Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng

Chương 11




Lâu thật lâu sau, cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc. Ngồi giữ vững tư thế lưng thẳng, tuy có mạng che mặt nhưng môi vẫn phải cong lên, bộ dáng trang nhã nhất có thể., thực mỏi!

Điều nàng cảm thấy không thích hợp chính là tại sao Thường Hiên cùng Tang Vô Yên lại ở lại Bắc Thần quốc? Đã xong thịnh yến rồi mà!

Có lẽ nàng quá đa nghi đi, đột nhiên lại cảm thấy không ổn, nàng biết rõ đại mỹ nhân Tang Vô Yên không thích nàng. Còn có tên Thường Hiên yêu nghiệt kia, hắn quá tà mị, thực khiến nàng khó khăn nắm bắt được tâm cơ của hắn.

Hắn ở lại đây bao lâu chính là nàng không an tâm bấy lâu. Trước khi rời khỏi đại điện, hắn ngang nhiên nháy mắt với nàng, môi cười ẩn ý, hại nàng cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu trong tròng.

Nhã Phượng các...

”Tiểu Thanh, Tiểu Trúc, mau đấm lưng giúp ta!” Vừa về đến tẩm cung, nàng liền trút bỏ lớp áo hoàng y nặng nề, chỉ còn lại nội y trắng mỏng tanh.

Nàng thuận tay rút cây trâm bạc trên đầu, khiến cho tóc mượt dài tung tỏa ra, tùy ý buông xuống.

Khăn che mặt cũng được lấy ra từ lâu. Tiểu Thanh cùng Tiểu Trúc ngơ ngẩn nhìn, thiếu chút nữa máu mũi cũng phụt ra.

Thân hình có lồi có lõm, lung linh ẩn hiện sau lớp áo mỏng, tóc đen dài như thác rủ xuống. Dung nhan khuynh quốc khuynh thành vì mệt mỏi mà mơ mơ màng màng.

Máu mũi nhỏ giọt!

”Ai!” Nàng bất mãn bĩu môi, thở dài, mặc kệ hai nàng, tự động đến ôn tuyền.

Nàng rủ bỏ lớp áo cuối cùng, chân thon dài trắng nõn nhẹ nhàng bước vào ôn tuyền ấm áp.

Tiểu Thanh cùng Tiêu Trúc hoàn hồn, cấp tốc lau sạch máu mũi chảy thành dòng. Nàng buồn cười phât tay.

”Các muội về nghỉ ngơi đi, ta tự tắm được.”

Nhìn tiên tử xinh đẹp ảo mộng trong làn nước trong vắt, mờ ảo trong hơi nước mờ mịt, tâm can ngứa ngáy, máu mĩ lần nữa muốn xuất ra ngoài. Vội vàng tuân lệnh, hai nàng chạy thật nhanh ra ngoài.

Nàng nhịn không được bật cười hai tiếng. Sau đó, tay ngọc khẽ lau thân thể, lưng trần trắng nõn khẽ tựa vào thành ôn tuyền, hơi ấm của nước khiến nàng trút đi không ít sầu muộn. Mí mắt bỗng nhiên nặng trĩu, bất lực khép chặt.

--- ------ta là dãy phân cách xinh đẹp---- ----

”Phàm Nhi, lại đây với ta!”

Một nam nhân bạch y hướng nàng dang tay môi nở nụ cười nhàn nhạt. Nàng nhíu cặp mày đẹp, hắn ta là ai?

Khuôn mặt nam tử bị sương mù vây kín, không cách nào sáng tỏ được dung nhan.

”Ngươi là ai?” Nàng mở môi anh đào đỏ mọng yếu ớt hỏi.

Nam tử không trả lời, tay vẫn dang ra đón nàng, môi duy trì độ cong đẹp mắt.

”Phàm Nhi, ta ở đây, mau đến với ta!”

Lại thêm một nam nhân khác xuất hiện, hắn vận trường bào đỏ thẫm, hắn giơ bàn tay trắng nõn, vươn ra muốn nắm lấy tay nàng. Nhưng giống như bạch y nam tử, dung mạo nam tử này cũng bị sương mù che đi.

Nàng vươn tay, quơ qua quơ lại, bất lực đánh tan sương mù. Dù nàng có làm cách nào cũng không làm giảm đi sương mù mờ ảo, ngược lại chúng lại càng dày đặc.

”Các ngươi là ai?” Nàng lớn tiếng hỏi, đáp lại nàng là một giọng nói trầm thấp mị hoặc chúng sinh.

”Bọn ta là phu quân của nàng, Phàm nhi!”

Một nam nhân vận trường bào màu tím, tay to lớn vuốt nhẹ mặt nhỏ nhắn của nàng. Yêu thương đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ.

Nàng nắm lấy áo của hắn, thế nhưng không nắm được gì, bàn tay khựng giữa không trung. Là ảo ảnh?

Nàng ôm lấy đầu, tuyệt vọng kêu gào. Đây là đâu? Họ là ai chứ?

”Hiên Viên Triệt, là ngươi? Chính là ngươi phải không?”

Phu quân. Trên danh nghĩa chỉ có Hiên Viên Triệt là phu quân của nàng!

Không bất kì ai trả lời nàng, chỉ dịu dàng mỉm cười, rồi đột nhiên tất cả đều hòa vào làn sương, biến mất.

”Các ngươi là ai? A!”

”Hoàng hậu, ngươi không sao chứ?”

Nàng giật mình tỉnh lại, ngồi bật dậy, mồ hôi chảy đầm đìa. Dung nhan họa thủy trắng bệch, mang theo tia sợ hãi cùng bất lực.

Hiên Viên Triệt chợt thấy tâm can đột nhiên co rút, vươn tay ôm nàng vào lòng, ân cần hỏi thăm, dịu dàng lau mồ hôi trên khuôn mặt xinh đẹp.

Được ôm vào lồng ngực không tính là quá to lớn, nhưng lại rắn chắc, vô cùng vững chãi, ấm áp, khiến nàng an tâm vô cùng. Bất an trong lòng cũng trút đi không ít.

Giấc mộng kì lạ lúc này bị nàng tạm thời gác bỏ qua một bên. Nhưng lòng vẫn tồn tại một đống nghi ngờ không tên.

Nhìn nàng dần lấy lại huyết sắc, Hiên Viên Triệt an tâm thở phào, bưng lấy chén thuốc nóng hổi, ôn nhu đút nàng từng muỗng thuốc.

Nàng sau khi hoàn hồn, ngoài ý muốn nhận ra người đang chăm sóc nàng là Hiên Viên Triệt, trợn tròn mắt, không nghĩ đến hắn đường đường là hoàng đế một nước lại hạ thấp mình ân cần chăm sóc một bao cỏ hoàng hậu như nàng.

Nhìn bộ dạng ôn nhu, dịu dàng của hắn, nàng ngạc nhiên cảm nhận dòng nước ấm chảy vào tim. Bần thần đặt tay lên ngực, nàng bị cái gì vậy chứ?

”Tim ngươi có vấn đề gì sao? Ta liền gọi thái y!”

Thấy nàng đột nhiên đặt tay lên ngực, hắn cứ tưởng nàng bị bệnh tim, vội vàng đặt chén thuốc xuống, xoay người muốn ra ngoài gọi thái y đến.

”Ách, không cần, ta không sao.” Nàng giật mình, vội vội vàng vàng bắt lấy tay hắn ngăn lại.

Hắn ngạc nhiên cảm nhận một bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay mình, chẳng những không có bài xích, ngược lại là có cảm giác yêu thích không thôi.

Thôi rồi, hắn bị sốt rồi. Chẳng phải lúc trước hắn luôn nghĩ nàng dơ bẩn, ghét bỏ đụng chạm của nàng hay sao, bây giờ lại...

Thấy hắn nhìn chằm chằm tay mình, nàng giật mình, liền bỏ tay ra, mặt nhỏ nhắn nhanh chóng ửng hồng.

”Ta, ta không cố ý. Thánh thượng tha tội.” Nàng thẹn thùng đến mức ăn nói lắp bắp, không lưu loát.

Khuôn mặt tuyệt sắc ửng hồng lại càng tăng thêm kiều diễm động lòng người, đột nhiên hắn dâng lên một cái xúc cảm quái lạ, muốn một ngụm ăn nàng sạch sành sanh!

Ra sức áp chế ý nghĩ điên rồ của bản thân, hắn ho khan vài tiếng, tiếp tục đút thuốc cho nàng.

Nàng ngại ngùng, theo quán tính hắn đút là uống, bản thân không biết tại sao phải uống thuốc đắng. Ngay tức khắc mở miệng nhỏ hỏi.

”Khoan! Tại sao ta phải uống thuốc?”

”Phốc!” Hắn bật cười ha hả, nàng đúng là ngốc, đến tận bây giờ mới hỏi câu hỏi ngốc nghếch đó.

Nàng ngây ngốc nhìn hắn cười, không còn bộ dáng nghiêm nghị của một hoàng đế, cũng không có cái tà mị, nguy hiểm thường ngày. Lúc này hắn cười thật thoải mái, thật tự nhiên, tuấn mỹ vô trù!

Ngầm mắng mình háo sắc, nàng hung hăng cắn môi dưới thức tỉnh bản thân.

”Là ngươi ngủ quên trong ôn tuyền, hít nhiều khí mà hôn mê.” Sau khi cười đã đủ, hắn cũng còn lương tâm nói cho nàng biết nguyên nhân nàng biến thành người bệnh.

Chắc là do khí trong ôn tuyền làm nàng hoang tưởng, mơ thấy giấc mơ kì lạ đó. Nhất định là như vậy!

” Ân, là ai đã cứu ta?” Nàng phải ban thưởng cho người đó mới được.

”Là ta.” Hắn mỉm cười mị hoặc nhân thần, nàng lại lần nữa điên đảo, bất quá nụ cười này quá nham hiểm đi, trong mắt hắn có buồn cười, có che giấu, còn có... thẹn thùng!

”Đa tạ.” Nàng cũng không nghi ngờ nhiều, cũng không keo kiệt mà không cảm ơn hắn.

Ngoan ngoãn tiếp tục uống thuốc, chợt, mắt to tròn mở to, thuốc trong miệng cũng bị nàng trục xuất ra ngoài. Môi hồng run run.

”Là ngươi cứu ta, tức là... ta, ngươi!” Nàng cuối cùng cũng nhận ra cái gì không thích hợp, tay ngọc chỉ Hiên Viên Triệt rồi lại chỉ ngược lại mình, nói năng lắp bắp.

Bị nàng phát hiện, hắn nhất thời không biết nói gì, ngượng ngùng gật nhẹ đầu, khuôn mặt tuấn lãng phiếm hồng.

Sét đánh giữa trời quang! Nàng ôm mặt nóng hổi. Liên tưởng đến cảnh hắn cứu nàng ra khỏi ôn tuyền. Hắn cứu nàng, ôm lấy thân thể trần truồng của nàng, nhất định, nhất định nàng đã bị hắn nhìn thấy hết!

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, đầu óc không tự chủ nhớ lại. Lúc đó đã khuya, hắn chính là muốn ra ngoài cung một chút nhưng khi bay qua nóc tẩm cung của nàng lại thấy có ánh nến sáng, thầm nghĩ kì quái, liền gỡ ra một miếng ngói nhìn vào.

Chỉ nhìn thấy một nữ tử nhan sắc khuynh thành đắm mình trong ôn tuyền, đỏ mặt quay đi. Mắng mình vô lại đã muốn dùng khinh công bay đi, lại chợt phát hiện có gì đó không ổn, nàng ta là ai, đây là tẩm cung của Nhan Tích Phàm kia mà? Quay lại xem lần nữa, mắt nàng ta nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt.

Ngầm thấy không ổn, hắn liền tiến vào cứu người, mặc kệ nàng ta là ai, cứu người là quan trọng, đợi sau khi nàng ta tỉnh lại rồi tra hỏi.

Hắn chần chừ bước vào ôn tuyền, ôm lấy người ngọc ra khỏi nước, vừa chạm vào da thịt trắng nõn non mềm, nhẵn nhụi, hắn liền cảm thấy toàn thân như bị điện giật. Thân thể thoát khỏi nước như thoát khỏi lớp áo, cảnh xuân vô hạn đập vào mắt hắn, máu huyết đột nhiên sôi lên, huyết mạch bành trướng. Chết tiệt hắn cư nhiên có phản ứng với nàng ta.

Đặt nàng ta lên giường của Nhan Tích Phàm, vội vàng dùng chăn đắp lại, che đi cảnh xuân mê người. Mặt đỏ muốn nhỏ máu, hắn quyết định đi tìm Nhan Tích Phàm hỏi, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Tiểu Thanh cùng Tiểu Trúc.

Nghiêm mặt hỏi, các nàng hoảng sợ khai báo, đó chính là hoàng hậu nương nương, Nhan Tích Phàm!

Hắn nheo mày kiếm, không thể nào, rõ ràng Nhan Tích Phàm là đệ nhất sửu nữ, sao có thể xinh đẹp tuyệt sắc như thế?

Hắn nhanh chân bước đến chỗ nàng, khẽ vén mái tóc dài, đúng rồi, có đóa hồng liên đỏ rực giữa trán, đúng là Nhan Tích Phàm!

Hắn thật không hiểu nàng vì sao phải làm vậy? Là nàng ngu ngốc thật hay là có ủy khuất gì?

”Mau gọi thái y đến khám bệnh cho nàng.”

Hắn không nhanh không chậm nói.

Nàng nghẹn đỏ mặt, chợt thấy bản thân man mát, cúi đầu xuống nhìn tấm chắn đang trượt dần, một mảng xuân quang đã lộ ra ngoài, hét lớn một tiếng, trùm chăn kín cả đầu.

”Ngươi... ta không sao... ngươi mau về đi.”

Tuy nàng nhanh tay nhưng là vẫn bị hắn vô tình nhìn thấy, hắn nhấn mạnh chính là vô tình thôi!

Mặt đỏ một mảng, ho khan vài tiếng.

”Ta về!” Rồi nhanh chóng bỏ về.

”Cung tiễn Hoàng thượng!”

Hai người đỏ mặt qua đỏ mặt lại khiến Tiểu Thanh cùng Tiểu Trúc một bên nghẹn cười đến sắp nội thương. Nhìn ra được, hoàng thượng hôm nay thật khác, đối với hoàng hậu một mực ôn nhu, không còn lãnh khốc như lúc trước. Tin vui nha!