Xuyên Qua Thật Đặc Biệt: Sủng Tỳ Đùa Giỡn Vương Gia

Chương 18: Có bản lĩnh ngươi cứ từ từ mà tìm




Ngày hôm sau, Viêm Dạ liền ra lệnh không có sự cho phép của hắn bất luận kẻ nào cũng không được tùy tiện rời khỏi vương phủ nửa bước, khiến cho bọn hạ nhân long đầy hoang mang, không biết có đại sự gì xảy ra.

Mạc Vi Miên ở trong góc bếp nghiến răng nghiến lợi hận tên sắc lang Vương gia kia hành động quá nhanh, huhu, cứ thế này thì cô làm sao mà thoát được đây!

Cô còn thoáng nghe lỏm được rằng tên sắc lang Vương gia kia ra lệnh cho tổng quản tập trung hết các nha hoàn mới vào đến đại sảnh, không ai hiểu được mục đích của hắn là gì ngoại trừ cô.

Mạc Vi Miên khẽ lẩm bẩm, có bản lĩnh ngươi cứ từ từ mà tìm, bổn cô nương sẽ trốn trong trù phòng, xem ngươi có thể làm gì, haha.

Đại sảnh trong Vương phủ, từng nha hoàn mới vào đứng nối nhau thành hàng, mỗi người đều một bộ cúi gằm mặt trong lòng không khỏi cảm thấy lo sợ.

“toàn bộ nha hoàn mới vào đều ở đây sao?”

Viêm Dạ mặt không chút thay đổi ngồi trên cao, hai mắt lộ ra chút giận dữ, hơi hơi nhíu lại mi, tầm mắt lạnh như băng nhìn về phía tổng quản.

“Đúng vậy, thưa Vương gia.” Tổng quản khom người thật cẩn thận trả lời, trên trán không khỏi bốc lên tầng mồ hôi lạnh.

Thân là tổng quản vương phủ, khi sáng chợt nghẹ hạ nhân nói tối hôm qua Vương gia bỗng nhiên cả người một thân ướt sũng chật vật về phòng, không biết có phải do thích khách làm hay không?

Hiện tại lại bỗng nhiên lệnh cho hắn tập trung toàn bộ nha hoàn mới tới, tổng quản lo lắng, đề phòng, chờ Vương gia lên tiếng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, Vương gia sẽ giáng tội hắn quản sự bất lực.

“Xác định không thiếu ai chứ?” Viêm Dạ tuấn dung bình tĩnh mở miệng.

Đáng chết, không có nữ nhân kia, lẽ nào đã để cho nàng ta chạy thoát?

Không, nàng ta hẳn là vẫn ở trong phủ. Nếu trong phủ ai cũng có thể tự do ra vào, bổn vương còn lưu lại đống phế vật kia làm gì!

“Hi ha ha hi ha ha

Lấy của tôi hãy trả lại tôi

Ăn của tôi thì hãy nhổ ra

Hi ha ha hi ha ha

Nợ của tôi hãy trả lại tôi

Trộm của tôi thì giao ra đây”(*)

Mạc Vi Miên ngồi trên ghế con, vừa rửa bát vừa ngâm nga mấy câu quen thuộc, trên mặt tràn đầy ý vui thích, tươi cười. Người ngoài nhìn vào cô, cô chỉ cười ngốc mà không đáp lại.

Mắt thấy lại an toàn qua hai ngày, tâm tình của Mạc Vi Miên cô đương nhiên phải tốt rồi, chỉ muốn cười thật sảng khoái thôi.

nha hoàn đối diện ngồi rửa cùng, nghe thấy nhịp nhạc, nhịn không được mở miệng hỏi.

“Xuân Hoa, tỷ hát bài gì vậy? nghe thật hay a.”