Xuyên Thành Đường Muội Của Nữ Chủ Trong Truyện Khoa Cử

Chương 2: 2: Xuyên Thư





“Cái đồ tiểu tiện nhân, thứ không biết xấu hổ, tuổi còn trẻ đã biết câu dẫn người, không khác gì nương người cái thứ không biết đẻ trứng, sớm biết rằng ngươi hạ tiện như vậy, lúc ngươi mới sinh ra bà đây đã bóp chết ngươi……”“Nương, Lan nhi đã quỳ một canh giờ, trong bụng chưa có lấy một chén nước, nếu cứ như vậy nữa thì con bé sẽ chịu không nổi.” Thanh âm vâng vâng dạ dạ vang lên.“Ta phi…… Con bé chịu không nổi á? Cái đồ tiểu tiện nhân này làm hại Linh Nhi của ta bị bệnh, nếu Linh Nhi mà có bất trắc gì, hai nương con các ngươi phải ăn chay niệm phật cả đời này, vì Linh Nhi cầu phúc.”“Nương…… Cầu xin ngài, nương, cho Lan nhi uống miếng nước đi, nương, con quỳ xuống…… Cầu xin ngài…… Cầu xin ngài……”“Nãi nãi, là con sai rồi, con không phải cố ý, cầu xin người…… Cầu xin người tha thứ con đi……” Một giọng nói khác nghẹn ngào và khàn khàn vang lên, còn trẻ hơn nhiều so với giọng nói phục tùng trước mặt.“Ngươi thích quỳ thì quỳ, lão nương là bà bà của người, còn chịu không được cái quỳ này của người sao? Còn có ngươi, ngươi không phải cố ý? Ta xem ngươi rõ ràng là cố ý, ngươi cố ý trốn đến phía sau Linh Nhi, người là cái đồ xấu xa, ác độc……”Ai……Cố Linh nằm ở trên giường nhìn chằm chằm nóc nhà, liền nghe đến ba nữ nhân bên ngoài vừa khóc vừa mắng.

Nàng chưa từng nghĩ rằng bản thân vậy mà lại xuyên thư, xuyên vào 《 phu nhân thủ phụ 》, thành đường muội pháo hôi của nữ chủ Cố Lan.Đúng vậy, pháo hôi, ngay cả nữ phụ cũng không được tính.Nữ chủ Cố Lan là người trọng sinh, đời trước bởi vì gia đình cực phẩm nên ăn rất lớn đau khổ, cha nàng là Cố gia lão đại, sinh ba người nữ nhi, bởi vì không sinh ra nhi tử, cho nên là bọn họ bị cả Cố gia coi như trâu bò.


Mà đường muội nguyên chủ là nữ nhi của Cố nhị thúc, cũng là bảo bối trong lòng Cố nãi nãi.

Cố nãi nãi trọng nam khinh nữ, coi nha đầu là đồ bồi tiền hóa, lại thương yêu nguyên chủ như mạng, bởi vì nguyên chủ lớn lên rất giống với Cố nãi nãi tuổi trẻ, hơn nữa trước khi sinh ra nguyên chủ, có một đạo sĩ gọi nguyên chủ là phúc tinh, cho nên dù là nam tôn Cố gia, ở trong lòng Cố nãi nãi cũng không bằng nguyên chủ.Nguyên chủ lớn lên xinh đẹp, lại được tiểu địa chủ trấn trên nhìn trúng, vì giúp Cố Linh có được của hồi môn phong phú, ở nhà chồng có thể ngẩng đầu, cho nên Cố nãi nãi vì một tuyệt bút sính kim, đem nữ chủ gả cho người người đàn ông góa vợ tình tình thô bạo, dẫn tới cả đời nữ chủ là một vớ bi kịch.

Không chỉ có nữ chủ bi thảm, ngay cả hai người muội muội cảu nữ chủ, và cháu gái khác của Cố gia , cũng vẫn luôn bị Cố gia hút máu cho Cố Linh, dẫn tới kết cục phi thường bi thảm.Mà khi nguyên chủ gả tới nhà địa chủ, từ đây cả đời hạnh phúc.Cho nên đời này, nữ chủ trọng sinh, đầu tiên là tự đính hôn cho bản thân, người mà nàng nhìn trúng chính là thư sinh nghèo ngày sau sẽ tham gia khoa cử làm quan, thư sinh nghèo sau khi trúng tú tài, thì nàng liền bắt đầu trả thù Cố gia.


Nàng khiến nguyên chủ mất đi thanh danh, khiến cho nguyên chủ khi được gả và nhà của tiểu địa chủ, nguyên chủ không có thanh danh tất nhiên sẽ không được cha mẹ chồng thích.

Tiếp theo lại thiết kế tiểu địa chủ đánh bạc, thua trận mất đi của cải, sau đó lại dẫn đường cho tiểu địa chủ phạm tội……Dù sao, đời trước nàng có bao nhiêu thảm, nguyên chủ đời này chỉ biết thảm hại hơn.Lúc Cố Linh đọc truyện có bao nhiêu sảng khoái, thì bây giờ có bấy nhiêu suy thoái.Lúc ấy, nàng còn bình luận ở bên dưới: Cùng nữ xứng trùng tên trùng họ, sợ xuyên thư quá đi mà.Hiện tại, nàng thật sự xuyên thư, nhưng cô không hề muốn.

Bởi vì nàng biết, nữ chủ trong truyện này là một người có thù tất báo, tàn nhẫn độc ác.Đời trước Cố Linh là một phú nhị đại, ba mẹ nàng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, công ty đưa ra thị trường, lại chết vì một tai nạn xe cộ.


Sau đó, nàng cầm gia sản cả chục tỷ, thành sâu gạo, mỗi ngày xem tiểu thuyết giết cổ thời gian, Cố Linh còn nhớ rõ trước một ngày, khi bạn thân giới thiệu bạn trai cho nàng, yêu cầu cái thứ nhất mà nàng đưa ra, chính là muốn soái ca ca trường quân đội.Ai……Cố Linh thở dài, sao bây giờ lại xuyên thứ chứ?.