Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 15




Lâm Sơ Dương trốn trong căn phòng không người ở này, vừa ngồi xổm chính là hai canh giờ, mắt thấy bên ngoài trời sắp tối, cậu bắt đầu xoắn xuýt nên đi đâu.

Cho dù cậu là một cái áo lót không có tính khiết phích, thì cũng không thể qua đêm trong gian phòng tràn đầy tro bụi mạng nhện này đi, công năng tự làm sạch cũng không chống cự nổi hoàn cảnh như vậy hãm hại đâu.

Mà cậu vừa tới Huyền Dương tông một ngày, số người quen dùng một bàn tay cũng đếm được, trong đó có thể thu giữ một cái áo lót, thấy thế nào cũng chỉ có mỗi mình Mạc Trạch.

Kết quả vẫn là ngoan ngoãn về làm áo lót cho nhân vật chính.

Lâm Sơ Dương cam chịu thở dài, xác định ngoài phòng không có ai sau đó chậm rãi bay ra ngoài.

Lưu Vân Y là pháp khí của Mạc Trạch, giống như Mạc Trạch có thể cảm ứng được sự tồn tại của Lưu Vân Y, Lâm Sơ Dương cũng có thể cảm ứng được hướng đi của Mạc Trạch, cho nên đi tìm không là việc khó gì, chỉ cần cẩn thận chút không để bị người nhìn thấy là tốt rồi.

Dược Vương Phong phần lớn đều là vườn thuốc, phòng ở không tính quá nhiều, Mạc Trạch chọn là một gian tiểu viện ở phía đông, trong viện vừa vặn có hai gian phòng.

Lâm Sơ Dương lén lút cọ xát đến căn phòng bên trái gõ cửa một cái, sau đó lăn ra đất một chuyến, giả chết.

Bất quá chỉ chốc lát cửa liền mở, Mạc Trạch từ bên trong đi ra nhìn thấy áo lót trên đất hơi sững sờ, sau đó liếc nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện bóng dáng một người khác.

Hắn không hiểu tại sao Lâm Sơ Dương muốn đem Lưu Vân Y trả lại, rõ ràng trước đây đều chết sống không muốn đưa hắn.

Chẳng lẽ là muốn cùng hắn phân rõ giới hạn?

Dựa vào kỳ ngộ của hắn tiến vào Huyền Dương tông, lợi dụng xong liền muốn đem hắn đá văng?

A, nằm mơ.

Nếu đúng là như vậy, hắn không ngại phát động hiệu lực của Tử Dương quả, bất luận là ai, phản bội hắn, chỉ có chết.

Khuôn mặt Mạc Trạch trong nháy mắt vặn vẹo, nhưng rất nhanh liền bị giấu ở nơi sâu nhất, chỉ còn sót bộ dạng ôn nhu như dĩ vãng.

Không, phải nói còn ôn nhu hơn dĩ vãng gấp trăm lần.

Hắn nhặt áo lót lên khẽ vuốt từ trên xuống dưới, ánh mắt như xuyên thấu qua áo lót trên tay nhìn về nơi càng xa xôi hơn, “Vì sao cậu ấy lại đưa ngươi về… Thôi, xem ở những chuyện trước đây liền cho cậu ta thêm một cơ hội đi.”

Âm thanh Mạc Trạch rất nhẹ, phảng phất như gió vừa thổi liền tan đi.

Lâm Sơ Dương không hiểu vì sao Mạc Trạch lại nói như vậy, nhưng giọng điệu âm trầm như kể chuyện ma phối hợp với biểu tình gương mặt hoàn toàn tương phản làm cậu kinh sợ nổi một thân da gà.

Vì sao đột nhiên lại cảm thấy nam chính cũng bệnh thần kinh giống nữ chính vậy nhỉ?

Đây tuyệt đối là ảo giác!

Lâm Sơ Dương cực kỳ kiên định gật đầu, người tốt như nam chính sao có thể là bệnh thần kinh được, nhất định là cậu nghĩ nhiều quá rồi.

Sau khi nghĩ thông suốt, cậu cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, sau khi được mang vào ngược lại quan sát tình huống trong phòng.

Căn phòng này không lớn, gia cụ đơn giản cổ xưa, có điều rất sạch sẽ, coi như là khá lắm rồi.

Cậu còn chưa xem xong một vòng liền bị Mạc Trạch ném vào trong chậu nước.

Đã lâu không bị đối xử như thế thiếu chút nữa cậu đã quên còn có một màn tra tấn như vậy, suýt nữa giãy dụa, may là tại thời điểm ống tay áo nhấc lên một tí tẹo liền phản ứng lại, vội vàng bỏ xuống.

Áo lót giặt tẩy hong khô xong lại trở về trên người Mạc Trạch, sau đó chính là thời gian đọc sách hài hòa.

Mạc Trạch rõ ràng đã đi qua chỗ Vân Lạc, trên bàn đặt một đống thẻ tre ngọc giản cùng thư tịch giấy, mà quyển ngọc giản trên cùng thình lình viết ba chữ “Mộc linh quyết”.

Nếu hiện tại Lâm Sơ Dương có mắt, tia sáng kia nhất định có thể so với tia X, đem ngọc giản kia từ trong ra ngoài quét đến thấu triệt.

Kỳ thực pháp quyết tu chân của thế giới này được đặt ra trong nguyên tác vô cùng khan hiếm, phần lớn đều nắm trong tay các tông môn, phần nhỏ nằm trong tay thế gia tu chân, người bình thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy, mà cậu vẫn không có cách nào tu luyện cũng là vì không có pháp quyết.

Mộc linh quyết này rõ ràng là cho người tu luyện mộc linh căn dùng, Mạc Trạch không dùng được, nơi này lại không có ai khác, nên nhất định là chuẩn bị cho cậu.

Nam chính quả nhiên là người tốt.

Lâm Sơ Dương cảm động hận không thể trực tiếp nhảy ra cho Mạc Trạch một cái ôm con gấu, chút hoài nghi còn lại trong lòng toàn bộ quăng đến chín tầng mây, sau đó nhìn chằm chằm ngọc giản kia, tựa như sợ chớp mắt một cái nó sẽ chạy mất vậy.

Có điều cậu phải dùng phương pháp gì mới có thể lấy được ngọc giản dưới tình huống không kinh động Mạc Trạch?

Hệ thống: “Trong thương thành có bán sách ghi chép, sau khi mua kí chủ chỉ cần đụng vào thư tịch đồng ý phục chế, bổn hệ thống liền có thể phục chế nội dung vào trong quyển sách.”

Lâm Sơ Dương mở thương thành ra tìm sách ghi chép nhìn giá cả, năm mươi điểm, ngược lại cũng không mắc.

Cậu vội vàng mua một cái, sau đó trong lúc Mạc Trạch tìm kiếm thư tịch khác vô tình chạm tới liền để hệ thống phục chế.

Động tác của hệ thống cũng bất quá chỉ là chuyện trong chớp mắt, sau đó tên của sách ghi chép kia liền biến thành mộc linh quyết.

Lâm Sơ Dương lựa chọn sử dụng quyển sách, một lát sau nội dung trong quyển sách bỗng dưng dần hiện ra, hệ thống phục chế không chỉ là phục chế nguyên văn nội dung, còn thêm vào phiên dịch giải thích cùng với bản đồ huyệt vị thân thể, cho dù là một đứa dốt văn cũng xem không chút lao lực.

Cậu bất tri bất giác liền tu luyện theo.

Lưu Vân Y là vân tàm ti tiên giới chế thành, tồn tại trên đời này không dưới ngàn năm, bất kể là vật liệu hay là thời gian đều đủ để khiến trong cơ thể nó chứa đựng lượng lớn linh khí, những linh khí này chính là bàn tay vàng trâu bò nhất của Lâm Sơ Dương ở thế giới này.

Sau khi cảm ứng được những biến hóa này, Lâm Sơ Dương hận không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

Có những linh khí này nuôi thì thăng cấp cũng chỉ là chuyện cỏn con, nhân vật chính có biến thái hơn nữa thì so sánh với cậu cũng tuyệt đối yếu bạo đó biết không!

Quả nhiên cậu mới là nhân vật chính thật sự.

Mạc Trạch đang yên tĩnh đọc sách tự nhiên không biết áo lót của hắn đã hả hê đến mức sắp đem người chủ nhân là hắn này thành tiểu đệ mà sai sử, có điều cho dù biết được, thì đại khái hắn cũng sẽ chọn dung túng đi.

Có người tự nguyện che ở trước mặt hắn, cớ sao mà không chịu chứ.

Xem sách xong hắn liền trở lại trên giường nhập định, thời điểm mở mắt ra lần nữa đã là ba ngày sau, tu vi của hắn cũng tăng lên tới Luyện khí tầng tám.

Mà Lâm Sơ Dương cũng thành công đột phá đến Luyện khí tầng sáu, thuận tiện học hai cái kỹ năng tự mang pháp quyết.

Nguồn :

Ví dụ như hồi xuân thuật, danh sách kỹ năng biểu hiện sau khi sử dụng với mục tiêu có thể khôi phục chút ít HP; lại ví dụ như khô mộc phùng xuân, hiệu quả là sau khi sử dụng với mục tiêu có thể khôi phục lượng lớn HP, cũng thu được trạng thái khôi phục kéo dài.

Kỹ năng vú em thiết yếu vô cùng gạt người, một cái kỹ năng công kích cũng không có, còn không dùng tốt như kỹ năng bị động lúc cậu làm áo lót nữa, ít nhất còn có thể xé xé thắt lưng người ta.

Lâm Sơ Dương bên này đang hậm hực, bên kia Mạc Trạch thu thập thỏa đáng chuẩn bị ra cửa, lúc này Vân Lạc đến.

Ngày hôm nay Vân Lạc mặc một cái quần dài nữ màu trắng, đem dung mạo như em gái hàng xóm tôn lên thêm một tia tiên khí.

Không mở miệng là thật sự đẹp, vừa mở miệng là thật sự gặp quỷ.

Y nắm cổ áo Mạc Trạch, “Hôm nay đại trưởng lão giảng bài, hai tên tiểu thử thúi các ngươi nếu như dám ném người của ông, trở về sẽ đưa mỗi người các ngươi một viên tán cốt hoàn, vào trong vườn thuốc làm giun đào đất cho ông đây đi.”

Mạc Trạch cúi đầu, âm thanh cung kính, “Biết rồi sư phụ, có điều sư huynh còn chưa dậy, để đệ tử đi gọi hắn.”

Vân Lạc không lên tiếng, buông hắn ra xoay người bay đi.

Một tiếng sư huynh này của Mạc Trạch khiến Lâm Sơ Dương toàn thân khoan khoái, cậu lựa chọn Vân Lạc trước một bước cũng chỉ còn lại chút chỗ tốt ấy thôi, có điều đại trưởng lão giảng bài và vân vân, cái này sao lại quen thuộc như vậy chứ.

Trong nguyên văn nhân vật chính đến Huyền Dương tông có vẻ như cũng có một đoạn như vậy, lúc đó nhân vật chính được đặc cách có thể tham gia, tiếp đó ở trên đường gặp phải một em gái cùng N fan não tàn của em gái, tiếp nữa chính là fan não tàn vì xoát độ tồn tại mà tìm nhân vật chính gây phiền phức ngược lại bị nhân vật chính miểu sát, bởi vì một fan não tàn trong đó là cháu trai của trưởng lão ngoại môn, sau đó chính là các loại âm mưu tính kế của trưởng lão ngoại môn giúp cháu trai báo thù, sau khi trưởng lão ngoại môn chết lại đổi tới thân thích là trưởng lão nội môn.

Điển hình tình tiết thăng cấp nhất định phải có trong văn ngựa đực, chuyên giúp nhân vật chính xoát kinh nghiệm xoát bàn tay vàng, còn em gái kia, nhất định là trầm mê dưới thực lực mạnh mẽ của nam chính mà trở thành một trong số hậu cung.

Hệ thống: “Phát động nhiệm vụ hậu cung, mời kí chủ trợ giúp nhân vật chính thu Tiêu Nhu vào hậu cung, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một ngàn điểm thương thành, nhiệm vụ thất bại trừ một ái tâm, thu được một hạng mục xử phạt ngẫu nhiên, xin hỏi kí chủ có muốn nhận được nội dung xử phạt ngẫu nhiên sớm không.”

Thật đúng là như vậy?

Lâm Sơ Dương giật giật khóe miệng, “Không cần.”

Mạc Trạch tự nhiên cũng đoán được sau khi ra cửa sẽ gặp phải cái gì, có điều hắn không quá quan tâm, so với việc đó thì hắn càng muốn biết Lâm Sơ Dương đi đâu hơn.

Hắn ở trước cửa ngừng một hồi, quay người trở về trong phòng thay áo lót ra bỏ lên bàn, sau đó mới ra cửa, nhưng cố ý chậm bước chân lại.

Mỗi lần đều là sau khi áo lót biến mất Lâm Sơ Dương mới xuất hiện, hắn không biết quan hệ của cả hai là như thế nào, nhưng hắn không ngại chế tạo một bước ngoặt để xác minh một chút.

Lâm Sơ Dương tìm được cơ hội dĩ nhiên lập tức dùng tụ nguyên đan bổ sung đầy giá trị tinh lực, chuyển hóa xong liền chạy vội ra ngoài.

Một chậm một nhanh, hai người tự nhiên gặp nhau ở trên đường.

Mạc Trạch một phát bắt được cánh tay cậu, “Sơ Dương.”

“Gọi sư huynh.” Lâm Sơ Dương cường điệu nói một câu, sau đó thúc giục: “Đi nhanh lên, chậm như vậy ngươi cho là tản bộ sao, cẩn thận sư phụ hiện tại liền đem ngươi bắt đi làm giun đất.”

“Ồ…” Mạc Trạch hơi nheo mắt lại, ngược lại dắt tay Lâm Sơ Dương, “Vậy thì dùng tật phong thuật đi.” Tiếng nói vừa dứt, liền chạy như bay, hai người thuấn di liền chạy xa mấy trăm mét.

Tốc độ đúng là rất nhanh, nhưng vẫn không chịu nổi triệu hoán của tình tiết đại thần như thường, ngay khi bọn họ đi ngang qua một vườn hoa nhỏ, em gái Tiêu Nhu cùng nhóm fan não tàn của nàng xuất hiện.

Trong nội dung mở đầu ở Huyền Dương tông tổng cộng có hai vị hậu cung, trong hai người này, Mộ Dung Uyển Yên tính cách thẳng thắn tính khí nóng nảy, tuy thân phận cũng coi như không tệ, nhưng so với Tiêu Nhu vẫn chênh lệch một đoạn dài.

Đừng thấy Tiêu Nhu không phải một trong ba nữ chính, nhưng lại là nữ phụ hậu cung quan trọng trong truyện.

Sở dĩ Mạc Trạch có thể gây được sự chú ý của hai vị phong chủ Tử Cực Phong cùng Huyền Minh Phong ngoại trừ tư chất tốt thì thật ra nguyên nhân quan trọng nhất cũng bởi vì Tiêu Nhu.

Nàng là cháu gái của phong chủ Tử Cực Phong, đồ nhi của phong chủ Huyền Minh Phong, tại Huyền Dương tông là tồn tại giống như nữ thần.

Như thế nào, trâu bò đi, càng trâu bò hơn còn ở phía sau.

Em gái này với nam chính có một thuộc tính giống nhau như đúc, đó chính là thánh, nam chính là thánh nhân, nàng chính là thánh mẫu, thánh mẫu đến mức không chỉ thường xuyên cứu người lung tung kéo cừu hận cho nam chính, còn nhiều lần cầu xin cho mấy nhân vật phản diện, khiến mấy nhân vật phản diện có thể một lần hai lần thậm chí rất nhiều lần tính kế chôn sống nam chính.

Lâm Sơ Dương nhớ rõ có một đoạn nội dung chính là cô nàng Tiêu Nhu này vì cứu một con chó nhỏ tự nguyện tiến vào sát trận mà nhân vật phản diện thiết kế, nam chính hao tổn khí lực cả người đều là thương tích thật vất vả đem người cứu ra, sau đó cô nàng nói không cứu được chó con nàng sẽ không đi, nam chính không đành lòng lại đem chó con cứu ra, kết quả con chó con kia là cạm bẫy cuối cùng nhân vật phản diện bày ra, gài bẫy nam chính cửu tử nhất sinh.

Lâm Sơ Dương nhìn chằm chằm đám fan não tàn đang chơi trò tỏ tình với nữ thần ở cách đó không xa, trong lòng càng thêm đồng tình với nam chính, nhưng trước mắt càng quan trọng hơn chính là…

Sắp đến muộn có được hay không, cậu không muốn bị chộp tới làm giun đất một chút nào đâu nha khốn nạn! ! !

Hết