Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 45




Editor Ngọc Anh

Lúc ôm vải dệt về đến nhà, Tô Văn ở thư viện học bài cũng vừa mới về đến nhà không lâu, vừa thấy Tô La liền tươi cười “Đại tỷ, hôm nay đệ thấy Du tiên sinh, còn cùng Du tiên sinh nói chuyện một chút. Sau đó đệ nghe bạn cùng trường nói, Du tiên sinh hình như muốn thành thân.”

Nghe vậy, đôi mắt Tô La đen như mực mở to sáng ngời lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn trong mắt Tô Văn như là nhận phải một kinh hách lớn. Ngay sau đó, Tô La thấy biểu tình chán nản trên mặt Tô Văn tự biết nói bậy, trên trán nhất thời toát ra mấy vạch hắc tuyến.

Nghĩ lại lại cảm thấy trách không được Tô Văn, ai bảo nàng vừa nghe đến lời này lại lộ ra phản ứng lớn như vậy, tin rằng là ai vừa thấy biểu tình như vậy của nàng đều sẽ hiểu sai. Vốn Tô Văn đã trưởng thành sớm lại biết nàng ngay từ đầu cùng Du Khiêm có chút lui tới, không hiểu sai thì thật khác thường .

Trong phút chốc, trong lòng Tô La nhịn không được cảm thán một tiếng, khó trách cổ nhân đến mười lăm mười sáu tuổi đã có thể đón dâu lấy chồng, làm cha làm nương, đây cũng là quá trưởng thành sớm đi. Nhưng nghĩ đến kiếp trước cũng có không ít thiếu nam thiếu nữ mười mấy tuổi đã yêu đương gì đó, lại cảm thấy không có gì đáng nói.

“Vậy sao?” Tô La cúi đầu thì thầm một câu, chợt nâng mắt nghiêm túc nhìn Tô Văn, trịnh trọng nói “Tiểu Văn, không phải chuyện chưa xác định không được tùy tiện cùng người khác nói, biết chưa?”

Nhớ lại chuyện mấy lần trước vô tình gặp phải Du Khiêm và Lưu Thư Hương, Tô La nghĩ hẳn là có người quen biết hai người đó, thấy hai người đó cùng xuất hiện nên bát quái đi. Về phần chân tướng mọi chuyện đến cùng có phải như thế hay không, sợ rằng cũng chỉ có đương sự biết rõ ràng.

Nếu như chuyện cũng không phải như thế, mà Tô Văn lại tùy tùy tiện tiện nói với người khác chuyện này, vậy không thể nghi ngờ chính là hủy danh dự hai người đó. Ngay cả đã có người khác đã nói chuyện này trước Tô Văn, nàng cũng không hi vọng tiểu đệ trong nhà trở thành một thành viên trong bọn người kia.

“Dạ, đệ sẽ nhớ kỹ lời đại tỷ nói .” Tô Văn tâm tư tinh tế, vừa suy nghĩ một lát đã nghe ra ý trong lời nói của Tô La.

“Nhớ được thì tốt.” Tô La vỗ vỗ bờ vai Tô Văn, có mấy lời nói thật sự không thể tùy tiện nói lung tung, nàng tin rằng Tô Văn sẽ hiểu được chân ý trong đó.

“Đều đã trở về , vậy chuẩn bị ăn cơm đi.” Tô mẫu ở phòng bếp nấu cơm nghe thấy tiếng nói trong viện truyền tới, chậm rãi đi đến cửa phòng bếp, mặt mỉm cười nhìn sắc mặt càng lúc càng hồng hào của hai đứa con.

Tô Văn vô cùng hiểu chuyện chạy đến phòng bếp giúp đỡ cầm chén đũa, còn Tô La đem vải vóc mang trở về phòng. Chờ nàng đem vải vóc cất kỹ trở lại trong nhà, trên bàn đã dọn xong mấy món ăn bình thường đơn giản. Nhìn vào cảm thấy khá tốt, mùi thức ăn bay bốn phía, Tô La có loại cảm giác có thể ăn hết một con bò.

Ba người đi đến vị trí bình thường hay ngồi, sau đó cầm lấy chén đũa trên bàn bắt đầu ăn cơm.

“Nha đầu, có phải con quen biết với Vân gia nhị thiếu gia ở trên trấn hay không?” Lúc trước Tô mẫu đã nghĩ hỏi Tô La chuyện này một chút, nhưng khi đó thấy dáng vẻ Tô La tâm sự nặng nề, nên tạm thời bà cũng không có hỏi.

Nếu là nhà đó gia cảnh tương đương tới đây cầu thân, đổi lại bà sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng đối tượng làm mối chẳng phải là mấy thanh niên trẻ tuổi thôn bên, mà là Vân gia nhị thiếu gia bố trang Vân Cẩm, dù sao nghĩ cũng đã cảm thấy không thích hợp.

Bà tuy rằng không biết trong lòng nữ nhi nhà bà tới cùng là thích nam tử nào, nhưng bà biết khẳng định sẽ không phải là vân nhị thiếu gia kia. Kể từ khi, có bà mối tới đây làm mối cho nhị thiếu gia, trong lòng phút chốc sinh ra không ít nghi vấn.

“Không quen biết, chỉ là cùng đại thiếu phu nhân Vân gia gặp nhau mấy lần.” Tô La cũng không tận lực giấu diếm chuyện nàng và Lưu Diệu Nguyệt quen biết, có lẽ nói như vậy, việc này lúc trước cũng tương đối hợp lý.

“Hóa ra là như vậy.” Tô mẫu nhàn nhạt mở miệng, giương mắt nhìn Tô La ngồi ở đối diện, thần sắc có chút nghiêm túc, nói lời thấm thía “A La, có mấy chuyện nương cũng không nói nhiều, con chỉ cần nhớ cùng thiếu phu nhân kia kết giao, lâu ngày sẽ thấy rõ lòng dạ nàng ta.”

Nghe vậy, trong mắt Tô La mang theo nghi ngờ thật sâu, nàng không chớp mắt nhìn chăm chú vẻ mặt Tô mẫu, lại thấy Tô mẫu dáng vẻ như chẳng muốn nói nhiều. Tô La chưa từng thấy Tô mẫu lộ ra vẻ mặt như vậy bao giờ, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ Tô mẫu đã từng gặp Lưu Diệu Nguyệt?

Ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút, Tô mẫu cầm cái giỏ nhỏ đi ra hậu viện làm lót giày. Tô La có chút suy tư nhìn bóng lưng Tô mẫu, sau đó cũng đi ra hậu viện. Nói thật, nàng rất để ý ý tứ trong câu nói của Tô mẫu. Có mấy lời đặt ở trong lòng nhịn không được phải nghĩ nhiều, nàng nghĩ Tô mẫu ngày thường không hay nhiều lời tại sao lại nói ra lời nói thấm thía như thế.

Chờ nàng tới sân sau đủ loại rau và dưới giàn nho, Tô mẫu vừa vặn đem ghế đặt xuống, liếc nàng một cái, dường như là thở dài và như là bất lực mà nói “Biết ngay con sẽ cùng đi theo, thật sự chưa gặp qua một cô nương thích tò mò như con.”

Tô La cười a a, vội vàng đi lên ấn Tô mẫu ngồi trên ghế dựa, sau đó nâng tay nhẹ nhàng xoa bóp cho Tô mẫu. Nghe thấy Tô mẫu dường như cảm thán thở dài một tiếng, lập tức kéo dài lỗ tai nghe Tô mẫu kể lại chuyện cũ.

Một phút đồng hồ sau, Tô La nghe được vài chuyện mấy năm trước. Khi đó nàng còn nhỏ, không biết trên trấn nhỏ đã có chuyện gì xảy ra. Nếu mà trong ký ức có, nàng sẽ không hỏi thăm Tô mẫu chuyện này.

Thẳng đến khi hỏi ra, nàng mới hiểu được trong lòng nàng lại có một loại chua xót kỳ lạ không biết tên. Nàng cho rằng đã trải qua nhiều như vậy, nàng có thể lý trí mà đối diện với tình cảm, lại không nghĩ đến trong lòng nàng có một loại tình cảm không biết tên nảy nở.

Nhiều năm trước, trên trấn có một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ ai ai cũng biết, Thôi gia đại thiếu gia tướng mạo phi phàm, Lưu gia đại tiểu thư hoa nhường nguyệt thẹn, ai quen biết Thôi gia và Lưu gia đều nói hai người bọn họ là một đôi trời đất tạo nên.

Dần dà, mấy thôn xóm gần trấn Vân Lâm đều biết trên trấn có một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ như vậy. Năm đó có không ít người nói say sưa về chuyện chung thân của đôi tình nhân họ, không ít người đều nghĩ chuyện chung thân của hai người họ sẽ làm không ít công tử cô nương khác phải ghen tị.

Năm Lưu gia đại tiểu thư sắp cập kê, lão gia và phu nhân Thôi gia trước sau qua đời. Một khoảng thời gian, rất nhiều chuyện xảy ra mà thay đổi. Khi đó Tiểu tửu lâu Thôi gia kinh doanh làm ăn cũng không khá lắm, đương gia chủ nhân qua đời, làm ăn càng ngày càng rớt xuống ngàn trượng.

Sau đó, Lưu gia từ hôn Thôi gia. Không được mấy ngày sau truyền đi mọi người đều biết, đến tận đây, cọc hôn nhân được mong đợi biến thành một vở kịch náo nhiệt. Không ít người nghe được tin này, đều nói Lưu gia ngại nghèo yêu giàu, nên làm ra một chuyện như vậy. Sau đó, chuyện này dần dần bị người ta quên lãng.

Tô mẫu để ý nhìn Tô La một cái, cũng không phải hoàn toàn bởi vì chuyện này, chỉ là bà cảm thấy Vân gia kia bỗng nhiên sai bà mối tới đây làm mối, không chỉ đơn giản là Tô La quen biết với đại thiếu phu nhân.

Mà Tô La nghe lời nói của Tô mẫu, trừ bỏ có chút chua xót không biết tên, trên mặt cũng không lộ quá nhiều biểu tình. Nàng thật sự không nghĩ đến năm đó lại có thể xảy ra loại chuyện này, hai người này còn là hai người nàng vừa lúc quen biết không lâu trước đó Lưu Diệu Nguyệt và người nàng thích Thôi Vô Nhàn.

Trong phút chốc, không biết đầu óc nàng đang phiêu đãng ở nơi nào, chân tay đều như là bị đông cứng cứng ngắc rét lạnh. Nhưng nàng lại nghĩ đến người lẳng lặng không tiếng động đứng ở bên cạnh nàng, bóng hình cao gầy yên lặng thay nàng che đi ánh mặt trời, máu toàn thân bắt đầu dần dần trở nên ấm áp.

Tình yêu, có vẻ như thật là trêu cợt người ta …

Con người một khi thích người khác, sẽ kìm lòng không đậu chú ý nhất cử nhất động của người đó, một cái nhăn mày một nụ cười, thậm chí còn để ý quá khứ của người đó từng ly từng tý, xem ra lần này nàng thật sự không có cách nào trốn tránh loại cảm giác chân thật trong nội tâm của nàng.

Giờ Mùi canh ba, Tô La lần nữa ra ngoài đi trấn trên, ngã tư đường lên trấn nhỏ náo nhiệt, không như thường ngày nhìn thấy Lưu Diệu Nguyệt khóe miệng mỉm cười. Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ không gặp lại nàng ta, lại ở xưởng nhỏ nhìn thấy vẻ mặt ngột ngạt của Lưu Diệu Nguyệt.

Lúc này, Lưu Diệu Nguyệt đang ngồi ở trên ghế đá trong viện, vô cùng ngột ngạt nhìn ấm trà nóng trên bàn đá, nước trà ở chỗ này là do Diêu thị giúp đỡ chuẩn bị. Tô La nói với công nhân xưởng nhỏ, không thể để khách bên ngoài tùy tiện vào phòng làm việc. Cho nên, Tô Uyển Nhi để Lưu Diệu Nguyệt đến tìm Tô La ngồi ở trong sân.

Tô La chú ý được Lưu Diệu Nguyệt nhìn thấy nàng, trong mắt nhanh chóng hiện một nét giận dữ, nhưng trên mặt vẫn bảo trì đoan trang thanh lịch. Trong lòng Tô La không khỏi cảm thấy thật là buồn cười, Lưu Diệu Nguyệt năm nay hai mươi bốn, số tuổi thật sự so với nàng cũng nhỏ hơn một tuổi (đây là Tô La tính tuổi ở kiếp trước). Ngôn hành cử chỉ quả thật so với cô nương mười mấy tuổi trầm thục ổn trọng hơn, chỉ đáng tiếc kiếp trước nàng đã thấy nhiều việc hơn so với Lưu Diệu Nguyệt, nàng ta muốn nghĩ cùng nàng làm tỷ muội, thật sự là không thể.

“Làm phiền Vân phu nhân đợi lâu . Ài… Mỗi ngày đều về nhà hai lần, tay chân cũng không nhanh nhẹn được .” Tô La oán hận chú ý vẻ mặt Lưu Diệu Nguyệt, đợi xem đủ loại sắc thái trên mặt Lưu Diệu Nguyệt, mới thật là hốt hoảng nói “Ồ, đúng rồi , Vân phu nhân đặc biệt tới tìm ta, là có chuyện gì quan trọng sao? Nếu như không phải chuyện rất quan trọng, vậy ta liền đi vào trước, còn có rất nhiều việc muốn làm!”

Lưu Diệu Nguyệt nghe lời nói của Tô La, hận đến hàm răng ngưa ngứa. Nếu không phải ngại Tô La đứng ở trước mắt nàng ta, không thể làm mất dáng vẻ, sợ rằng nàng ta đã sớm nghiến răng nghiến lợi phất tay áo rời đi. Thu lại thần sắc trong mắt, sau đó nâng mắt không để ý nói “Không có chuyện gì quan trọng cả, vậy cô làm việc đi, ta không quấy rầy cô nữa .”

Nói xong, Lưu Diệu Nguyệt quả thật không quấy rầy Tô La nữa, bước từng bước nhỏ ra khỏi viện. Nàng ta không hề biết Tô La vẫn đứng ở ngưỡng cửa nhìn nàng ta đi rồi một lúc, nhìn nàng ta một đường lẩm bẩm phát tiết những tức giận mới vừa chịu đựng.

Thẳng đến khi rốt cuộc không nghe thấy mấy câu lẩm bẩm nữa, Tô La mới chậm rãi thu hồi ánh mắt sâu xa, xoay người chậm rãi đi về viện. Ánh mắt lạc đến chén trà chưa uống qua trên bàn đá, khóe miệng chậm rãi nở ra một nụ cười khẽ, Ài… Xem ra bản lĩnh của nàng ta thật là không tới nơi tới chốn.