũng khá hơn một chút, thầm nghĩ có ở lại đây nữa cũng không còn tác dụng gì, liền nói hai ngày sau sẽ quay lại, sau đó mang theo hai đứa con trai rời đi. Ngoài cửa Tạ gia đứng không ít người, bọn họ vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, để cho người xem náo nhiệt biết lần này là Tạ gia xui xẻo.

Trong nhà chỉ còn lại người nhà mình, Tạ Phát Tài trầm thống nhìn người trong nhà nói: “Tóm lại Cát Tường không thể bị hưu được, nàng bị hưu, tới lúc đó cũng ảnh hưởng tới các ngươi, cho nên bạc này nhất định phải ra, các ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, không muốn cũng phải muốn, lão Tứ có thể trôi qua được, thì các ngươi cũng có thể, nếu thật sự không được thì hoãn ở riêng mấy năm, đợi tích đủ tiền rồi lại ở riêng.”

“Ta tán thành!”

Uông thị nói, thật ra thì bà cũng không muốn ở riêng, những năm này bà đã sớm có thói quen đương gia làm chủ, ở riêng rồi bà còn sai khiến được người nào nữa? Bà cũng không thể tiếp tục lên mặt được.

Lý thị đã cùng cha mẹ chồng vạch mặt, lúc này lớn tiếng phản đối, nàng mới không muốn đem bạc cho Cát Tường, nàng lại tiếp tục làm trâu làm ngựa cho cha mẹ chồng, ở riêng thật tốt, nàng còn muốn tự mình đương gia làm chủ, nhà lão đại và nhà lão nhị cũng không nguyện ý, nhà lão đại lo lắng tới lúc đó cái nhà này bị chia cắt, nhà lão nhị thì muốn cuộc sống trôi qua tự tại.

Lý thị nói: “Nương, trong tay người có tiền riêng, đừng cho là chúng con không biết rõ, con còn nghe thấy người nói với Như Ý sau này muốn đem vốn riêng ra để cho nàng làm đồ cưới, nhưng người có nhiều con trai như vậy, người không nhìn lấy một cái, người lại vì khuê nữ lớn mà để cho ca ca tẩu tẩu chúng con đưa tiền, vì tiểu nữ nhi mà đưa tiền riêng ra, cô nương là bảo bối, nhi tử chẳng lẽ là cỏ dại sao? Nương người cũng không cần cho cúng con tiền thì cũng đừng muốn của chúng con, có được hay không?”

“Nói bậy, ta làm sao có tiền riêng?”Uông thị tức giận nói, thầm nghĩ Lý thị cái phụ nhân đáng chết này, thật đúng là tìm đường chết.

“Cha, người nói xem có phải là có vốn riêng hay không? Bây giờ ngẩng đầu ba thước có thần linh, người đừng nói dối!” Lý thị nhìn Tạ Phát Tài.

Tạ Phát Tài ngập ngừng, không có lên tiếng, thái độ này chính là chấp nhận.

Lúc này những người khác trong nhà cũng bắt đầu nói chuyện, đều nói Uông thị không thể thiên vị.

Uông thị thực sự là không có biện pháp nào nữa rồi, cho dù bà có thương yêu nữ nhi đi chăng nữa thì vẫn còn phải trông cậy vào nhi tử tới nuôi sống, thoáng cái đắc tội cả bốn người là không thể được, cuối cùng bà chỉ thừa nhận trong tay mình có mười lăm lượng bạc, nói cách khác mười lăm lượng còn lại các con trai phải chi ra.

Lúc này Tạ Phát Tài nói: “Lão Tứ không cần đưa bạc nữa, ban đầu lúc hắn rời đi một đồng tiền cũng không lấy, đã cho Như Ý mười hai lượng rồi, năm lượng bạc này không cần hắn ra, nếu như các ngươi để cho hắn phải ra, vậy ba mươi lượng kia toàn bộ liền do các ngươi ra đi, các ngươi cũng đừng cho là ra năm lượng bạc này thì mất hứng, nếu không đưa ra, các ngươi cũng đừng mong ở riêng nữa, điều này ta có thể làm được  .”

Tạ Hữu Thuận nhìn cha, trong lòng nghĩ cha vẫn chiếu cố hắn, Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ cha chồng này mặc dù nhu nhược, lúc trước Thạch Đầu cùng Mộc Đầu chịu ủy khuất cũng không thể lên giúp, nhưng ở chuyện này cuối cùng cũng nói được lời công bình.

Uông thị trừng mắt nhìn Tạ Phát Tài một cái, nhưng lại không nói cái gì, Tạ Hữu Thái cùng Tử Thị cũng đồng ý, phòng lớn và tam phòng mất hứng, nhưng lại không muốn bỏ ra toàn bộ ba mươi lượng, càng không muốn không được ở riêng, cho nên chỉ có thể không nói lời nào.