Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 31




Hôm nay, Lê Tĩnh mới có buổi trưa rảnh, cùng chị dâu đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, bất chợt nghe được câu nói như vậy, tim cô ta như muốn nhảy lên tới cuống họng “…Tại sao lại nói vậy?”

Đối với Lê Tĩnh, cô ấy cũng không ngại, dù sao hai người cùng là bạn. Cô đưa điện thoại di động cho Lễ Tĩnh: “Cậu xem.”

Lê Tĩnh nhìn vào danh sách bạn bè có Nguyễn Hạ cả người đều sững sờ.

“Thực tế cặp vợ chồng này sao có thể dễ dàng ly hôn. Đặc biệt họ lại có một đứa con, thế nào họ cũng sẽ có tình cảm với nhau mà.” Cô Lê không để ý đến vẻ mặt không đúng của Lệ Tĩnh nói: “Hơn nữa, tính tình của anh ấy quá dễ hiểu. Mà vợ của Tống Đình Thâm lại đẹp như vậy ai lại nỡ ly hôn yêu thôi cũng không kịp. Nói đi nói lại thì Tống Đình Thâm và vợ anh ấy thật sự rất xứng đôi, con họ cũng rất đáng yêu.”

Lê Tĩnh đột nhiên nhớ đến hộp sầu riêng trong tủ lạnh công ty.

Sau khi cô ta nghe đồng nghiệp nói phòng nghỉ của công ty đầy múi sầu riêng. Nếu biết ai dám đem thứ như thế để ở tủ lạnh chắc chắn mọi người trong công ty sẽ cùng nhau hội đồng. Ai có thể làm một chuyện như vậy ngoài người lãnh đạo trực tiếp ở đây cơ chứ.

Còn có người nói tổng giám đốc Tống tuy luôn trầm mặc ít nói nhưng lại thích ăn sầu riêng, đặc biệt là sầu riêng hộp. Thật sự là trái ngược.

Cô ta mới phát hiện anh có vẻ thích đồ ngọt, khi nào có thời gian rảnh cô ta sẽ làm bánh đem đến công ty. Đưa cho đồng nghiệp trong công ty cùng ăn và đưa cho anh một hộp chắc hẳn anh sẽ không từ chối nhỉ?

Cô ta lại không biết người đưa hộp sầu riêng hộp cho anh chính là Nguyễn Hạ làm.

Món hôm nay Nguyễn Hạ làm là Tuyết Mị Nương có vị dâu và vị xoài, trắng mịn mềm mại, óng ánh long lanh. Để tủ lạnh rồi ăn hương vị sẽ càng ngon hơn.

Tống Đình Thâm nếm thử một viên Tuyết Mị Nương, nhai nhuyễn cảm thấy một hương vị ngọt ngào và cảm giác tươi mát trong miệng. Tuy anh thích đồ ngọt nhưng nếu quá ngọt anh lại không thích. Nguyễn Hạ làm độ ngọt vừa phải nên không bị chán. Anh không tiếc gì một lời khen: “Hương vị vừa ngon.”

Nguyên Hạ suýt chút nữa bay lên tận trời xanh.

Cô biết mình có tài năng trong lĩnh vực này mà. Khi cô chỉ có một chiếc lò nướng nhỏ dựa theo công thức trên Internet cũng đã làm được rất nhiều thứ. Vì vậy khi có tiền và thời gian, ngoài việc học các kỹ năng có ích cho công việc cô cũng muốn tìm hiểu những thứ cô quan tâm. Cô làm đồ ngọt cho Vượng Tử là khích lệ lớn với cô rồi nhưng được Tống Đình Thâm khen càng làm cho cô cảm thấy thấy vui vẻ hẳn lên. Không vì cái gì khác cô liền cảm thấy anh là một người đàn ông rất hiếm có.

Tống Đình Thâm nhìn thấy khuôn mặt cô vui vẻ nở nụ cười mãn nguyện cảm thấy nghi ngờ. Ấn tượng vốn có của anh về Nguyễn Hạ không phải như vậy.

Thời gian anh đi công tác ở ngoài đã có chuyện gì xảy ra với cô sao? Có vẻ như cô lúc trước và cô bây giờ không giống nhau, cô bắt đầu trở nên thân thiết với Vượng Tử hơn. Hiện tại cô cũng không đi ra ngoài chơi ngoại trừ đi học nấu nướng và dạy ngoại ngữ ra thì hơn nửa thời gian cô đều ở nhà. Hình như cô thật sự muốn thay đổi để trở thành một người mẹ tốt.

Tại sao lại như vậy?

Trước đây đối với anh chuyện gì xảy ra với cô, anh cũng không quan tâm, hiện tại lại muốn biết một chút, Vì lý do gì lại thúc đẩy cô thay đổi như vậy? Dù sao bốn năm nay cô luôn thờ ơ với Vượng Tử, dù cậu có chủ động bám lấy cô cũng chẳng phản ứng gì thậm chí còn ghét thằng bé.

“Mẹ, con cũng muốn ăn.” Vượng Tử kéo tay áo Nguyễn Hạ, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cô.

Nguyễn Hạ liếc mắt nhìn cậu một cái “Mẹ đã cho con ăn rồi. Con không được ăn nữa đâu.”

Khi nhắc đến chuyện này Vượng Tử liền tức giận, cậu liện dơ móng vuốt lao đến: “Mẹ làm cho con bé tí còn cho ba vừa to vừa đẹp. Hơn nữa con chỉ có một cái còn ba có rất nhiều. Mẹ, mẹ thật không công bằng!”

Khiếu nại hơi nghiêm trọng…

Nguyễn Hạ làm bản Tuyết Mị Nương nhỏ nên hình dáng có hơi bé một chút. Dùng gạo nếp bán trong siêu thị cô muốn làm cho Tống Đình Thâm to hơn một chút, không ngờ đứa bé mũm mĩm này lại tinh mắt đến vây, nhìn thấy tất cả.”

“Nhưng con không gầy như cha con.” Nguyễn Hạ không thể không xấu hổ nói: “Hơn nữa, cha là người lớn con là trẻ con lượng cơm cha ăn cũng nhiều hơn con. Bác sĩ Thúc nói rồi hiện tại muốn khống chế cân nặng của con. Mẹ phải xem nhà trẻ chăm sóc thể nào mà con lại béo lên rồi đây này.”

Vượng Tử ngồi xuống chiếc sofa của mình nói: “Trong lòng mẹ không có con nên mới không cho con ăn.”

Chương 67: Cùng Uống Sữa Đêm (1)

Vẫn im lặng không nói gì Tống Đình Thâm ho nhẹ hai tiếng: “Mẹ muốn tốt cho con thôi con nên nghe lời mẹ.”

Vượng Tử phản bác: “Ba, ba không được nói, đây là chuyện của mẹ và con. Tự mẹ con con sẽ xử lý.”

Tống Đình Thâm: “…Được”

Con trai anh thực sự càng ngày càng bướng.

Nguyễn Hạ bình tĩnh dựa vào tường: “Con biết ăn nhiều đồ ăn ngọt sẽ ảnh hưởng thế nào đến cơ thể không?”

Cô lấy điện thoại di động ra, tra tìm thông tin trên Internet: “Đầu tiên sẽ béo phì…”

Vượng Tử phẩy tay: “Con không sợ béo, ngược lại con đã rất béo rồi.”

“Có thể gây giòn xương cốt dễ gãy, thậm chí có thể gây nên bạc tóc.”

Vượng Tử chớp mắt: “Ngược lại con cũng không thích tóc đen, bạc nhanh bạc nhanh đi.”

Nguyễn Hạ: “…Tốt lắm, trên điện thoại còn nói ăn nhiều đồ ngọt có thể gây ra sỏi mật và ung thư vú.”

Vượng Tử lúc này tỏ ra chững chạc, thái độ thờ ơ: “Luôn đi, luôn đi. Hơn nữa mẹ nói ăn nhiều đồ ngọt mới bị như vậy, con có ăn nhiều đâu.”

“Hình như hôm nay Tống Thừa Ngôn con ngứa đòn, muốn ăn đòn hả?”

Nguyễn Hạ đi tới ôm lấy tiểu mũm mĩm đi về ghế salon thả xuống tìm tay cậu đánh. Hai mẹ con vật lộn một lúc cuối cùng cũng coi như kết thúc vấn đề này.

Tống Đình Thâm vẫn không nói lời nào cúi đầu nhìn đĩa Tuyết Mị Nương lại nghĩ đến lời Nguyễn Hạ nói…

Sỏi mật, ung thư vú…

Anh có chút ăn không nổi.

Anh không muốn đại tràng của mình hỏng.

Buổi tối sau khi tắm xong, Vương Tự ôm gối ôm của cậu đi đến phòng ngủ lớn. Không đợi Nguyễn Hạ nói gì cậu liền bò lên giường tìm vị trí thoải mái nhất nằm xuống.

Nguyễn Hạ đang thực hiện các bước chăm sóc da phức tạp, rườm rà của mình, Vượng Tử nhìn cô một lúc hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ lại bôi lên mặt nhiều thứ như thế?

Phải biết khi cậu tắm xong mẹ hoặc dì giúp việc bôi cho cậu loại kem dưỡng da cho em bé cậu cảm thấy chẳng thích chút nào

“Muốn duy trì sặc đẹp thì không có cách nào khác.” Trước khi cô xuyên tới, cô chỉ là một người có sắc đẹp bình thường, vậy mà cũng đã rất chăm chỉ chăm sóc da. Nói gì đến nguyên chủ, cô ấy là đại mỹ nhân mà cô lại rất thích nhan sắc của nguyên chủ. Bản thân đã không xinh đẹp tự nhiên không đành lòng nhìn gương mặt đẹp vì sự lười biếng của cô mà trở nên tiều tuỵ.

Nguyễn Hạ để mỹ phẩm xuống vẫn không nhịn được nói tiếp: “Hơn nữa mẹ sửa lại cho con, những thứ mẹ bôi lên mặt đều là tiền.”

Vượng Tử tò mò bò đến cuối giường hai tay chống cằm nhìn cô nói: “Mẹ đã rất đẹp. Ai cũng không đẹp bằng mẹ.”

Thực sự cô rất thích ở cùng Vượng Tử, cô không có cách nào biến mình thành mẹ của cậu, vì vậy hiện tại họ vừa là mẹ con nhưng cũng như bạn bè.

“Ba cũng cảm thấy như vậy.” Vượng Tử lại nói thêm.

Nguyễn Hạ đứng dậy căn bản không tin câu nói đó. Trong một hai tháng nay cô rất hay mặc quần áo đẹp, trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt nhưng về đến nhà phản ứng của người đàn ông Tống thị làm cô cảm thấy nghi ngờ sắc đẹp của nguyên chủ.

Vượng Tử đương nhiên không cần phải nói. Hiện tại cậu còn bé nên không có khái niệm về cái đẹp, bởi vì cô là mẹ của cậu nên cậu luôn thấy cô là đẹp nhất.

Tống Đình Thâm mỗi lần đều hời hợt liếc cô một cái, phản ứng rất bình tĩnh khác với những người khác. Nguyễn Hạ còn tự thắc mắc liệu có phải vị tổng giám đốc bá đạo này đang muốn gây sự chú ý với cô không? Đặt mình vào vị trí của Tống Đình Thâm cô biết người này thực sự không chú ý đến cô. Anh không nhận ra cô đẹp thế nào, thậm chí có thế nói anh miễn dịch với mọi sắc đẹp vậy.

“Đừng nịnh mẹ.” Nguyễn Hạ vỗ vào mông cậu: “Sao hôm nay con không ngủ cùng ba?”

Vượng Tử tựa người vào gối to: “Ba muốn làm việc khuya.”

Tống Đình Thâm thật sự rất bận nhưng dạo này anh luôn về trở nhà sau giờ tan làm và cùng Vượng Tử ăn cơm, đây là việc anh có thể làm, có điều tan làm đúng giờ đồng nghĩa với việc buổi tối anh phải làm việc. Nhiều lần buổi tối Nguyễn Hạ đi uống nước đi qua phòng của anh đều thấy đèn vẫn sáng.

Vẫn như mọi khi, tiểu mũm mĩm nói chuyện nói Nguyễn Hạ một lúc sau đó liền mơ màng ngủ.

Trước đây Nguyễn Hạ cũng bị sự buồn ngủ của cậu làm ảnh hưởng, hôm nay cô phá lệ. Lúc ở ngoài cô uống một cốc trà sữa nên bây giờ tinh thần rất phấn chấn, so với uống cà phê thì có tác dụng hơn rất nhiều. Hơn nữa bây giờ sáng sớm cô không còn phải chen trên tàu ngầm công cộng nữa, cô liền yên tâm, thoải mái viết blog.

Chờ đến khi mười một giờ, Nguyễn Hạ vẫn chưa buồn ngủ, cô quyết định xuống nhà pha một cốc sữa nóng để uống, như vậy sẽ tốt cho giấc ngủ.

Nào ngờ vừa mới ra khỏi phòng đã gặp Tống Đình Thâm.