Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70

Chương 3






Lý Khanh Khanh nghe tiếng, xoay người nhìn qua, liền thấy một bé gái tầm ba bốn tuổi đầy mặt khẩn trương đứng ở cửa nhìn cô.
Bé gái bị mắc mưa, toàn thân trên dưới ướt chèm nhẹp, đầu tóc thưa thớt do thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.

Trên người con bé còn cõng theo một cái sọt cũ nát, vừa nhìn chính là loại sọt dành cho người lớn đeo, nay chật vật treo trên người bé gái nhỏ như vậy thật không thích hợp.
Lý Khanh Khanh nghĩ thầm: Đây ắt hẳn là con gái lớn của nguyên chủ nhỉ, tên con bé hình như là Thẩm Nhạc Hương, năm nay đã hơn 4 tuổi.
Thẩm Nhạc Hương cũng giống như em trai mình, vô cùng gầy gò, khi mở to mắt nhìn người, liền làm cho Lý Khanh Khanh liên tưởng đến mấy đứa trẻ chạy nạn ở Châu Phi.

Trên người con bé mặc một cái áo dài ngắn tay hình như của người lớn, vì kích cỡ quá rộng, nên con bé phải dùng một sợi dây thừng thô lậu buộc lại một nùi.
Chân Thẩm Nhạc Hương mang một đôi giày rơm dính bùn, trên cẳng chân nhỏ gầy lại dơ bẩn có một miệng vết thương.

Lý Khanh Khanh nhìn vết thương trên chân con bé, thầm lo lắng bẩn như thế có khi nào vết hương nhiễm trùng hay không?
Lý Khanh Khanh đang muốn mở miệng nói chuyện, thì con trai nhỏ của nguyên chủ, Thẩm Gia Hảo, đột nhiên vòng qua cô, chạy tới phía sau lưng Thẩm Nhạc Hương rồi đứng yên.

Nó hơi hơi nhô đầu nhỏ ra từ sau lưng Thẩm Nhạc Hương, một đôi mắt to hơi lồi ra nhìn chằm chằm Lý Khanh Khanh.
Theo đạo lý, hai đứa bé nhỏ tuổi như vậy, rất nhiều chuyện hẳn là không quá nhớ rõ mới đúng.


Như hiện tại, cô cũng không nhớ nổi chuyện khi cô mới ba bốn tuổi, nhưng nhìn tư thế căng thẳng này của hai đứa bé, hẳn là khắc sâu những hành động của nguyên chủ trong ký ức vậy.

Còn có vừa mới rồi, ánh mắt của Thẩm Nhạc Hương như vậy, chắc là lo lắng Lý Khanh Khanh muốn ngược đãi Thẩm Mộ Quân đi?
Khi Lý Khanh Khanh ở mạt thế, bởi vì dị năng thủy hệ của mình quá vô dụng, nên thường đi qua hỗ trợ tiểu đội chữa bệnh của căn cứ.

Lúc ấy cô đi theo dị năng giả hệ chữa trị chăm sóc đủ loại người bệnh, trong đó cũng từng chăm sóc mấy đứa bé bị trọng thương.

Cô cũng từng nghe một dị năng giả hệ chữa trị nói đối với những đứa trẻ chịu tổn thương về tinh thần, cần phải tốn càng nhiều kiên nhẫn cùng thể lực hơn cả những đứa bé bị thương về thể xác.
Lý Khanh Khanh nhìn hai đứa nhóc đứng trước cửa, lần đầu tiên phát hiện chăm sóc trẻ con là một chuyện rất phiền toái, thậm chí còn phiền hơn cả chăm sóc người trọng thương là Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh do dự một chút, nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Đi, đi nấu một chút nước ấm đi, cho cha...cha con tắm rửa một chút."
Vừa nghe đến chuyện tắm rửa cho cha mình, Thẩm Nhạc Hương hồ nghi nhìn Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái, thấy Lý Khanh Khanh cũng không phải đang nói đùa với mình, nó liền lập tức vui vẻ chạy tới nhà bếp.

Nói gì thì nói, tuổi con bé cũng còn rất nhỏ, tuy rằng cảm thấy bộ dáng nương có chút kỳ quái, nhưng nó cũng không nghĩ ra được là tại sao.
Lý Khanh Khanh thấy bộ dáng Thẩm Gia Hảo cứ như con khỉ làm bằng đất, đang định chạy theo vào nhà bếp để hỗ trợ, cô lập tức duỗi tay bắt được cánh tay gầy gò của nó.

Lý Khanh Khanh hơi khẽ giữ cánh tay vừa gầy lại nhỏ trong bàn tay, sợ mình hơi dùng sức một chút liền bóp gãy mất.
Thân thể Thẩm Gia Hảo theo bản năng run rẩy một chút, vội ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Lý Khanh Khanh.

Ánh mắt đó của nó làm Lý Khanh Khanh thật bất đắc dĩ, giống như cô đang muốn hung hăng đánh nó một trận vậy.
Cô cũng biết mình không có biện pháp lập tức chuyển biến cái nhìn của hai đứa nhỏ đối với mình, cho nên đối mặt với biểu tình kinh hoảng của Thẩm Gia Hảo, Lý Khanh Khanh cũng không cố tình giải thích cái gì.

Cô kéo Thẩm Gia Hảo ngồi xuống cạnh giường đất kế bên, sau đó lôi ra một mớ quần áo vá chằng vá đụp của nó ra.
Tuy rằng hiện tại thời tiết cũng không lạnh, nhưng nó cứ trần trụi như vậy thật sự quá khó coi, cũng không thể tạo cho nó thói quen xấu cứ khỏa thân như vậy.
Khi Lý Khanh Khanh cúi đầu giúp Thẩm Gia Hảo mặc quần áo, một cái tay nhỏ thật cẩn thận nâng lên, thấy Lý Khanh Khanh cũng không có chú ý tới động tác của mình, tay nhỏ như được thêm dũng khí, liền sờ sờ lên gương mặt Lý Khanh Khanh.
Động tác Lý Khanh Khanh cứng đờ một chút, đang muốn giương mắt nhìn về phía Thẩm Gia Hảo, tay nhỏ kia lập tức chấn kinh rụt trở về.
Lý Khanh Khanh ngước mắt lên đối diện với đôi mắt của thằng bé, nó liền luống cuống rũ đôi mi dày lại dài của mình xuống, che lại cặp mắt to kinh hoảng thất thố.
Đôi mắt của thằng bé này kỳ thật rất to, rất đẹp, nếu không phải vì cả người gầy như bộ xương, nhất định là một củ cải nhỏ thập phần đáng yêu.
Không biết như thế nào, cô liền nghĩ đến bản thân mình khi còn nhỏ, khi cô mới lớn lên bằng cỡ Thẩm Gia Hảo, ắt hẳn còn đang nũng nịu trong lòng ba mẹ mình, có sữa bột ăn không hết còn bánh kẹo, đồ ăn vặt, còn có có búp bê Tây Dương và quần áo xinh đẹp.
Lý Khanh Khanh nghĩ nghĩ, nhìn lại Thẩm Gia Hảo gầy như con khỉ lại bẩn thỉu trước mắt, tức khắc cảm thấy có chút buồn cười, lại chua xót.
Thẩm Gia Hảo thấy Lý Khanh Khanh không nổi nóng, nó mím mím đôi môi nhỏ khô nứt, mạc danh cảm thấy hôm nay nương thực không giống bình thường.

Trước kia nương luôn ghét bỏ trên người nó dơ dáy, chỉ cần nó tới gần, nương liền ghét bỏ đẩy nó ra.


Nhưng hôm nay nha, nương không chỉ không có hung hăng đẩy nó, còn kiên nhẫn cúi đầu mặc quần áo cho nó nữa.
Lý Khanh Khanh giúp Thẩm Gia Hảo mặc xong quần áo rồi, liền xoay người muốn đi nhà bếp xem Thẩm Nhạc Hương nhóm lửa.

Tuy rằng thông qua ký ức nguyên chủ, cô biết Thẩm Nhạc Hương nửa năm trước cũng đã biết lượm củi nhóm lửa, chính Lý Khanh Khanh vẫn cảm thấy Thẩm Nhạc Hương còn quá nhỏ.
Khi Lý Khanh Khanh xoay người muốn đi, liền phát hiện không biết từ khi nào Thẩm Mộ Quân đã ngủ lại, sắc mặt của hắn lộ ra một hơi tử khí trắng bệch.

Cho dù lúc này hắn đã hôn mê đi, nhưng đôi mày sắc bén vẫn nhíu chặt như cũ.
Lý Khanh Khanh không khỏi hồi tưởng lại cặp mắt kia của Thẩm Mộ Quân, nếu không để ý bộ dáng hắn hiện tại râu ria lôi thôi, kỳ thật đôi mắt của hắn phải nói là khá xinh đẹp.
Đương nhiên, nếu hắn có thể không dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn cô, vẻ mặt như đối diện với kẻ thù thì càng tốt hơn.

Bất quá mấy cái này đều là nguyên chủ tạo nghiệt, hiện tại cô đã nhận hết những gì thuộc về nguyên chủ, nếu đã hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp do thân thể nguyên chủ mang lại, cô cũng không thể chối bỏ những chuyện kinh hồn mà trước đây nguyên chủ làm.
Lúc sau, Lý Khanh Khanh xách theo thùng đi gánh nước, vì nhà nguyên chủ ở một nơi tương đối hẻo lánh, hơn nữa hôm nay bên ngoài còn đang mưa, nên cũng may mắn không gặp được người nào trong thôn.
Đầu tiên, cô lấy nước rửa sạch chân dơ cho Thẩm Nhạc Hương trước, cẩn thận rửa sạch sẽ những vết bẩn chỗ miệng vết thương, dùng một mảnh vải còn tính sạch sẽ băng miệng vết thương lại.

Cũng may, vết thương trên chân Thẩm Nhạc Hương chỉ là tróc da một chút, chỉ cần rửa sạch sẽ, không thoa thuốc cũng không sao.
Sau đó, cô liền đứng dậy bắt đầu pha nước ấm, định tắm rửa cho Thẩm Mộ Quân cẩn thận một trận.

Lý Khanh Khanh vừa tới tới lui lui bận rộn pha nước, lại nhịn không được nghĩ: Hiện giờ cô chịu thương chịu khó như vậy, về sau khi cùng Thẩm Mộ Quân ly hôn, Thẩm Mộ Quân hẳn sẽ không oán hận cô đi?
Chờ Lý Khanh Khanh pha xong nước ấm, cô nhìn nhìn Thẩm Mộ Quân to con trên mặt đất, trong lòng nhịn không được liền bắt đầu thấy khó khăn.
Thẩm Nhạc Hương đứng một bên cho rằng cô không đỡ nổi Thẩm Mộ Quân, đột nhiên mở miệng nói: "Cha nhẹ lắm, trước kia một mình cô cô cũng cõng được cha lên nữa."
Lý Khanh Khanh có ký ức nguyên chủ, đương nhiên biết Thẩm Mộ Quân hiện tại nhìn cao lớn, nhưng là vì bệnh nặng, lại không được chăm sóc, hiện giờ hắn chỉ gầy còn da bọc xương.

Nghĩ đến một cô gái nhỏ da thịt non mịn như nữ chính còn có thể cõng nổi Thẩm Mộ Quân, liền biết hiện giờ Thẩm Mộ Quân rốt cuộc có bao nhiêu gầy.
Nhưng chuyện làm cô rầu rĩ chính là cái lu cô chuẩn bị quá nhỏ, căn bản không bỏ Thẩm Mộ Quân to con như vậy vào được.
Trong nhà nguyên chủ không có thùng gỗ để tắm rửa, bản thân nguyên chủ khi tắm rửa đều dùng chậu rửa mặt, chậm rãi lau mình từng chút từng chút một.

Chờ tới khi chăm sóc Thẩm Mộ Quân, cô ta lại không có kiên nhẫn như vậy.

Cũng may mà còn có nữ chính cùng nam chính, thỉnh thoảng ngẫu nhiên lại đây giúp Thẩm Mộ Quân lau một chút.

Bằng không lấy tình huống hiện tại củaThẩm Mộ Quân, chỉ sợ cả người đã sớm sinh bệnh ngoài da.
Lúc nãy, Lý Khanh Khanh thu dọn cái lu để lương thực trong nhà một chút, dù sao trong nhà này cũng không có bao nhiêu lương thực, cô định dùng cái lu này cho Thẩm Mộ Quân ngâm tắm một chút.

Nhưng hiện tại cô nhìn thoáng qua đôi chân dài của Thẩm Mộ Quân, trong óc tưởng tượng hình ảnh một chút, liền cảm thấy mặc kệ như thế nào, hẳn sẽ ngâm không dễ dàng.
Lý Khanh Khanh thấy Thẩm Nhạc Hương muốn leo xuống dưới hỗ trợ, vội vàng dùng ánh mắt sắc bén ngăn con bé lại.

Thẩm Nhạc Hương hiển nhiên cũng rất sợ Lý Khanh Khanh, thấy thế lập tức đầy mặt sợ hãi bò trở về trên giường đất.

Thẩm Gia Hảo ngồi bên cạnh nhìn thấy thế, lập tức một đầu chui vào trong chăn, một bộ ngoan ngoãn như đã ngủ mất rồi.
Lý Khanh Khanh do dự một chút, định ôm ngang Thẩm Mộ Quân lên như ôm công chúa, cô cảm thấy chỉ có như vậy mới tiện bỏ hắn vào bồn tắm.

Nhưng mà chờ đến khi cô cố hết sức ôm Thẩm Mộ Quân đi vào nhà trong, Lý Khanh Khanh liền phát hiện trên một chân của Thẩm Mộ Quân còn đang bó vào một cái ván kẹp, cô căn bản không có biện pháp nào bỏ cả người hắn vào trong được.
Ngay khi cô đang cố hết sức muốn xốc hắn lại, thì Thẩm Mộ Quân vẫn luôn ở vào trạng thái nửa hôn mê, đột nhiên lại một lần mở đôi mắt ra.

Lý Khanh Khanh không kịp phòng ngừa đối diện thẳng với ánh mắt hắn, lực đạo trên tay liền nhịn không được buông lỏng, mắt thấy Thẩm Mộ Quân sắp bị cô quăng một cái ngã sấp, cô lập tức kinh hãi đến vội vàng ôm chặt lấy hắn.
Sau đó......!Cô liền lấy một tư thế thập phần bất nhã lại xấu hổ, ôm chặt lấy nửa người trên của Thẩm Mộ Quân vào trong ngực, mà đôi chân không còn tri giác của Thẩm Mộ Quân thì lại rơi thõng trên mặt đất.
Lý Khanh Khanh cũng không biết là mình bị mệt hay là bị xấu hổ, trên mặt cô nhịn không được chậm rãi lan ra một màu đỏ bừng.

Mà Thẩm Mộ Quân bị cô ôm trong lòng thì sao, hắn lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, đôi tròng mắt đen kịt giống như trân châu đen vô tình nhìn kỹ biểu cảm của Lý Khanh Khanh.
Cái bộ dáng bình tĩnh thế này của hắn, thật giống như người thiếu chút nữa bị quăng ngã không phải hắn vậy, quả thực bình tĩnh đến không thể lại bình tĩnh hơn.

Lý Khanh Khanh không hiểu sao lại cảm thấy cáu giận một trận, rất muốn quăng người ra một cái cho xong.
Cuối cùng, Lý Khanh Khanh cũng không thể bỏ người vào "Bồn tắm đơn giản", mà bảo Thẩm Gia Hảo bưng một cái ghế dựa đến, cô cùng Thẩm Gia Hảo mỗi người một cái khăn cũ, nhanh chóng lau người cho hắn một lần.
Đại đa số đều là Lý Khanh Khanh tự mình lau, Thẩm Gia Hảo chỉ giúp Thẩm Mộ Quân lau một bàn tay to thôi đã mệt đến thở hổn hển.

Thẩm Mộ Quân vốn dĩ vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh căm căm nhìn chằm chằm Lý Khanh Khanh, sau lại vì Thẩm Gia Hảo chăm chỉ nỗ lực mà rốt cuộc chậm rãi dời lực chú ý đi.
Ánh mắt hắn nhìn Thẩm Gia Hảo ôn hòa hơn một chút, nhưng trong mắt vẫn mang theo lạnh lẽo rợn người.

Lý Khanh Khanh cứ cảm thấy đầu óc người này không đúng lắm, thậm chí cảm thấy có khi nào nguyên chủ đối xử hắn quá độc ác, nên hiện tại người này đã có dấu hiệu bệnh tâm thần rồi?.