Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Chương 8: Chương 8





Edit: Hanna
Beta: Hương
Thẩm Mộc Bạch gọi tới cũng không phải là cơm hộp, mà là đồ ăn của nhà hàng gia đình Dược Hoa, Nguyễn Du Du đoán nhà hàng gia đình này là sản nghiệp của chính Thẩm Mộc Bạch, vì người tới đưa cơm thực cung kính mà gọi anh "Thẩm tổng".

Người đưa cơm không chỉ dọn đồ ăn đặt chỉnh tề lên bàn, còn đem phòng bếp bừa bộn của Nguyễn Du Du cũng dọn dẹp sạch sẽ, thuận tiện đem cá, tôm, xương sườn gì đó của hai người mua cũng xách đi luôn.
Nguyễn Du Du trơ mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn mà chính mình vất vả ở siêu thị chọn, liền như vậy mà không còn nữa, hơi có chút đau lòng.

Nhưng nhìn món tôm hấp miến tỏi trên bàn đầy đủ hương vị, sườn xào chua ngọt, thạch đu đủ sữa dừa, nghĩ nghĩ chọn tôm, vẩy cá gì đó, rốt cuộc vẫn là ngậm miệng lại.
Ăn cơm xong, Nguyễn Du Du rất tự giác mà đem rác rưởi thu dọn lại, buộc lại túi, ngày mai ra cửa có thể thuận tay vứt đi.
Thẩm Mộc Bạch bảo Nguyễn Du Du ghi lại số điện thoại của nhà hàng gia đình Dược Hoa, nhập dấu vân tay của Nguyễn Du Du vào cửa chống trộm, rồi trở về phòng.
Sau khi rửa mặt, Nguyễn Du Du nằm trên giường, nghĩ về một ngày đã trải qua, có thể nói là sóng gió phập phồng, không hiểu sao xuyên vào trong sách, rồi đón sinh nhật, lãnh giấy hôn thú cùng Thẩm Mộc Bạch lần đầu tiên gặp mặt, còn lấy được thư thông báo nhập học của đại học Yến Thành.
Đây nhất định là một ngày phức tạp nhất trong cuộc đời của cô.
Nguyễn Du Du lấy điện thoại ra xem qua danh bạ, chỉ có ba người Chu gia cô quen biết, những người khác đều không biết.

Cũng may cô tới Yến Thành rồi, sắp tới liền phải vào đại học Yến Thành, chắc cũng sẽ không cùng những người trước kia có qua lại gì đó, hẳn là sẽ không lộ tẩy.
Trên di động có ngân hàng trực tuyến, Nguyễn Du Du thử mật mã, quả nhiên là sinh nhật, cô cũng thử mật mã của website mua sắm, tất cả đều là sinh nhật.
May mắn là mật mã đơn giản, bằng không có thể sẽ phiền toái.
Lướt di động xong cũng nên ngủ, nhưng Nguyễn Du Du ở trên giường trở mình mấy lần, vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cô buổi chiều đi từ bệnh viện ra, sau khi trở về ở phòng bếp bận rộn một hồi, không tắm rửa cô ngủ không được.

Nguyễn Du Du đi ra phòng khách, nhìn cửa phòng ngủ Thẩm Mộc Bạch đóng chặt, do dự không biết có nên quấy rầy anh hay không.
Cô làm hỏng bồn tắm ở phòng tắm bên ngoài rồi, còn chưa kịp thay, nếu muốn tắm rửa phải vào trong phòng ngủ của anh.
Nguyễn Du Du đi vài vòng trong phòng khách, vẫn là không thể hạ quyết tâm, nửa đêm chạy đến phòng ngủ nam nhân tắm rửa, anh có thể sẽ hoài nghi mình mang ý xấu muốn câu dẫn anh hay không.
"Em làm sao vậy" Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
"A, em không hề câu dẫn anh!" Nguyễn Du Du sợ tới mức nhảy dựng lên.
Cô đã thay áo ngủ, xoã tung mái tóc mềm mại dài đến eo, chân trần đi dép lê, bộ dáng muốn đi ngủ.
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch đảo qua chân cô, người cô gái nhỏ thực gầy, nhưng đầu ngón chân lại mũm mĩm, từng ngón từng ngón tròn tròn ngắn ngủn, nhìn trông rất ngoan ngoãn lại đáng yêu.
"Sao vẫn chưa ngủ? Không quen giường sao?" Giọng anh vẫn trầm thấp bình tĩnh, lại bất giác nhẹ đi một chút.
"Không phải." Nguyễn Du Du khó xử mà nói: "Cái đó, em muốn tắm rửa."
Thẩm Mộc Bạch lúc này mới nhớ tới bồn tắm trong phòng tắm bên ngoài đã hỏng rồi, hóa ra cô gái nhỏ ở phòng khách đi lại lâu như vậy, là vì cái này.

"Vào phòng ngủ tôi tắm, ngày mai tôi bảo người thay bồn tắm."
"Cảm ơn Thẩm tiên sinh!" Nguyễn Du Du vui vẻ mà cầm sữa tắm, dầu gội, bông tạo bọt vào phòng ngủ anh.
Giống với phòng ngủ của cô, cũng là giấy dán tường màu xám nhạt, giường lớn màu đen, tủ trên đầu giường, chẳng qua khăn trải giường của anh là màu đen, thoạt nhìn mềm mại bóng loáng.
Bồn tắm của anh so với cái bên ngoài to hơn, có chức năng mát xa, Nguyễn Du Du tắm đến vô cùng vui sướng.
Thẩm Mộc Bạch dựa vào đầu giường ôm notebook, vốn dĩ định làm việc một lát, nhưng trong phòng tắm có tiếng nước chảy, còn có cô gái đang ngâm nga hát, rõ ràng là đang nhắc nhở anh rằng có một cô gái đang ở phòng tắm của anh tắm rửa, cô gái xa lạ này hôm nay đã thành vợ của anh.
Thẩm Mộc Bạch nhéo nhéo giữa mày, giờ khắc này anh vô cùng thanh tỉnh mà ý thức được, từ giờ bên cạnh anh nhiều thêm một người.
"La la la~" Cô gái nhỏ hình như rất vui vẻ, tiếng hát cũng vui vẻ như vậy.
Thẩm Mộc Bạch đột nhiên nhớ tới bộ dáng cô tắm xong sau bữa trưa, mái tóc dài thấm ướt áo ngủ, lớp vải ướt dính vào eo, vòng eo tinh tế đó, một tay là có thể ôm hết......
Trong lòng đột nhiên có chút bực bội, Thẩm Mộc Bạch xách theo notebook đi thư phòng.

Nguyễn Du Du tắm xong đi ra, phát hiện Thẩm Mộc Bạch không ở phòng ngủ, cô ôm đồ vật của mình đi vào phòng tắm bên ngoài, nghiêm túc lau khô đầu tóc, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
......
Nguyễn Du Du tám giờ mới tỉnh, trước kia thời gian cô làm việc và nghỉ ngơi đều rất quy luật, trước giờ đều là 10 giờ tối ngủ, buổi sáng 6 giờ rời giường, nhưng tối hôm qua cô có chút quá hưng phấn nên ngủ muộn một chút.
Đi ra phòng khách phát hiện Thẩm Mộc Bạch đã thức dậy, anh ăn mặc chỉnh tề đang muốn ra ngoài, trên bàn cơm bày cháo hải sản và sủi cảo hấp.

"Đợi chút nữa ăn sáng đi, anh tới công ty đây."
Nguyễn Du Du ngửi được mùi hương của cháo hải sản, bụng "Rột ――" một tiếng, cô háo hức nhìn bữa sáng trên bàn, lung tung gật gật đầu, "Thẩm tiên sinh vất vả rồi."
Cô gái nhỏ còn buồn ngủ, trên khuôn mặt nhỏ còn có một vết lằn, đầu tóc rối bời, chỉ lo nhìn cháo hải sản, căn bản là không thèm liếc anh một cái.

Thẩm Mộc Bạch tiến lên một bước, nói: "Buổi trưa tôi không về, cơm trưa Du Du gọi điện thoại cho nhà hàng gia đình Dược Hoa, muốn ăn cái gì bảo bọn họ đưa tới đây."
"Cơm trưa anh đừng quản, em sẽ tự mình giải quyết." Nguyễn Du Du vào phòng vệ sinh, buộc tóc lên, bóp kem đánh răng bắt đầu đánh răng.
Thẩm Mộc Bạch có chút do dự, xem ra ý của cô gái nhỏ là bữa trưa tự có sắp xếp, nhưng hôm đó cô ăn lẩu cay với kem làm anh nghĩ lại còn rùng mình, quả nhiên cô gái này vẫn còn nhỏ, lại là cô nhi không cha không mẹ, hiện tại còn là vợ của anh, anh muốn chăm sóc một chút.
Anh đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn cô, "Đừng gọi cơm lung tung, có chút không sạch sẽ."
Nguyễn Du Du một bên đánh răng một bên mồm miệng không rõ mà nói: "Em không gọi cơm, em muốn đi ăn hamburger, khoai tây chiên, coca, khoai tây chiên mang tới đây sẽ không ngon, em muốn ăn đồ trong tiệm vừa mới làm ra."
Thẩm Mộc Bạch nghe xong thì cảm thấy có chút đau đầu, "Đó là thực phẩm rác rưởi, không được ăn."
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Nguyễn Du Du mở to tròn, nhìn anh từ trong gương, ủy khuất mà lẩm bẩm: "Em trước giờ chưa ăn qua, muốn nếm thử."
Trước giờ chưa ăn qua? Thẩm Mộc Bạch đã bổ não ra tình huống một cô gái nhỏ tội nghiệp, đến hamburger, khoai tây chiên cũng không thể ăn, chỉ có thể đáng thương mà gặm màn thầu.
"Vậy ăn thử đi, không được ăn thường xuyên." Thẩm Mộc Bạch thỏa hiệp, anh cảm thấy tính tình của mình tốt hơn bao giờ hết, "Du Du muốn đi đâu ăn, tôi bảo người tới đưa em đi"

Nguyễn Du Du phun kem đánh răng trong miệng ra, lắc lắc đầu, "Không cần, ăn sáng xong em sẽ tự đến hiệu sách lớn nhất kia, tôi xem bản đồ, bên cạnh hiệu sách có một quán thức ăn nhanh."
"Vậy Du Du đến hiệu sách như thế nào"
Nguyễn Du Du sửng sốt, vấn đề này cô thật sự chưa nghĩ tới.

Ngồi xe buýt?
Tuy rằng cô chưa từng đi xe buýt, nhưng mọi người đều biết, nhìn người khác làm như thế nào, chắc là không sao nhỉ.
Đang là giữa hè, là thời điểm nóng nhất trong năm, Thẩm Mộc Bạch tưởng tượng cô gái nhỏ mồ hôi nhễ nhại ngồi trên xe buýt, giống như cá mòi đóng hộp, chỉ vì đi ăn hamburger và khoai tây chiên.
Chậc, cũng thật đáng thương.
Thẩm Mộc Bạch giơ tay nhìn đồng hồ, "Nếu trong vòng nửa tiếng em có thể xuất phát, anh đưa em đến hiệu sách." Hiệu sách cô muốn đi vừa lúc cách công ty anh không xa, có thể tiện đường đưa cô đi.
Mắt Nguyễn Du Du sáng lên, gật gật đầu, bay nhanh đi rửa mặt, ngồi vào bàn bắt đầu ăn cháo hải sản và sủi cảo hấp, không quá hai mươi phút, cô đã đeo balo, chỉnh chỉnh tề tề mà đứng trước mặt Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch chưa từng chờ nữ nhân ra ngoài, nhưng nghe Triệu Húc Phong nói, nữ nhân ra cửa cần trang điểm chọn quần áo, cần ít nhất một giờ.

Đến cả mẹ kế Đường Tùng Phương của anh, hình như thời gian càng lâu hơn.
Cô gái nhỏ ngược lại rất nhanh nhẹn.
Thẩm Mộc Bạch nhìn nhìn mặt cô, không có tô son trát phấn.

Không biết có phải ảo giác hay không, anh thấy gương mặt cô gái nhỏ so với ngày hôm qua thoạt nhìn trắng hơn một chút.
Thẩm Mộc Bạch lái xe, đã qua giờ cao điểm, trên đường không quá tắc.
Đưa Nguyễn Du Du đến hiệu sách xong, Thẩm Mộc Bạch liền rời đi.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Lưu An tiến vào hỏi Thẩm Mộc Bạch để sắp xếp bữa trưa, Thẩm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy không quá yên tâm, "Đợi chút rồi nói."
Anh cảm giác mình giống như là bậc phụ huynh lo lắng cho đứa con bé bỏng chưa rành thế sự của nhà mình vậy, lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Du Du, vừa được kết nối đã bị cúp.
Lông mày đen nhánh nhướng lên, Thẩm Mộc Bạch không dám tin tưởng mà nhìn di động.
"Ting ting", Nguyễn Du gửi tin nhắn qua, "Hiệu sách quá an tĩnh, em ngại nghe điện thoại, chờ vài phút, em ra ngoài gọi cho anh."

Qua hai phút, Thẩm Mộc Bạch nhìn điện thoại, chưa thấy gọi tới.
Qua năm phút, Thẩm Mộc Bạch nhìn nhìn điện thoại, vẫn chưa gọi tới.
Qua bảy phút...
Qua tám phút...
Thẩm Mộc Bạch bắt đầu lo lắng đứa con bé bỏng có phải bị đụng trúng ở đâu hay không? Hay là bị người ở hiệu sách bắt nạt?
Anh đã tưởng tượng ra tình huống đứa con bé bỏng nhà mình bị bắt nạt đến nước mắt lưng tròng, rốt cuộc tới lúc không ngồi được nữa chuẩn bị đi đến hiệu sách tìm cô, thì di động vang lên.

"Xin lỗi Thẩm tiên sinh, em mua mấy quyển sách, lúc tính tiền hơi đông người, khiến anh đợi lâu rồi."
Giọng nói trong điện thoại trước sau như một mềm mềm mại mại.

Cũng không phải do bị người khác bắt nạt đến ủy khuất nghẹn ngào, nhưng nghe có chút buồn bã, tựa như gặp chuyện gì đó không vui, Thẩm Mộc Bạch có chút lo lắng, quyết định tự mình đi gặp cô.

"Đi ăn trưa sao? Anh cũng qua đó, chúng ta cùng nhau ăn."
"Nhưng......!Thẩm tiên sinh không phải nói đó là thực phẩm rác rưởi sao?" Giọng nói của cô gái nhỏ có chút chần chờ.
"Anh cũng muốn nếm thử."
"Ồ, vậy em ở trong tiệm chờ anh, anh đến rồi mới gọi đồ."
Thẩm Mộc Bạch bảo Lưu An lái xe đưa anh qua đó, đường không xa, đi bộ sẽ mất chút thời gian, anh cũng không muốn giữa trưa nắng đi bộ qua đó.

Nếu tự mình lái xe thì những cửa hàng thức ăn nhanh kiểu này rất khó tìm chỗ đậu xe, bảo Lưu An lái xe đưa anh đi, rồi lại đi xe về công ty là đơn giản nhất.
Chờ Thẩm Mộc Bạch xuống xe, thấy cô gái nhỏ từ cửa tiệm ra đón, Lưu An mới bừng tỉnh nhận ra.
Trách không được Boss phá lệ muốn ăn đồ ăn nhanh, hóa ra là cô vợ mới cưới ở đây..