Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 33




Chỗ sâu trong Cửu Khê Lĩnh, ba thanh niên đang vây quanh một cây linh thảo cùng một lão giả tuổi tác hơi lớn tranh chấp.

Lão giả mặt đỏ tới mang tai quát: “Cửu tri thảo này là ta phát hiện trước, dựa vào cái gì nhường cho các ngươi.”

Thanh niên giáp nói: “Bởi vì chúng ta mạnh hơn ngươi.”

Thanh niên ất khiêu khích đào linh thảo lên, cầm ở trong tay huơ huơ nói: “Thế nào, không phục à, ngươi có gan thì tới cướp đi, với cái số tuổi này của ngươi dừng ở Luyện Khí kỳ đã bao nhiêu năm, còn dám ra đây mất mặt.”

Lão gỉa tức giận đến mức cả người run run, chỉ vào mũi bọn họ la mắng: “Uổng cho các ngươi còn là con cháu tu chân thế gia, cứ như vậy bắt nạt một tán tu, không sợ ta bẩm báo Huyền Dương tông định tội các ngươi à!”

Thanh niên bính khinh thường hừ ra tiếng: “Xí, ngươi cho rằng ngươi sạch sẽ chỗ nào, toàn Trần gia thôn mấy trăm miệng ăn kia không phải đều là ngươi giết sao, chỉ vì luyện cái gì mà thiên hồn phiên kia, phải nói chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không tốt đẹp gì.”

Tu chân giới thật sự có mấy ai là dưới tay sạch sẽ, còn không phải đều là coi tính mạng như giun dế, nắm đấm cứng là đại gia.

Ánh mắt ông lão né tránh vài cái, không cam lòng ngậm miệng.

Các thanh niên dường như đã sớm đoán được kết quả như thế này, cười nhạo: “Phế vật.”

Lời nói rất khó nghe, cho dù lão giả tức giận nhưng cũng không dám thật sự đắc tội ba người này, dù sao thì ông ta bất quá chỉ là một tán tu, một thân một mình, lại có nhược điểm trong tay người ta, chỗ nào chịu nổi thế gia hãm hại.

Sống đến tuổi này của ông có mấy ai không khôn ngoan, linh thảo quan trọng, nhưng mạng quan trọng hơn.

Ngay lúc ông chuẩn bị rời đi, một mảnh sương đen nồng đậm đột nhiên từ phương xa bay tới, trong chớp mắt liền tới trên không trung ngay phía trên bốn người.

Trong sương đen là một nam nhân khoác áo choàng màu đen, mũ trùm chặn lại hơn phân nửa gương mặt hắn, chỉ lộ ra nửa đoạn cằm hình dáng hoàn mỹ.

Ba thanh niên cùng lão giả ngửa đầu nhìn hắn, uy thế cực kỳ hung bạo tàn ác làm cho bọn họ suýt nữa không thở nổi, trong mắt đồng thời bị sợ hãi tràn ngập.

Là ma tu, còn là ma tu đã kết đan!

Từ xưa chính tà bất lưỡng lập, phàm là gặp gỡ tất có một bên thương vong, nếu là cùng cấp thì bọn họ còn có sức liều mạng, nhưng còn bây giờ thì sao, chẳng qua là áp chế đẳng cấp cũng đã làm cho bọn họ ngay cả động đậy cũng thành vấn đề.

Điều họ có thể làm chỉ là đem nam nhân kia xem là thần mà ngước nhìn, lễ bái, khẩn cầu…

Nhưng ma sẽ biết thương hại sao?

Kế tiếp chỉ là một hồi giết chóc đơn phương.

Nam nhân trong sương đen kết ra một cái pháp ấn cổ quái, bốn người kia chỉ một thoáng liền hóa thành một mảnh sương máu, không một ai may mắn thoát khỏi.

Đây chỉ là bắt đầu…

Toàn bộ Cửu Khê Lĩnh không có tiếng kêu, cũng không có người bị thương và thi thể, chỉ là địa phương xuất hiện trong sương đen lưu lại một mảnh hoa cỏ bị máu tươi tưới qua, tươi đẹp lại tuyệt vọng.

Khi thành chủ thành Bắc Ninh cùng Bạo Viêm Môn nhận được tin tức chạy tới, hết thảy đều đã chậm, ngoại trừ mỗi cái thế gia lục tục đưa tới linh bài đại diện cho những sinh mệnh ngã xuống vỡ tan, thì cũng chỉ có mấy người may mắn còn sống sót nói là mơ hồ cảm thấy ma khí.

Nhưng bọn họ lật tung Cửu Khê Lĩnh cũng không mò tới cái bóng ma tu.

Ngày hôm nay là ngày trong Cửu Khê Lĩnh thương vong nặng nề nhất, cũng là một ngày những tu sĩ tự nhận là chính thống cảm thấy sỉ nhục nhất.

Về phần nam nhân kia dĩ nhiên chính là Mạc Trạch.

Khi hắn lấy mũ trùm trên đầu xuống, trên mặt hắn lại xuất hiện mấy hoa văn huyết sắc, từ huyệt thái dương bên trái kéo dài đến phía dưới mắt trái.

Gương mặt kia vẫn rất đẹp như trước, chỉ là trải qua điểm xuyết này càng tôn lên thêm một vệt tà vọng cùng mê hoặc, không còn là thiên thần tràn ngập ánh mặt trời, mà là ác ma sa đọa ở nơi sâu nhất.

Mạc Trạch thu hồi áo choàng, khi tiến vào khoáng động đồng thời đem ma khí toàn bộ thu liễm, trong nháy mắt liền khôi phục thành bộ dạng trước khi nhập ma, ngay cả điểm xuyết xuất hiện thêm trên mặt cũng không lưu lại một chút nào.

Sau khi xác định không lộ ra kẽ hở, hắn thu hồi trận pháp đã bày trước đó, tiếp tục tĩnh tọa nhập định.

Thời điểm nhập ma giết chóc có một nửa nguyên nhân là bởi vì dung hợp tâm ma, nhưng hắn rất nhanh phát hiện, tâm ma của hắn dường như còn thiếu một chút.

Lúc này, cảnh sắc xung quanh biến đổi, không còn là cái khoáng động kia nữa, mà là một nơi khác, một địa phương cỏ xanh như đệm, cảnh sắc duy mỹ…

******

Linh khí Lâm Sơ Dương tu luyện phần lớn đến từ trong Lưu Vân Y, cho nên nhu cầu đối với lượng linh khí bên ngoài liền không phải đặc biệt lớn, cũng dẫn đến việc dù cả tòa quặng mỏ bị nam chính hút sạch cậu cũng hoàn toàn không biết, vì vậy cậu vẫn mơ giấc mộng đẹp gia là người có tiền.

Biệt thự dùng linh thạch xây lên, tiểu đệ không thể đếm hết được, cậu ngồi trên một chỗ giống như ghế hoàng đế một tay ôm một em gái, nước miếng chảy ào ào.

Thấy không, anh cũng là người có hậu cung rồi!

Cậu cao hứng đắc ý xoay đầu muốn cùng em gái thân cận một chút, kết quả còn chưa có đụng đến liền phát hiện mặt em gái vặn vẹo một trận, một giây sau liền biến thành cái mặt phẳng lì như tấm gương của Chân Hoa, dùng cái giọng đàn ông thô kệch của y quyến rũ mềm mại hô một tiếng: “Tướng công ~”

“Mẹ kiếp!” Lâm Sơ Dương sợ đến mức trong nháy mắt nhịp tim không đồng đều, suýt chút nữa từ trên ghế lăn xuống, may mà một em gái khác nhanh tay lẹ mắt, túm cậu vào lòng.

Không sai, là cậu nằm vào trong lòng em gái, hàng này mẹ nó còn cao hơn cậu nửa cái đầu.

Sau đó, em gái này cũng lên tiếng: “Sư huynh, chúng ta đã nói dùng thế cưỡi ngựa mà?” Tiếng nói vừa dứt, mặt của em gái biến thành mặt Mạc Trạch…

Cưỡi em gái mi!

Cả người Lâm Sơ Dương đều không tốt, đẩy em gái phiên bản Mạc Trạch lùi về sau, trong nháy mắt đạp trúng không khí, một trận hắc ám qua đi, cậu xuất hiện trên một con đường nhỏ.

Hai bên đường nhỏ nở đầy hoa dại, gió vừa thổi, rất đẹp, đi lên trước nữa là mảnh rừng trúc.

Lâm Sơ Dương ổn định tim đập, nhìn lại liền cảm thấy cảnh sắc này có chút quen thuộc khó hiểu.

Trong nguyên tác hình như cũng có một cảnh tượng như thế, hơn nữa là xuất hiện ở trong mộng.

Khi đó nam chính gặp phải tâm ma, ngay lúc độ tâm ma bất ngờ rơi vào ác mộng, trùng hợp ác mộng này đáp lên một em gái ở xa cuối chân trời.

Vì vậy nhất kiến chung tình tiếp đó lăn giường đánh dã chiến và vân vân cũng là bắt buộc phải làm, hơn nữa còn là một lần không đủ tiếp theo hẹn hai lần ba lần bốn lần, càng đánh tình cảm càng thâm hậu mãi đến tận khi nam chính chân đạp tường vân bảy màu xuất hiện ở trước mắt em gái, khiến em gái biết được mặc dù đó là giấc mộng nhưng cũng là chân thật.

Kết quả tự nhiên là mọi người cùng vui, hậu cung của nam chính lại thêm một người, thêm vào thân phận của em gái này là con gái riêng của một vị chưởng môn tông môn, thuận tiện tăng cường n tiểu đệ.

Như thế nào, có phải là rất lãng mạn, có phải là có một loại kích động muốn tìm cục gạch đập chết nam chính không!

Kỳ thực Lâm Sơ Dương cũng có cái cảm giác này…

Mà điều kiện tiên quyết là, đồng thời đi vào giấc mộng với cậu chính là em gái kia, mẹ nó chứ không phải là thay thế cho em gái xuất hiện ở vị trí hiện thân của em gái!

Tình tiết đại thần, mi có dám chơi khăm thêm chút nữa không!

Lâm Sơ Dương sâu sắc thở dài, cậu cảm thấy thật giống như cậu già rồi, kích thích của người trẻ tuổi cậu thật lòng không chịu nổi…

Nhưng mặc kệ thế nào, cậu vẫn cam chịu đi về phía trước.

Cảnh mộng coi như là một cái kết giới, muốn đi ra ngoài nhất định phải tìm được nhân vật chính trước.

Xuyên qua rừng trúc chính là một bãi cỏ.

Trời xanh mây trắng, cỏ xanh như đệm, xa xa một người thân thể như ngọc, vốn dĩ đang phóng tầm mắt ra xa, dường như cảm giác được có người đang nhìn hắn, xoay người, sau đó ôn nhu mỉm cười, bước nhanh đi tới.

Lâm Sơ Dương ước ao ghen tị che mặt, quá đẹp, quá tuấn tú, quá trang x, có loại xúc động khiến người ta muốn dùng lòng bàn tay dán lên.

Mạc Trạch vừa qua tới liền đem người ôm lấy, âm thanh tựa như bởi vì kích động mà có chút phập phồng, “Sư huynh, có thể nhìn thấy ngươi quá tốt rồi, ta còn tưởng rằng chỉ có một mình ta…”

Lâm Sơ Dương không nhịn được lại có chút áy náy, đổi vị trí suy nghĩ một hồi, nếu như cậu dưới tình huống không biết nội dung truyện đột nhiên một thân một mình xuất hiện ở đây, tuy rằng cảnh sắc không tệ, nhưng thực xác định sẽ cảm thấy sợ hãi, huống chi nam chính tính toán đâu ra đấy cũng chỉ là một đứa trẻ không tới hai mươi tuổi, cái này cũng rất bình thường.

Cậu vỗ vỗ sau lưng Mạc Trạch, an ủi: “Không sao đâu, đây chỉ là ảo cảnh tâm ma của ngươi, chỉ cần ngươi công phá tâm ma là chúng ta có thể đi ra ngoài.”

Mạc Trạch nắm thật chặt cánh tay, đầu để trên bả vai Lâm Sơ Dương, biểu tình rõ ràng là đang cười, nhưng lời nói ra lại mang đầy thấp thỏm, “Sư huynh nói là ta có tâm ma?”

Lâm Sơ Dương tiếp tục an ủi: “Ngươi đừng sợ, người đều có chấp niệm, có lúc chúng ta có thể không cảm giác được, nhưng tu luyện tới cảnh giới nhất định sẽ sinh tâm ma, chỉ cần nhìn thấu là tốt rồi, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, lúc tu luyện ngươi nhìn thấy gì hoặc là nghĩ tới điều gì?”

Mạc Trạch thả Lâm Sơ Dương ra, đem bức thư tình trước đó nhặt được ra, mở ra trước mặt, “Ta nhìn thấy tờ giấy này, phía trên là chữ viết của sư huynh.”

Lâm Sơ Dương trợn mắt lên.

Móa, tờ giấy này làm thế nào từ trong bọc nhảy ra vậy?

Lại còn đề tên nữa, rõ ràng cậu vẽ dấu x dấu x được chứ!

Còn có Chỉ San gì đó, đây không phải là hậu cung của nam chính sao, tuy rằng cậu quả thật từng có tâm tư nho nhỏ muốn đem người đoạt tới, nhưng còn chưa biến thành hành động có được không, mở cái trò đùa quốc tế gì vậy hở?

Hệ thống mày đi ra, ông muốn cùng mày đơn đả độc đấu! ! !

Mạc Trạch vô tội nhìn hắn: “Sư huynh, Chỉ San là ai?”

Lâm Sơ Dương: “…” Phải nói thế nào, nói là vợ tương lai của ngươi có tin không?

Ý cười của Mạc Trạch phai nhạt đi, “Sư huynh không muốn giải thích với ta, cũng bởi vì một người phụ nữ này?” Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ vuốt qua gò má của đối phương, âm thanh rất nhẹ, rất mềm: “Thôi, một người phụ nữ mà thôi, xác thực không có gì để giải thích, nếu như sư huynh yêu thích…” Hắn lại cười, nhưng đáy mắt lại là một mảnh điên cuồng, “Giết là được.”

Cái gì gọi là anh yêu thích thì giết là được rồi?

Đó là em gái là vợ tương lai của mi, dù anh động tâm tư cũng là tội không đáng chết có được không!

Thánh nhân đâu? Thánh nhân đi đâu rồi?

Gió đổi chiều nhanh như vậy anh thích ứng không kịp đâu nha! �

Lâm Sơ Dương khổ bức nghiêm mặt lui về phía sau, cậu có ngu hơn nữa cũng biết Mạc Trạch trước mắt không được bình thường, “Sư đệ, ngươi nghe ta giải thích…” Đừng có dọa người, anh sai rồi, không bao giờ đánh chủ ý lên vợ nhỏ bé của em nữa được không?

“Tại sao sư huynh muốn yêu thích người khác?” Mạc Trạch từng bước ép về phía trước, khuôn mặt càng ngày càng vặn vẹo, con ngươi ửng đỏ, hoa văn huyết sắc dưới mắt trái lúc ẩn lúc hiện, “Rõ ràng là đồ của ta, sao ngươi có thể nghĩ tới người khác, sao có thể…”

Hết