Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70

Chương 48






Trong tiếng người ồn ào nhốn nháo, ô tô rốt cuộc chậm rãi chạy tới trước cửa nhà Thẩm Mộ Quân.
Một đám con nít rộn ràng như hành quân đi theo xe jeep, hoàn toàn không có đứa nào muốn về nhà, ngay cả một ít người lớn vừa tan tầm cũng chạy tới.
Lý Khanh Khanh từ trên xe nhảy xuống trước, cô vừa xuất hiện liền lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Hôm nay Lý Khanh Khanh mặc một bộ đầm đơn giản, bộ này là khi cô buôn đi bán lại, đã mua được trong toà nhà bách hóa cho mình.
Đây là một cái đầm dài có chân váy màu đen, thân trên màu trắng, tay áo hơi lỡ đến khuỷu tay.

Tuy kiểu dáng của nó thập phần đơn giản hào phóng, nhưng ở niên đại này, cũng xem như tương đối là tân thời.
Lý Khanh Khanh trắng nõn, vòng eo lại mảnh khảnh, mặc cái đầm này vào, cả người có vẻ càng thêm xinh đẹp.
Lý Khanh Khanh cùng người chung quanh chào hỏi mấy câu, liền xoay người mở khoa cổng viện, sau đó liền trực tiếp đi vào trong viện.
Lại Đầu cũng ở trong đám người vậy quanh, hắn lúc trước không thể trộm được cái gì trong nhà Thẩm Mộ Quân, cho nên khi nghe được một nhà Thẩm Mộ Quân trở về, nhất thời không nhịn được liền chạy tới.
Hắn thật sự tò mò, nhà Thẩm Mộ Quân nhiều đồ vật như vậy, bọn họ có thể giấu đi đâu chứ?
Nhưng không đợi Lại Đầu nhìn ra một chút manh mối, thì hắn đã bị Lý Khanh Khanh từ trên xe bước xuống hấp dẫn lực chú ý.
Ánh mắt hắn tham lam nhìn về phía thân ảnh Lý Khanh Khanh, nhịn không được trong lòng thầm nghĩ: Người phụ nữ này, sao hiện tại lại trở nên xinh đẹp như vậy?
Bộ dáng Lý Khanh Khanh hiện tại, thậm chí còn xinh đẹp hơn với mấy nữ thanh niên trí thức nũng nịu kia.
Lại Đầu trong trong chốc lát nhìn đến có chút ngây người, đôi mắt tam giác nhịn không được nhìn chằm chằm theo thân ảnh Lý Khanh Khanh.
Trước kia hắn cảm thấy Thẩm Lệ Nghiên là người xinh đẹp nhất toàn công xã, rất nhiều lần cố ý lẫn vô tình đi theo phía sau Thẩm Lệ Nghiên, luôn muốn tìm cơ hội đụng chạm Thẩm Lệ Nghiên một chút.
Nhưng mà khi Thẩm Lệ Nghiên còn nhỏ, có người anh cả Thẩm Mộ Quân này bảo vệ.

Sau này khi Thẩm Mộ Quân tàn phế rồi, Thẩm Lệ Nghiên lại có một đối tượng là Dương Từ.
Tuy Lại Đầu thích nhìn trộm nhan sắc của Thẩm Lệ Nghiên, nhưng cuối cùng cũng không có lá gan đi trêu chọc cô ta.
Thế mà hiện tại Lại Đầu nhìn Lý Khanh Khanh, lại đột nhiên cảm thấy Lý Khanh Khanh còn xinh đẹp hơn Thẩm Lệ Nghiên nhiều.
Đặc biệt là cặp mắt kia của Lý Khanh Khanh, chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua một chút, là dường như có thể câu hồn người đi mất.
Trong lòng Lại Đầu nóng như lửa đốt, tưởng tượng đến một mỹ nhân như vậy, lại gả cho tên tàn phế Thẩm Mộ Quân, trong lòng hắn tức khắc vừa không cam lòng lại ghen ghét.
Tuy hắn nghe nói hình như chân Thẩm Mộ Quân đã trị hết rồi, nhưng trong mắt Lại Đầu, cho dù chân hắn có được trị hết đi nữa, cũng không có biện pháp khoẻ mạnh cường tráng giống như trước được.
Một người đàn ông bệnh tật ốm yếu, sao có thể thỏa mãn được một đại mỹ nhân như vậy chứ?
Kỳ thật không chỉ mỗi Lại Đầu nghĩ như vậy, ngay cả một ít thiếu niên choai choai trong thôn cũng đều cảm thấy hiện tại Lý Khanh Khanh thật sự quá xinh đẹp.
Người xinh đẹp như vậy, nên gả cho một người đàn ông cường tráng có thể nuôi gia đình, mà không phải cùng một người như Thẩm Mộ Quân sống qua ngày.
Đặc biệt khi bọn họ nhìn căn nhà cỏ rách nát của Thẩm Mộ Quân, cảm giác về sự ưu việt trong lòng liền càng thêm tăng vọt.
Lý Khanh Khanh tiến vào sân, liền mở cửa nhà chính cùng nhà bếp ra, cô muốn bước vào phòng trước một bước để mau chóng lấy đồ trong không gian ra.
Nhưng khi cô một chân bước vào cửa nhà chính, liền lập tức nhận ra trong nhà đã từng bị người lục lọi.
Sắc mặt Lý Khanh Khanh hiện lên một tia lạnh lẽo, bất quá xô thực mau liền bình tĩnh đi ra ngoài như không có chuyện gì.
Bởi vì cô biết trong nhà không có thứ gì để trộm, tưởng tượng đến tình cảnh cái tên trộm kia có lật nhà cũng không lấy được cái gì, trong lòng Lý Khanh Khanh liền nhịn không được lộ ra một tia sảng khoái.
Lúc này hai người Tiểu Tống cùng Tiểu Triệu giúp đỡ đưa Thẩm Mộ Quân cẩn thận từ trên xe xuống dưới.
Đám người chung quanh thấy thế, nhịn không được hoặc là quan tâm, hoặc là tò mò dò hỏi chuyện Thẩm Mộ Quân làm phẫu thuật.
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, chỉ là nhàn nhạt trả lời hai câu, đã bị Tiểu Tống đẩy mạnh vào trong sân viện nhà mình.
Có người thấy cửa xe mở ra, liền nhịn không được dán qua muốn trèo lên xe xem, bị Tiểu Triệu một bên ngăn cản lại.
Người kia thấy Tiểu Triệu đen mặt, còn xoa xoa tay cười nói: "Tiểu chiến sĩ à, chúng ta đều là hương thân ở quê, tôi chỉ muốn giúp nhà bọn họ dọn đồ xuống mà thôi."
Tiểu Triệu còn chưa mở miệng nói chuyện, Thẩm Nhạc Hương trên xe liền không vui nói: "Không cần, đồ đạc nhà chúng ta không nhiều lắm, có thể tự mình dọn."
Người nọ thấy ngữ khí Thẩm Nhạc Hương nói chuyện kiêu ngạo như vậy, nhịn không được bày ra một bộ trưởng bối giáo huấn vãn bối
"Gì? Cái con nhóc thúi này, nói vậy là có ý gì chứ? Mày làm như tao là cướp không bằng?"
Thẩm Nhạc Hương bị hắn chỉ vào mũi nói, tức giận đến nhịn không được còn muốn phản bác, đã bị một câu của Lý Khanh Khanh cản lại.
Lý Khanh Khanh nói: "Hương Hương, con dẫn em đi vào trước đi."
Người nọ thấy Lý Khanh Khanh ra tới, đôi mắt tức khắc nhịn không được liền sáng ngời, hắn dày mặt cười nghiêng người về hướng Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh nhanh chóng lui ra sau một bước, không đợi cô phát tác, người nọ đã bị Thẩm Tu Xuân mới vừa tới đẩy mạnh một cái.
Thẩm Tu Xuân: "Tránh xa ra một chút, một người đàn ông lớn tướng như vậy, ngả nghiêng về chỗ nào đó? Còn không biết tự trọng một chút, đừng hỏi sao bị người ta đánh cho sấp mặt đi!"
Người nọ bị Thẩm Tu Xuân đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa một mông ngồi bệch xuống trên mặt đất.

Hắn vừa định muốn hùng hùng hổ hổ mắng trở lại, vừa nhấc đầu liền thấy Thẩm Tu Dương đang đi sau Thẩm Tu Xuân bước lại.
Thẩm Tu Dương nhìn y chang ông thần mặt đen đứng ở phía sau, người nọ tức khắc sợ tới mức run run một cái, hắn cười gượng một tiếng, xoay người liền đi mất.
Thẩm Tu Dương này chính là Thẩm Mộ Quân phiên bản trẻ, năm đó Thẩm Mộ Quân có bao nhiêu chính khí, thì hắn liền có bấy nhiêu.
Thẩm Tu Dương không quen nhìn nhất là đám du côn lưu manh ở nông thôn, cho nên trước nay đều không hề thủ hạ lưu tình với bọn chúng.

Thế cho nên những kẻ có chút tiền án đó mà nhìn thấy hắn, liền chả khác gì chuột thấy mèo.

Thẩm Tu Dương gần đây lại phơi nắng đến đen thêm một ít, cả người hiện tại đen như được hoá trang, lúc này đứng đây dài mặt như vậy, thoạt nhìn thực quá hù người.
Thẩm Tu Dương cao giọng nói: "Có cái gì đẹp mà xem, ai có việc gì thì đi làm việc của mình đi!!"
Hắn vừa mới la lên một câu, mấy đứa nhóc chung quanh tức khắc điểu phi thú tán.

Mấy người lớn thấy đám trẻ con đều đi rồi, cũng ngại tiếp tục ăn vạ nơi này, vì thế tốp năm tốp ba xoay người đi về hướng trong thôn đi.
Chờ đến khi người chung quanh tan đi gần hết, đám người Tiểu Triệu lúc này mới bắt đầu dọn đồ trên xe xuống.
Lý Khanh Khanh thấy có lao động miễn phí, cũng liền không vội vàng theo chân bọn họ tranh dọn đồ vật, mà kêu Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo, cô tính nhân cơ hội này quét tước trong nhà một chút.
Khi Lý Khanh Khanh vừa bận rộn sai sử hai đứa nhỏ, vừa vội vàng quét tước sửa sang lại trong nhà, một đứa con gái xanh xao vàng vọt đang ngơ ngác đứng ở ngoài tường viện, nó đầy mặt không thể tin nhìn tình cảnh trong viện.
Tiểu Triệu dù sao cũng là người từng lên chiến trường, hắn lập tức nhận ra cô gái này khác thường.

Hắn buông đồ vật trong tay ra, đi về phía cô gái kia.
Tiểu Triệu đang nhìn nhìn biểu tình kỳ quái trên mặt cô gái, nhịn không được lên tiếng nói: "Có chuyện gì sao?"
Dường như giọng nói của Tiểu Triệu lập tức dọa sợ cô gái, tức khắc nó đầy mặt hoảng sợ mà quay đầu nhìn về phía hắn.
Vì cô gái này quá mức gầy ốm, cả người thoạt nhìn yếu ớt như gió thổi qua là đổ, cô gái trông có vẻ tầm mười hai mười ba tuổi, trong đôi mắt sưng đỏ đều là hoảng sợ cùng khó hiểu.
Tiểu Triệu bị biểu tình này làm cho sửng sốt, nhịn không được kiên nhẫn mà lại nói: "Cô gái nhỏ, không sao chứ?"
Môi cô gái run nhè nhẹ một chút, như rốt cuộc nghe hiểu Tiểu Triệu nói gì, cô ta liền không tự giác chớp chớp hai mắt.
"Tôi......!Không, không có việc gì, tôi đi ngay." Cô gái nói xong, liền cuống quít xoay người rời đi.
Cô ta vừa nhanh chóng chạy về hướng trong thôn, vừa đầy đầu đều là hình ảnh vừa rồi nhìn thấy.

Trong miệng cô ta nhịn không được lẩm bẩm: "Sao có thể, sao có thể......"
Cô gái nhỏ một đường chạy thật nhanh, thiếu chút nữa liền đụng vào đám người Lưu Hạ Chí.
Lưu Hạ Chí nhìn thân thể cô gái nhỏ nghiêng ngả lảo đảo, nhịn không được vẻ mặt kỳ quái lẩm bẩm nói: "Đó không phải Vương Tiểu Hoa sao? Bị làm sao vậy nhỉ?"
Đi bên cạnh Lưu Hạ Chí, Dương Đại Nguyệt nghe vậy, cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua thân ảnh Vương Tiểu Hoa đã chạy xa.
Quan hệ của Dương Đại Nguyệt cùng Vương gia cũng không tốt, cho nên đối với con gái lớn nhà Vương gia này, cũng không hiểu biết được bao nhiêu.
Cô ta chỉ nhớ rõ đứa con gái này của Vương gia là người ngày thường vô cùng trầm mặc, không thích chơi chung với mấy đứa trẻ khác.
Dương Đại Nguyệt: "Nhanh chóng đi thôi, cả nhà Thanh Thanh mới vừa trở về, trong nhà chắc còn chưa kịp quét tước gì."
Lưu Hạ Chí nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, liền đi theo đám người Dương Đại Nguyệt bước nhanh đến nhà Lý Khanh Khanh.
Bọn họ lúc nãy cũng thấy một nhà Lý Khanh Khanh ngồi trên một chiếc ô tô rất phong cách từ bên ngoài trở về.
Bởi vì lúc ấy có không ít người vây quanh ô tô, trong tay mấy người bọn họ còn xách theo nông cụ cùng ấm nước, cho nên không có đi theo mọi người xem náo nhiệt.
Lúc này bọn họ thấy người trong thôn đều đi rồi, nên mới chạy đến xem có thể giúp đỡ được gì hay không.

Còn một chuyện chính là......!Bọn họ vô cùng quan tâm chân Thẩm Mộ Quân hiện tại thế nào?
Khi mấy người Lưu Hạ Chí đuổi tới, Lý Khanh Khanh cùng hai đứa nhỏ đã thay xong quần áo, đang ở trong sân bận trước bận sau.
Lý Khanh Khanh nhìn thấy mấy người Lưu Hạ Chí, Dương Đại Nguyệt tới, trên mặt cũng không có lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc nào, ngược lại còn vô cùng không khách khí nhờ vả bọn họ giúp thu dọn.
Dương Đại Nguyệt cầm một miếng giẻ lau, vừa tức giận lại buồn cười trừng mắt nhìn Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái, "Em thật đúng là không khách khí chút nào."
Lý Khanh Khanh nghe vậy cười sang sảng, có hơi bất đắc dĩ hỏi: "Em mà khách khí, thì mọi người liền không đến hỗ trợ sao?"
Dương Đại Nguyệt nói: "Ờ ờ ờ, em đúng là nhiều lý lẽ quá mà."
Lưu Hạ Chí dịch đến bên cạnh Lý Khanh Khanh hỏi: "Chân Thẩm đại ca thế nào rồi?"
Mấy người khác nghe vậy, lập tức cùng nhau dựng lỗ tai nhìn Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh thấy thế nhịn không được buồn cười một trận, "Hắn phẫu thuật rất thành công, chỉ cần sau này cố gắng tập luyện, không chừng không bao lâu liền có thể đứng lên.

Còn có thể khôi phục thành bộ dáng gì, thì phải xem tình huống cụ thể hắn rèn luyện thế nào rồi."
Mấy người Lưu Hạ Chí vừa nghe xong, đều cảm thấy mừng cho một nhà Lý Khanh Khanh.
Dương Đại Nguyệt càng ôm bả vai Lý Khanh Khanh, cười tủm tỉm nói: "Em nha, rốt cuộc khổ tận cam lai."
Lý Khanh Khanh nghe Dương Đại Nguyệt nói xong, trong lòng lại không nghĩ như thế.

Cô đang tính đợi khi Thẩm Mộ Quân khoẻ rồi, liền cùng Thẩm Mộ Quân thương lượng chuyện ly hôn.

Bất quá cô cũng biết, hiện tại không phải lúc nói chuyện này.
Mấy người Dương Đại Nguyệt vốn là cao thủ làm việc nhà, chỉ chốc lát sau đã cùng nhau thu dọn nhà Lý Khanh Khanh gia thật gọn gàng ngăn nắp.
Chờ đến khi mọi người thu dọn phòng trong phòng ngoài thỏa đáng, lại sắp xếp mấy cái nồi, chén, gáo, bồn mới mua vào trong xếp, thì sắc trời bên ngoài cũng đã tối sầm lại.
Trước khi những người giúp đỡ đi, Lý Khanh Khanh xé hai túi kẹo, một túi kẹo sữa đại bạch thỏ, một túi kẹo cứng bình thường chia cho mọi người để mang về cho mấy đứa nhóc trong nhà nhâm nhi cho ngọt miệng.
Mấy người Dương Đại Nguyệt cũng không khách khí, mỗi người cầm mấy viên kẹo, cười tủm tỉm từ trong nhà Lý Khanh Khanh đi ra ngoài.
Chờ đến bọn họ sắp đi vào đến trong thôn, thì tình cờ gặp phải mấy người bên nhà cũ Thẩm gia đang đi ngược chiều lại.
Dương Đại Nguyệt quét mắt nhìn mấy người Thẩm Hạ Quân, nhịn không được xoay đầu nói với cô em dâu đứng kế bên: "Nè, em nói coi, sao trên đời này lại có người tàn nhẫn như vậy chứ? Lòng bàn tay mu bàn tay không đều là thịt sao? Sao lại có thể làm được cái chuyện mặc kệ không thèm hỏi câu nào chứ, ha?"
Em dâu Dương Đại Nguyệt là người khá hiền lành cục mịch, thuộc về kiểu người nửa ngày cũng không nghẹn ra được một câu.

Ngày thường khi được người khác nói cái gì, cô ta cũng chỉ ngây ngô cười một chút, sau đó yên lặng mà nghe tiếp, cũng không nói lại.
Nhưng mà hôm nay cái người hiền lành này lại hiếm khi mở miệng nói một câu, "Có thân nhân còn không bằng người xa lạ."
Thẩm Hữu Quốc và vợ nghe vậy, trên mặt liền nóng lên, hai ông bà cũng không dám ngẩng đầu nhìn mấy người Dương Đại Nguyệt.
Bọn họ đương nhiên biết bọn họ thua thiệt nhà con cả rất nhiều, cũng biết cả nhà con cả trong lòng có câu oán hận.
Nhưng mà hai vợ chồng già bọn họ cũng không có cách nào, lúc ấy vợ con cả mỗi ngày theo chân bọn họ làm ầm ĩ, bọn họ lúc ấy cũng là bị làm cho lạnh lòng.

Bằng không bọn họ tuyệt đối không làm được chuyện nhẫn tâm đuổi cả nhà con cả ra ngoài như vậy.
Tống Thanh Mân nhìn lướt qua cha mẹ chồng, thấy vẻ mặt hai người bọn họ hổ thẹn, tức khắc trong lòng liền giận sôi máu.
Cô ta ghét nhất chính là bộ dáng này của cha mẹ chồng, cũng đúng là vì bọn họ cứ cái kiểu nhu nhược như vậy, cho nên mới làm cho cả đám con dâu không có ai nghe lời.
Tống Thanh Mân bất mãn trừng mắt nhìn Dương Đại Nguyệt, liếc mắt một cái, "Các người bớt xen vào việc người khác đi, lúc trước nếu không phải cái bà chị dâu kia tự mình lăn lộn như vậy, thì nhà chúng tôi cũng không đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài.

Các người bớt làm cái mặt như nhà chúng tôi thiếu nợ bọn họ đi!"
Dương Đại Nguyệt là người thẳng tính tình, nghe vậy lập tức nhíu mày nói: "Cho dù lúc trước là Thanh Thanh không hiểu chuyện, nhưng Thẩm Mộ Quân và hai đứa nhỏ thì tội tình gì? Đuổi bọn họ ra thì thôi đi, nhưng sau đó có thấy ai đi qua thăm hỏi chăm sóc cái gì không? Hiện giờ mắt thấy cuộc sống nhà người ta càng ngày càng tốt, chân Thẩm Mộ Quân cũng sắp khỏi rồi, mới bày đặt mặt dày mang bộ mặt thân nhân tới cửa.....Ooi~, ai không biết còn tưởng rằng mấy người làm vậy là muốn vớt chỗ tốt nào ở nhà Thanh Thanh đó nha."
Dương Đại Nguyệt nói lời này thập phần không dễ nghe, làm cho Tống Thanh Mân da mặt dày như tường thành cũng phải đỏ mặt, càng miễn bàn đến mấy người khác nhà Thẩm gia.
Lưu Hạ Chí thấy Tống Thanh Mân đỏ mặt, nhịn không được thấp giọng cười khẽ một tiếng.
Tống Thanh Mân nghe được tiếng Lưu Hạ Chí cười, trong ánh mắt nhịn không được lộ ra một mạt phẫn nộ.

Liền ngay lúc này, Tiểu Bảo trong lòng ngực Tống Thanh Mân đột nhiên vặn vẹo uốn éo người.
Tống Thanh Mân đầy mặt nghi hoặc cúi đầu, liền thấy Tiểu Bảo nhìn chằm chằm kẹo trong tay Dương Đại Nguyệt, Tiểu Bảo tham ăn lập tức kêu: "Kẹo! Kẹo!"
Tiểu Bảo vừa ồn ào, vừa xô đẩy Tống Thanh Mân muốn xuống đất.

Tống Thanh Mân quét mắt nhìn qua kẹo trong tay đám người Dương Đại Nguyệt, đôi mắt vừa chuyển, liền thả Tiểu Bảo trong lòng ngực xuống đất.
Thẩm Hạ Quân đứng một bên ôm Đại Bảo thấy thế, cũng thả thằng nhóc đang lộn xộn trong lòng ngực mình xuống dưới.
Tống Thanh Mân đang đánh cái chủ ý gì, người làm chồng như Thẩm Hạ Quân vô cùng rõ ràng.

Đơn giản là thấy người khác có kẹo ăn, muốn cho hai đứa nhỏ đi xin một hai viên.
Tuy rằng hành vi như vậy rất khó coi, nhưng Thẩm Hạ Quân là người rất yêu chiều con, hắn chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ này còn bé tham ăn, chứ không cảm thấy làm như vậy có cái gì không đúng.
Trước kia Đại Bảo Tiểu Bảo cũng thường xuyên làm như vậy, xin không ít đồ ăn ngon từ nhà người khác.

Đôi khi gặp được người hào phóng,hai vợ chồng bọn họ cũng có thể được nếm một chút đỡ thèm.
Đại Bảo, Tiểu Bảo lảo đảo lắc lư chạy tới, liền giơ cánh tay ngắn ngủn béo múp về hướng đám người Dương Đại Nguyệt.
Nếu là ngày thường bọn nó xin Dương Đại Nguyệt kẹo, thì cho dù trong lòng Dương Đại Nguyệt có hơi tiếc rẻ, nhưng cũng sẽ cho bọn nó kẹo trong tay mình.
Nhưng mà Dương Đại Nguyệt mới vừa cùng Tống Thanh Mân căng thẳng như vậy, lúc này nhìn Đại Bảo Tiểu Bảo trắng trẻo mập mạp, nghĩ đến mấy thằng cho nhà mình vừa đen vừa gầy, Dương Đại Nguyệt tức khắc không nỡ cho kẹo trong tay.
Dương Đại Nguyệt tưởng tượng đến mấy đứa con nhà mình, từ nhỏ đến lớn đều không mấy khi được ăn kẹo, lại nhìn quần áo không một mụn vá trên người Đại Bảo Tiểu Bảo, cùng với cái mặt vừa trắng lại béo múp của bọn nó, trong lòng Dương Đại Nguyệt dị thường không thoải mái, cô ta nắm chặt kẹo trong tay, thật lâu không có nhúc nhích.
Đại Bảo bất mãn duỗi tay đi kéo ống quần Dương Đại Nguyệt, trong miệng a a kêu: "Kẹo, tao, kẹo!"
Tiểu Bảo thấy thế, vội học theo bộ dáng của Đại Bảo, cũng tiến lên một phen kéo ống quần Dương Đại Nguyệt.
Tống Thanh Mân thấy Dương Đại Nguyệt không có phản ứng, nhịn không được mở miệng mắng: "Đại Bảo! Tiểu Bảo! Người ta không muốn cho hai đứa bây, hai đứa bây còn làm gì thì ra thể thống gì? Có cần mặt mũi nữa không vậy?!"
Lưu Hạ Chí vốn đang khom người muốn cho hai đứa nhỏ kẹo trong tay mình, đột nhiên nghe được Tống Thanh Mân nói vậy, liền thẳng lưng cất kẹo trong tay vào túi áo.
Lưu Hạ Chí giữ chặt tay Dương Đại Nguyệt một phen, âm dương quái khí nói: "Chị Nguyệt, mình đi thôi, đừng có phí thời gian với chó điên."
Dương Đại Nguyệt nghe vậy gật gật đầu, hôm nay cho dù cô có cho bọn nó kẹo, thì hai thằng nhóc Đại Bảo Tiểu Bảo này cũng sẽ không biết ơn đâu.

Với cánh tính tình không biết tốt xấu của Tống Thanh Mân kia, nói không chừng sau lưng còn nói xấu cô như thế nào.
Nếu cho kẹo hay không cho kẹo đều có kết quả giống nhau, Dương Đại Nguyệt cảm thấy mình không cần thiết phải mở miệng phạm tiện nữa, còn kẹo thì cứ để lại cho mấy thằng nhóc trong nhà mình là tốt nhất.
Dương Đại Nguyệt cùng Lưu Hạ Chí đang muốn đi, Đại Bảo Tiểu Bảo không lấy được kẹo mình muốn, lập tức bất mãn ngồi dưới đất khóc rống lên.
Đừng thấy hiện tại bọn nó tuổi còn nhỏ, nhưng ở nhà cũ Thẩm gia, bọn nó chính là tâm can bảo bối được nâng niu trên tay của cả nhà.

Ngay cả Thẩm Hiệu Quân lòng đầy mưu mô cùng với Lưu Tình Hoa, mỗi một lần thấy bọn nó cũng phải cho bọn nó chút gì.
Đại Bảo: "Kẹo, của tao......!ô ô ô......"
Tiểu Bảo: "Nội......!Nương......!Kẹo ô ô ô ô......"
Bà nội Thẩm thấy thế, lập tức tiến lên muốn đi bế hai đứa nhỏ lên, bị Tống Thanh Mân ngăn cản một phen.

Tống Thanh Mân nói: "Khóc khóc khóc, khóc cái chó gì? Còn không phải chỉ là mấy viên kẹo sao? Làm như chết đói đầu thai vậy."
Thẩm Hữu Quốc cạnh bênh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, ông không phản ứng Tống Thanh Mân nói, trực tiếp đi lên trước bế Đại Bảo trên mặt đất lên.
Bà nội Thẩm cũng bước theo qua, bà đang muốn kéo Tiểu Bảo đang ngồi bệch trên mặt đất, đã bị Tiểu Bảo dùng sức đẩy một cái.
Đừng thấy Tiểu Bảo hiện tại tuổi còn nhỏ, nhưng từ nhỏ đều được ăn ngon mặc đẹp, cho nên so với mấy đứa trẻ cùng tuổi, thằng bé cao lớn và mạnh hơn nhiều.
Lần này nó đang tức giận nên dùng hết sức ăn sữa đẩy một phát, bà nội Thẩm tuổi lớn, lại không phòng bị bị đẩy một cái, thiếu chút nữa một mông ngồi xổm xuống trên mặt đất.
Nếu không phải Thẩm Hiệu Quân một bên tay mắt lanh lẹ, thì bà nộiThẩm liền sẽ bị chính cháu nội mình đẩy ngã.
Thẩm Hiệu Quân có chút bất mãn nhìn Tiểu Bảo liếc mắt một cái, nhưng Tiểu Bảo rốt cuộc không phải con của hắn, hắn cũng không có cách nào thay anh hai hắn dạy dỗ con cái.
Thẩm Hạ Quân thấy thế cũng hoảng sợ, hắn vội tiến lên vỗ cho Tiểu Bảo một cái, ngữ khí nghiêm khắc nói: "Tiểu Bảo, sao con lại đẩy bà nội chứ?"
Tiểu Bảo còn quá nhỏ, nó vẫn chưa phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai.

Lúc này cả đầu óc của nó chỉ toàn là kẹo, tưởng tượng đến mình không có kẹo ăn, còn bị cha đánh cho một cái, Tiểu Bảo tức khắc phẫn nộ rống lên lên.
Tiểu Bảo: "Kẹo! Xấu......!Bà......!Xấu!"
Tiểu Bảo rống xong, lập tức chạy tới hướng mấy người Dương Đại Nguyệt.

Đôi mắt nhỏ long lên sòng sọc, bộ dáng như muốn chạy đi cướp kẹo của người khác vậy.
Mấy người Dương Đại Nguyệt thấy thế, lập tức lùi về sau vài bước, sợ bị cái thằng nhóc tiểu bá vương này bắt lấy.
Lưu Hạ Chí nhìn thằng bé trước mắt đầy mặt đều là nước mắt, lại hung ác muốn cướp đồ vật của các cô, đột nhiên liền nhớ tới Ngũ Bảo của nhà Lâm gia kia.
Lưu Hạ Chí nhịn không được nhìn Thẩm Hữu Quốc nói: "Chú à, hai thằng cháu quý giá này của nhà chú nhất định đừng quá nuông chiều, đừng có để nó sau này lớn lên cũng như Ngũ Bảo nhà Lâm gia......"
Không đợi Lưu Hạ Chí nói hết lời trong miệng, Tống Thanh Mân lập tức không vui ngắt ngang lời Lưu Hạ Chí: "Lưu Hạ Chí! Cái con quỷ chết tiệt kia, sao mày dám nguyền rủa Đại Bảo Tiểu Bảo nhà tao? Con quỷ cái, con khốn nạn, sao lòng dạ mày đen tối như thế? Đại Bảo Tiểu Bảo nhà tao có bao nhiêu tuổi đâu, làm sao có thể giống như thằng Lâm Ngũ Bảo ác độc kia được?"
Lưu Hạ Chí không nghĩ tới Tống Thanh Mân không biết tốt xấu như vậy, tức khắc vô cùng hối hận mình không có việc gì lại bận lòng thay người ta làm chi chứ?
Lưu Hạ Chí nhìn Tống Thanh Mân đang gào lên như chó điên, nhịn không được trợn trắng mắt, liền muốn kéo mấy người Dương Đại Nguyệt nhanh chóng rời đi.

Cũng không phải cô sợ hãi Tống Thanh Mân gì, mà là lười so đo với mấy người không có đầu óc như cô ta mà thôi.
Nhưng mà làm Lưu Hạ Chí không nghĩ tới chính là, Tống Thanh Mân thấy cô kéo người liền muốn rời đi, tức khắc khí thế kiêu ngạo liền bốc lên đến đầu.

Tống Thanh Mân bước nhanh về phía trước vài bước, lập tức chắn đường của mấy người kia lại.
Cô ta hơi nâng cằm lên, vẻ mặt trên cao nhìn xuống nhìn Lưu Hạ Chí nói: "Làm sao vậy? Chột dạ? Tao chưa bao giờ thấy ai như mày, tuổi không bao lớn mà trong lòng lại đen tối như vậy, về sau ai dám lấy thứ con gái như mày về?"
Không đợi Lưu Hạ Chí mở miệng phản bác, Dương Đại Nguyệt đã bị bộ dáng này của Tống Thanh Mân kích thích tới.
Dương Đại Nguyệt giành trước một bước nói: "Tống Thanh Mân, mày đúng là cái thứ không biết tốt xấu mà.

Mày nhìn hai đứa con kia của mày xem, giờ thành bộ dáng gì? Mới còn nhỏ xíu như thế mà hùng hổ hưng thổ phỉ, sau này trưởng thành cũng chỉ biết gây hại cho xã hội thôi.

Người ta tốt bụng khuyên một câu, mày đúng là thứ không biết tốt xấu, còn gâu gâu gâu vừa sủa vừa phun phân khắp nơi."
Tống Thanh Mân nghe vậy, tức khắc tức giận đến mắt đều đỏ.

Đại Bảo Tiểu Bảo đều là mệnh của cô ta, cô ta lúc nào cũng cẩn thận nâng niu như tròng mắt.

Hiện giờ Dương Đại Nguyệt cùng Lưu Hạ Chí chọc tròng mắt cô ta, cô ta làm sao dễ dàng buông tha cho được?
Tống Thanh Mân duỗi tay liền muốn đi nắm tóc Dương Đại Nguyệt, kết quả tay cô ta còn chưa vươn ra xong, thì một bóng dáng vừa cao lớn lại đen liền vọt đến đây, lập tức chắn trước mặt Dương Đại Nguyệt.
Tống Thanh Mân đảo mắt vừa nhìn, nguyên lai là con trai lớn của Dương Đại Nguyệt, Đại Tráng.

Cô ta nhìn ánh mắt hung ác của Đại Tráng, tự tin trong lòng tức khác yếu đi vài phần.
Tống Thanh Mân quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạ Quân, thấy hắn còn đang quan tâm cái bà già kia, tức khắc bất mãn hét lên: "Thẩm Hạ Quân! Mày không nhìn thấy vợ mày bị người ta khi dễ sao? Mày chết rồi hả?"
Thẩm Hạ Quân nghe vậy liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhưng cũng có ý muốn đi qua giúp đỡ cô ta.

Tuy rằng ngày thường hắn đều rất nghe lời vợ, nhưng thị phi tốt xấu căn bản nhất thì hắn cũng hiểu rõ.
Chỉ bằng hành động mới rồi của Tiểu Bảo, vừa đẩy bà nội nó, vừa xông lên đi cướp đồ của người ta, rốt cục Thẩm Hạ Quân cũng ý thức được tính nghiêm trọngcủa sự tình.

Nếu nhà bọn họ nữ nuông chiều Đại Bảo Tiểu Bảo như vậy, sớm muộn gì cũng nuôi ra đứa con giống như Ngũ Bảo của nhà Lâm gia.
Bản thân Thẩm Hạ Quân không có bao nhiêu tiền đồ, nhưng lại vô cùng yêu thương hai đứa con của mình.

Hắn không thể để hai đứa con hắn đi theo con đường của Ngũ Bảo, hắn phải thừa dịp tụi nó còn nhỏ mà uốn nắn lại.
Thẩm Hạ Quân không phản ứng Tống Thanh Mân, mà là nhận lại Đại Bảo từ trong lòng Thẩm Hữu Quốc, sau đó lại đi tới trước xách Tiểu Bảo lên.
Thẩm Hạ Quân nhìn Thẩm Hữu Quốc nói: "Cha, nương, con mang Đại Bảo Tiểu Bảo về nhà trước, đỡ phải bọn nó ầm ĩ làm phiều anh cả."
Lần trước hắn mang hai đứa nhỏ này đến nhà anh cả, tụi nó không hiểu chuyện liền đánh anh cả, hắn thật không muốn sự tình lúc đó lại tái diễn.
Tưởng tượng đến cặp mắt đen âm trầm đến dọa người của anh cả, Thẩm Hạ Quân không hiểu sao lại cảm thấy sóng lưng phát lạnh.

Hắn cứ cảm thấy dường như trong đôi mắt ấy của đại ca có cất giấy một con hồng hoang mãnh thú gì vậy.
Thẩm Hữu Quốc nhìn thoáng qua hai đứa cháu còn đang ồn ào khóc nháo, cũng cảm thấy thằng con thứ hai của mình nói có lý.

Bọn họ hôm nay qua là muốn hỏi thăm sức khỏe của thằng cả, cũng không thể để hai đứa nhỏ quấy phá ở nhà bên đó.
Khi mấy người bên nhà cũ Thẩm gia cùng mấy người Lưu Hạ Chí cãi nhau, thì bên kia Tiểu Tống Tiểu Triệu đã từ biệt một nhà Lý Khanh Khanh, leo lên xe jeep rời khỏi thôn Hòa Sơn.

Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Chờ đến khi một nhà bên nhà cũ Thẩm gia đến, Lý Khanh Khanh đang đẩy Thẩm Mộ Quân ra ngoài tiễn hai anh em Thẩm Tu Dương.
Bà nội Thẩm vừa nhìn thấy bộ dáng Thẩm Mộ Quân ngồi ở trên xe lăn, bà liền nhịn không được lập tức đỏ hốc mắt.

Bà vẫn luôn không dám đến thăm thằng con cả này, chính là sợ phải nhìn bộ dáng nói ngồi trên xe lăn.
Bà nội Thẩm tuy thiên vị mấy đứa con nhỏ, nhưng trong lòng cũng rất thích thằng con lớn này, bởi vì Thẩm Mộ Quân vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của bà.
Nhưng mà từ khi năm trước xảy ra chuyện như vậy, bà cũng không dám đối mặt với đứa con này.

Bà sợ mình quá vô dụng, sẽ không nhịn được rơi nước mắt trước mặt nó.

Cho nên cả khoảng thời gian qua, bà luôn thúc giục Thẩm Lệ Nghiên qua đây thăm hỏi Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Hữu Quốc nhìn nhìn hai chân Thẩm Mộ Quân, thấy trên đùi hắn còn đắp một tấm chăn trắng mỏng, nhịn không được tằng hắng một tiếng, nói: "Chân......!thế nào rồi?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy nâng đôi mắt lên, ngữ khí không nóng không lạnh nói: "Giải phẫu rất thành công, sau này chỉ cần cố gắng rèn luyện, hẳn là không có vấn đề."
Thẩm Hiệu Quân một bên nghe được lời này, nhịn không được ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cũng may lúc trước hắn không có ngớ ngẩn, bằng không nếu thật sự đắc tội Thẩm Mộ Quân, về sau muốn kéo gần quan hệ cũng không dễ dàng.
Thẩm Hiệu Quân lập tức cười đi lên trước, hắn đầy mặt quan tâm nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Anh cả, thật tốt quá rồi, em biết ngay chân anh cả có thể trị khỏi mà.

Anh cả, lần nãy phẫu thuật thành công, lúc sau nhất định phải tĩnh cho tốt mới được."
Lưu Tình Hoa cũnglà người có ánh mắt nhìn, cô ta lập tức cũng phụ họa theo nói: "Đúng vậy, anh cả nhà chúng ta là người có phước, sau này nhất định có thể khôi phục lại thành như trước kia thôi."
Tống Thanh Mân len lén nhếch một bên khóe miêng, tuy trong lòng vô cùng khinh thường hai vợ chồng cậu em út, nhưng ngoài miệng vẫn mở lời quan tâm Thẩm Mộ Quân một chút.
Lý Khanh Khanh thấy hai vợ chồng Thẩm Hiệu Quân kẻ xướng người hoạ, nhịn không được trừng lớn mắt ở trong lòng một cái.

Nếu không phải lần trước cô mới náo loạn bên nhà cũ Thẩm gia một trận, phỏng chừng cũng bị một màn anh em tình thâm này làm cho cảm động.
Lý Khanh Khanh không có tâm tình nhìn bọn họ một nhà hoà thuận vui vẻ, vì thế cô duỗi tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Mộ Quân, "Anh ngồi nói chuyện với bọn họ đi, tôi vào trong nằm một chốc."
Tuy Lý Khanh Khanh là dị năng giả, thể chất của cô mạnh mẽ hơn so với người bình thường rất nhiều, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là bản thân cô không mệt.
Trong khoảng thời gian này cô không chỉ phải chiếu cố Thẩm Mộ Quân, còn phải vội vàng đi chợ đen kiếm tiền, thể xác và tinh thần đều cảm thấy thập phần mỏi mệt.

Cô không có tâm tình đi ứng phó người Thẩm gia, lúc này chỉ muốn ngả lưng nằm nghỉ trong chốc lát.
Thẩm Mộ Quân nghe vậy gật gật đầu, hắn cũng biết Lý Khanh Khanh trong khoảng thời gian này rất vất vả.

Bất quá không bao lâu, hắn liền có thể khôi phục được như người bình thường.

Chờ cho đến lúc hắn có thể trở thành chỗ dựa cho cô, sẽ không bao giờ để cô làm lụng vất vả như vậy nữa.
Chờ đến sau khi Lý Khanh Khanh xoay người tiến vào trong sân, Tống Thanh Mân nhịn không được nhỏ giọng nói với Lưu Tình Hoa nói: "Hiện giờ cũng nên làm cơm chiều rồi, chị dâu cả không cần làm cơm sao?"
Cô ta vốn tưởng rằng có thể tới chỗ anh cả ăn được một bữa ngon, nên khi ở nhà chỉ uống có nửa chén nước cơm cầm hơi.

Nhưng mà lúc này đừng nói ăn bữa ngon gì, Lý Khanh Khanh ngay cả ý mời bọn họ vào trong cũng không thấy.
Lưu Tình Hoa nghe vậy ho nhẹ một tiếng, muốn Tống Thanh Mân cẩn thận kẻo anh cả nghe được.

Hiện tại Thẩm Mộ Quân vô cùng để ý Lý Khanh Khanh, nếu để hắn nghe thấy hai người nói Lý Khanh Khanh không tốt, nói không chừng sẽ chọc cho Thẩm Mộ Quân trong lòng không thoải mái.
Tống Thanh Mân thấy bộ dáng này của Lưu Tình Hoa, nhịn không được liền bĩu môi, cô ta cảm thấy cả nhà chú Út thật là vô dụng, mỗi một lần nhìn thấy anh cả liền co rút như chuột thấy mèo vậy.
Tâm tình Thẩm Hữu Quốc tựa hồ thực tốt, ông vui vẻ nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Chân khỏi thì tốt, chân khỏi thì tốt quá, về sau cuộc sống nhà con cũng có thể tốt hơn một chút."

Thẩm Mộ Quân thấy Lý Khanh Khanh đi rồi cũng có chút hơi bần thần, hắn lo lắng Lý Khanh Khanh quay vào trong nhà sẽ suy nghĩ lung tung, vì thế mở miệng nói: "Cha, nương, hôm nay con ngồi xe cả ngày, hiện tại có chút mệt mỏi......!"
Bà nội Thẩm nghe vậy vôi nói: "Đúng rồi, con mới từ tỉnh thành trở về, lúc này khẳng định rất mệt mỏi, mau mau vào nhà nghỉ ngơi đi."
Tống Thanh Mân nghe được bà nội Thẩm nói, nhịn không được bất mãn liếc bà một cái.

Bọn họ cả một đám chạy thật xa tới đây, còn chưa nói được với Thẩm Mộ Quân mấy câu, sao có thể chưa gì đã rời đi như vậy?
Không đợi Tống Thanh Mân mở miệng nói chuyện, Lưu Tình Hoa rốt cuộc cũng nhịn không được, cô ta nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Anh cả, nếu anh mệt, không bằng để Hiệu Quân nhà em đẩy anh vào trong nghỉ tạm?"
Lưu Tình Hoa nói xong trừng mắt nhìn Thẩm Hiệu Quân một cái, Thẩm Hiệu Quân nghe vậy lập tức chạy lên.

"Anh cả, để em đẩy anh đi vào."
Hắn đương nhiên biết vợ hắn suy nghĩ cái gì, đơn giản là muốn cho hắn có cơ hội biểu hiện.

Một lát nữa, hắn chỉ cần biểu hiện tốt một chút, nhất định sẽ làm anh cả mềm lòng quên đi chuyện không thoải mái lúc trước.
Hắn đã nghe người tron thôn nói, lần này anh cả trở về mang theo không ít đồ đạc, không chừng lát nữa hắn có thể vớt được một chút chỗ tốt thì sao.
Tống Thanh Mân thấy vẻ mặt một nhà chú út ân cần nhiệt tình, tức khắcvô cùng hối hận vừa rồi sao lại để cho Thẩm Hạ Quân quay về cơ chứ?
Cô ta tưởng tượng đến đợi lát nữa có chỗ nào tốt cũng thuộc về nhà chú út, Tống Thanh Mân liền nhịn không được bước nhanh về phía trước, hô: "Ể? Chú út, hay là để tôi đẩy anh cả vào trong đi, tôi là phụ nữ, tôi đẩy cẩn thận hơn chú nhiều."
Khi Tống Thanh Mân nói lời này, chen qua dùng sức đẩy Thẩm Hiệu Quân qua một bên.

Nhưng mà không đợi cô ta chạm tay vào tay đẩy xe lăn, liền nghe thấy ngữ khí lạnh băng cả Thẩm Mộ Quân, nói: "Không cần, mọi người trở về đi."
Thẩm Mộ Quân nói xong, liền tự mình liền đẩy xe lăn trở vào.
Tống Thanh Mân nhìn cánh cửa viện đang đóng lại, vẻ mặt không thể tin tưởng lẩm bẩm nói: "Hắn......!Hắn có ý gì vậy?"
Lưu Tình Hoa lúc này còn đang tức Tống Thanh Mân giành mất nổi bật, nghe vậy mặt lộ vẻ trào phúng cười nói: "Chị nói đi? Người ta là chướng mắt chị xum xum xoe xoe chứ gì."
Tống Thanh Mân vừa nghe lời này, liền muốn duỗi tay đi kéo cổ áo Lưu Tình Hoa.

Nhưng Lưu Tình Hoa vốn là một người linh hoạt, cô ta lập tức lắc mình tránh thoát.
Tống Thanh Mân không bắt được Lưu Tình Hoa, nhịn không được càng cất cao giọng the thé kêu lên: "Lưu Tình Hoa! Mày nói gì? Mày đứng lại đó cho tao!"
Khi ở bên ngoài cổng viện loạn thành một đoàn, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đang ở nhà chính chia kẹo, Lý Khanh Khanh thì đã xoay người vào buồng trong.
Lý Khanh Khanh cho rằng mấy người bên nhà cũ Thẩm gia tới, Thẩm Mộ Quân nói như thế nào cũng phải ngồi có hàn huyên với bọn họ trong chốc lát, cho nên cô muốn nhân cơ hội này thay quần áo dơ ra.

Nhưng cô mới vừa cởi quần áo trên người ra, liền phát hiện Thẩm Mộ Quân cũng đã đi vào buồng.
Quần áo dơ Lý Khanh Khanh đã cởi ra, lúc này trên người cô chỉ còn một bộ nội y lấm tấm hoa.

Cô đầy mặt xấu hổ cầm quần áo che ở trước người, chỉ để lộ đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc.
Lý Khanh Khanh cố gắng trấn định nói: "Anh......anh...sao sao trở vào nhanh vậy?"
Con ngươi sâu thẳm của Thẩm Mộ Quân quét mắt nhìn Lý Khanh Khanh một cái, thấy trên mặt cô hiện lên vẻ xấu hổ, vội nhẹ giọng giải thích nói: "Tôi chưa có trông thấy cái gì cả, em không cần phải khẩn trương như vậy......"
Bởi vì Lý Khanh Khanh phản ứng quá nhanh, khi Thẩm Mộ Quân đẩy xe lăn tiến vào, hắn thật sự là chưa kịp nhìn thấy cái gì cả.
Nhưng mà hắn không giải thích còn đỡ, hắn lại mở miệng giải thích như vậy, Lý Khanh Khanh liền cảm thấy hắn đúng là lạy ông tôi ở bụi này.
Lý Khanh Khanh trừng đôi mắt to xinh đẹp, vẻ mặt bất mãn nhìn Thẩm Mộ Quân.

Đôi mắt của cô vừa to lại sáng, cho dù trong căn buồng tối tăm vẫn có thể thấy được sáng ngời.
Thẩm Mộ Quân bị cô dùng ánh mắt xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm, nhịn không được hơi mím đôi môi mỏng, nói: "Thật sự......!là chưa có......"
Khi nói lời này, ngữ khí của Thẩm Mộ Quân không hề bình tĩnh đạm mạc giống như trước, trong giọng nói hắn nhịn không được nhiều thêm một tia ủy khuất.
Nếu Thẩm Mộ Quân thật sự trông thấy cái gì, lúc này trong lòng hắn cũng sẽ không ủy khuất đến vậy, hắn nhất định sẽ vô cùng thẳng thắn thừa nhận.

Nhưng mà......!Hắn thật sự không thấy cái gì hết mà.
Lý Khanh Khanh lại không tin lời hắn, cô khụ một tiếng nói: "Vậy anh còn nhìn cái gì? Anh mau đi ra ngoài đi!"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới Lý Khanh Khanh đang thay quần áo.

Ngón tay thon dài của hắn hơi xiết chặt tay cầm xe lăn, vội đẩy xe xoay người ra khỏi buồng trong.
Sau khi Thẩm Mộ Quân đi rồi, Lý Khanh Khanh mới bất mãn nhìn thoáng qua cái buồng trong không có cửa này.

Cô chưa bao giờ oán giận cuộc sống gian khổ, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy bất mãn với cái gian nhà cỏ rách nát này.
Buổi cơm tối nay cả nhà bọn họ ăn cũng sơ sài.

Lý Khanh Khanh chỉ nấu một nồi cháo táo đỏ thơm ngọt, ăn cùng với dưa muối và đồ hộp mới mua trên tỉnh mang về.
Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đang tuổi thích đồ ngọt, hai đứa vui vui vẻ vẻ uống hết hai chén cháo táo đỏ, làm cho cái bụng nhỏ xíu căng đến tròn vo.
Chắc là do hôm nay bọn họ ngồi xe quá lâu, Thẩm Mộ Quân cùng hai đứa nhỏ nằm xuống giường không bao lâu, liền ngủ rồi.
Sau khi xác định một lớn hai nhỏ trên giường đất đã ngủ say, Lý Khanh Khanh mới cẩn thận nhẹ nhàng bước xuống khỏi giường đất.
Sau khi cô rón rén đi ra khỏi buồng trong, thì Thẩm Mộ Quân vốn nên ngủ đến nồng say đột nhiên mở mắt, hắn nhìn vào màn đem tối đến mức không thể nhìn rõ năm ngón tay mình, ánh mắt sâu thẳm của hắn như hòa hợp nhất thể với màn đêm dịu vợi.
Lý Khanh Khanh ra khỏi buồng trong, liền xoay người trực tiếp vào nhà bếp.

Thân ảnh của cô sau khi cửa nhà bếp đóng lại, cũng trong nháy mắt hoàn toàn biến mất.
Lý Khanh Khanh vừa tiến vào trong không gian, liền đi thẳng đến túi bảo bối Thẩm Mộ Quân cho cô.

Cô cẩn thận mở cái túi kia ra, liền thấy đầy túi đều là đá quý xinh đẹp cùng với những luồng năng lượng cuồn cuộn dao động chung quanh, Lý Khanh Khanh tức khắc vui vẻ đến nhảy lên tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều đá quý như vậy, hơn nữa còn là loại đá thuần tự nhiên chưa hề bị gia công, đá quý như vậy đối với cô mà nói, càng trân quý đến không được.
Cô duỗi tay cầm lấy một viên phỉ thúy xanh biếc, giơ lên khỏi đỉnh đầu nghiêm túc nhìn trong chốc lát, vui mừng trong đôi mắt như muốn tràn ra ngoài, không giấu đi đâu được.
Nhiều đá quý như thế này, nếu như cô hấp thu hết, không chừng dị năng có thể thăng lên đến cấp ba chứ chả chơi.
Dị năng hệ thủy cấp ba hoàn toàn vượt xa không chỉ một chút so với cấp một nha, như từ dưới đất mà nhảy vọt lên trời vậy.
Đến lúc đó, cô không chỉ có có thể qua lại tự nhiên trong nước, còn có thể thông qua dòng nước cảm nhận được tình hình trong phạm vi gần trăm mét, cô có thể ngưng kết ra đạn nước, thậm chí còn có thể khống chế được lượng nước trong một khu vực nhất định......
khi nghĩ như vậy, Lý Khanh Khanh nhịn không được vui vẻ nở nụ cười.
Ở cái niên đại này, mấy thứ như đá quý, ngọc khí, không ai dám tư tàng.

Bởi vì chỉ cần bị người ta phát hiện, đều sẽ bị kéo ra ngoài, úp cho cái nồi theo đuôi tư bản chủ nghĩa.
Cũng đúng là vì thời đại như vậy, mới có lợi cho những dị năng giả như Lý Khanh Khanh sinh tồn.

Bởi vì mấy thứ bảo bối đó đều bị người ta xem là củ khoai lang phỏng tay, cho nên cô mới có thể thăng cấp dị năng dễ dàng được.
Kỳ thật ngay cái hôm Thẩm Mộ Quân đưa đá quý cho cô, cô đã vui vẻ hào hứng muốn chạy ngay đi thẳng cấp.

Đáng tiếc chính là......!cùng ngày hôm đó bọn họ phải đi lên tỉnh, sau đó cô bận bịu chăm sóc Thẩm Mộ Quân cùng kiếm tiền, liền càng thêm không có thời gian cùng tinh lực thăng cấp.
Hiện giờ Thẩm Mộ Quân đã giải phẫu thành công, bọn họ cũng từ trên tỉnh trở về thôn Hòa Sơn rồi, cô rốt cuộc cũng có cơ hội đến thăm mấy thứ bảo bối này.
Lý Khanh Khanh lấy ra mấy viên đá quý ra đặt ở trước mặt, liền nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực cảm thụ năng lượng dao động.
Người thường thì không có biện pháp cảm giác được mấy luồng năng lượng này, nhưng Lý Khanh Khanh thân là một dị năng giả, có thể thông qua tinh thần lực của mình để cảm nhận được chúng nó.
Năng lượng dao động làm Lý Khanh Khanh như thấy được chúng nó đan thành một cái võng mong manh nhiều màu sắc, bay múa lung lay theo gió, thỉnh thoảng còn hơi sáng lên, khi Lý Khanh Khanh tập trung tinh thần đi bắt lấy nó, nó liền cùng dị năng trên người Lý Khanh Khanh sinh ra cộng minh.
Lý Khanh Khanh một hơi hấp thu mười mấy viên đá quý, thăng dị năng lên đến cấp hai.

Bởi vì cô sử dụng tinh thần lực quá độ, dẫn tới khi ra ngoài, cô có hơi choáng váng.
Cô vừa đưa tay vịn cái trán đang nặng nề, vừa cẩn thận đi trở về trong buồng trong, không để phát ra một âm thanh nào.
Nhưng mà khi nàng đứng bên cạnh giường đất, liền phát hiện vị trí vốn dĩ của cô đã bị người chiếm, Lý Khanh Khanh tức khắc đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương..