Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 1 - Chương 24




Ánh trăng tốt lắm, gió đêm tốt lắm, hết thảy đều tốt lắm, ta… tự nhiên cũng tốt lắm.

Tùy tay ném dây cương con ngựa Thanh Thông, nó cũng không rời đi, đứng bên cạnh ta thỉnh thoảng nghiêng đầu cọ cọ tay của ta, xúc cảm thô ráp lại làm cho người ta cảm thấy dị thường ấm áp, tựa như...

Ta vỗ vỗ đầu nó, tháo túi rượu trên yên ngựa xuống.

Trước mắt là mặt cỏ xanh um tươi tốt, xanh tươi như vậy, có lẽ là vì… mặt đất này đã bị vô số máu tươi nhuộm xuống đi…

Nơi có nhiều hoa dại kia, là một nấm mồ nho nhỏ, ngay cả dấu vết đất mới cũng chưa bị mất đi, ta nhìn thấy nó, lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời mấy kiếp.

Dưới đất, trừ bỏ Tháp Na, còn có tấm khăn của ta.

Khi Đà Lôi đưa nó cho ta, ta nhìn rất lâu, cẩn thận nhìn từng tấc, từng tấc, lật lên lật xuống kiểm tra, nói không chừng chỉ là do rất giống mà thôi, nói không chừng Quách đại nương còn tú một tấm khăn khác, nói không chừng chỉ là trùng hợp giống nhau mà thôi…

Nhưng mà, trên tấm khăn sũng nước cùng vết máu, còn loáng thoáng có thể nhìn thấy bụi cỏ chỉ có ba phiến lá, cùng với đường thêu vặn vẹo từng bị nhị sư phụ cười là “độc nhất vô nhị”.

Đây quả thật là tấm khăn mà mười năm trước ta bị ép buộc mới không tình nguyện tú nó, sau đó lại bị Đô Sử mạnh mẽ cướp đi.

Sau đó…

Khi đó Đà Lôi vẫn đứng bên cạnh ta, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, nắm lấy bả vai ta dùng sức lay mạnh, miệng còn hô gì đó.

Kỳ thật khi đó ta chỉ muốn nói với hắn là: “Không có việc gì thì đừng cos Quỳnh Dao mà kêu gào sướt mướt!” Cho dù có kêu gào cũng phải kêu to một chút a, nếu không vì sao ta lại chẳng nghe thấy hắn nói gì…

Kỳ thật khi đó hẳn là Đà Lôi đánh ta hôn mê, ta mới có thể cảm thấy trước mắt chỉ là một mảnh mơ hồ, không nhìn rõ bất cứ vật gì…

Thật sự… Ta rất tốt, ta không có việc gì hết…

Xa xa truyền đến tiếng ngựa hí, lập tức lại không có tiếng động, giống như đã bị người nào đó bịt miệng lại, hẳn là Ba Đặc Nhĩ, Đà Lôi rốt cuộc không yên lòng, vẫn bảo hắn đi theo ta rồi.

Ta ngửa cổ, dốc giọt rượu cuối cùng vào miệng, tùy tay ném túi rượu ra xa, “Phanh” một tiếng, tựa hồ rơi trúng cái gì, cũng lười nhìn, nhân đà ngửa về phía sau, ngã xuống trên mặt cỏ.

Đô Sử… Cho tới giờ, ta cũng chưa hề hiểu hắn.

Ta chỉ nhớ rõ hắn là đứa nhỏ kiêu căng, khi dễ Đà Lôi cùng Quách Tĩnh, lại đã quên nghĩ lại, hắn bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ chín tuổi.

Ta chỉ nhớ rõ hắn là cháu trai của Vương Hãn, là kẻ nhất định sẽ chết dưới tay thủ hạ của Thiết Mộc Chân, lại chưa bao giờ nghĩ tới hắn là người đã đính ước với ta.

Ta vẫn đứng ở lập trường của mình, lãnh đạm nhìn hắn, lại chưa bao giờ nghĩ tới muốn hỏi về tâm tư của hắn.

Năm đó khi tác hợp Trương A Sinh cùng Hàn Tiểu Oanh, ta vẫn nghĩ là: cho dù ngày mai y bị Mai Siêu Phong giết chết, cuộc đời bọn họ ít nhất cũng vẫn có một ngày vui vẻ. Sau đó, may mắn Trương A Sinh được cứu sống, bọn họ liền có rất nhiều ngày vui vẻ.

...Sớm biết như thế, nếu ta đối xử tốt với hắn một ngày, hắn liền có thể vui mừng hơn một ngày.

Đưa tay che mắt, trong bóng tối, có một thứ chất lỏng lạnh lẽo theo khóe mắt rơi xuống… Rốt cục cũng có một ngày ngươi nhìn thấy bộ dáng ta khóc rồi… nhưng ta lại vĩnh viễn không muốn có ngày này…

Trong đầu hỗn loạn, cũng không biết qua bao lâu, cũng không biết chính mình là say hay là tỉnh, trong bóng đêm tĩnh mịch đột nhiên vang lên một giọng nữ lạnh như băng:

“Ta không có kiên nhẫn nhìn bộ dáng khóc sướt mướt này đâu! Ai giết người ngươi quan tâm, ngươi đi giết lại cả nhà hắn đi, ở đây khóc sướt mướt cho người chết xem, có ích lợi gì?”

Giết… cả nhà? Ta không khỏi nở nụ cười.

Thanh âm kia lại vang lên: “Ngươi cười mỉa?”

“Lập kế hoạch giết hắn là… phụ thân ta, mang binh đuổi đến tận đây là huynh trưởng ta, lấy tính mệnh của hắn là người trong tộc của ta, tính như vậy…” Ta không chút để ý ngắt cỏ dại bên người, “… giết chính bản thân ta còn đơn giản hơn.”

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, người nọ có lẽ bị ta làm tức đến hết chỗ nói rồi, không biết vì cái gì, ta lại chắc chắn rằng nàng ta vẫn chưa rời đi, vì thế lại thực vô tâm vô phế truy vấn một câu: “Ngài… muốn ra tay hay không?”

Trước mắt đột nhiên ngân quang chợt lóe, giữa không trung một ngọn roi bạc dài như con rắn lớn bay đến, cuốn tới trước mặt ta, thả xuống một vật gì đó, lại vô cùng nhanh chóng bay trở về.

“Tiểu nha đầu muốn chết thì tự mình động thủ đi, đừng làm bẩn roi của ta!”

Ta ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dưới ánh trăng, một người thân hình quỷ mỵ, giống như một đạo khói đen cuồn cuộn mà đi, giây lát đã không thấy bóng dáng.

Cầm lấy túi rượu vừa bị ta ném, ta cười khổ đứng lên.

Cư nhiên gặp được kẻ thích bắt người sống luyện công, Mai Siêu Phong Mai tỷ tỷ, còn không biết sống chết trêu chọc nàng ta như vậy, bây giờ còn có thể êm đẹp đứng ở chỗ này… Nên nói là ta vận khí tốt sao?

Khoan đã, bắt người sống để luyện công?

Ta vội chạy như điên về phía tiếng ngựa hí ban nãy, Ba Đặc Nhĩ, ngươi sẽ không có việc gì đi, ta không muốn lại nhìn thấy ai rời đi…

Hôm nay không biết Mai tỷ tỷ tâm tình tốt hay không tốt, lại chỉ điểm huyệt đạo của Ba Đặc Nhĩ, liền ném y trong bụi cỏ tự sinh tự diệt. Ta nửa điểm võ công cũng không biết, không thể giải được công phu điểm huyệt cao thâm này, chỉ đành ngồi bên cạnh y chừng hai canh giờ, đợi cho huyệt đạo của y tự giải.

Lại xoa nhẹ cho y nửa ngày, tay chân Ba Đặc Nhĩ mới dần dần phục hồi khí lực, có thể dựa vào bả vai ta miễn cưỡng đứng lên. Ngồi trên lưng ngựa, y vẫn còn căm giận mắng “Phụ nữ người Hán biết dùng yêu thuật” linh tinh, ta nghe được vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Bất quá… Y không chết… Thật tốt…

Vừa mới tiến vào doanh địa, Đà Lôi liền ra đón, liếc qua cũng thấy hắn vẻ mặt ủ rũ, trong mắt dày đặc tơ máu, là ở chỗ này chờ chúng ta cả đêm sao. Đà Lôi, ngươi thật ngu ngốc…

Mũi bỗng nhiên cảm thấy đau xót, nước mắt bỗng nhiên không khống chế được trào ra, ta xoay người xuống ngựa, kéo ống tay áo của Đà Lôi mà khóc.

Khóc một trận xong, những gì tích tụ mãi trong lồng ngực cuối cùng cũng nhẹ bớt, lau nước mắt, nhìn Đà Lôi vẫn nâng tay đứng tại chỗ, không dám cử động một chút, lại không nhịn được buồn cười, lại chỉ cười ra nước mắt…

Một mình vừa khóc vừa cười nửa ngày, tới tận khi lấy tay áo Đà Lôi lau hết nước mắt nước mũi, ta rốt cục mới có dũng khí nói với hắn… chuyện đã được quyết định.

“Đà Lôi, muội phải đi.”

Sau đó… Quả nhiên thấy vẻ mặt hắn khiếp sợ.

“Thành Cát Tư Hãn đã đáp ứng cho muội ra ngoài du lịch ba năm, đợi lát nữa trời sáng muội sẽ đi. Quách Tĩnh cùng bảy vị sư phụ không bao lâu nữa cũng sẽ tới Trung Nguyên một chuyến. Đà Lôi, huynh… huynh phải tự bảo trọng…”

Ta do dự một chút, vẫn nói ra điều trọng yếu nhất. “Muội không ở đây, cho dù là Thành Cát Tư Hãn hay là các huynh trưởng, mặc kệ bọn họ xảy ra chuyện gì, huynh tuyệt đối… không được chết.”

Trong lịch sử, Đà Lôi vì cầu phúc cho Oa Khát Đài, uống “nước thánh” mà vu sư chế ra rồi chết. Nếu đã biết việc này, ta sẽ dùng hết khả năng của mình để ngăn cản…

Ép Đà Lôi lấy “Trường Sinh Thiên” mà người Mông Cổ coi như thần linh để lập lời thề, sửa sang lại hành lý mang đi, phó thác lại những gì cần phó thác, nói lời từ biệt với những người nên nói. Ngày rời khỏi thảo nguyên, rốt cục đến.

Sắc trời không rõ, gió thổi cỏ lay.

Phía sau là thảo nguyên rộng lớn vô ngần, trước mắt là cát vàng vô biên cuồn cuộn.

Cưỡi một con ngựa già, chậm rãi đi về hướng tây, trong lòng lại bỗng nhiên nhớ tới một đoạn trong “Bạch Mã Khiếu Tây Phong”:

Giang Nam có dương liễu, hoa đào, có yến lượn, cá vàng… Người Hán cũng có những thiếu niên anh tuấn giỏi võ, hiên ngang tiêu sái… Tất cả đều tốt lắm, tốt lắm…



Nhưng mà… Ta sẽ thích sao?