Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Chương 30




Editor: Trích Tiên.

Beta:Kỷ Kỷ.

Nói xong câu đó, quả thực không dám nhìn vẻ mặt của Tần Tự.

Cô quen anh từ nhỏ, biết tính cách anh có bao nhiêu kiêu ngạo, có bao nhiêu mẫn cảm, đặc biệt là với quan hệ của bọn họ.

Nhưbn mà, đây là lần đầu tiên anh chủ động mời cô, cô cứ như vậy cự tuyệt.

Quan hệ của hai người lần đầu được kéo gần đến thế.

Có thể nhìn rõ ràng sườn mặt trắng nõn của cô, nước mắt bên hàng mi dài, cô có đôi mắt rất đẹp, thanh thuần lại vũ mị, long lanh ướt át, giống như chứa sương sớm, sườn má cũng bị ướt theo.

Chính cô có thể cũng không biết, nước mắt đã rơi.

“Đừng khóc.” Anh nói, thanh âm có chút khàn.

Ngón tay Tần Tự thực lạnh, không biết có phải ở sân thượng hứng gió lâu hay không, hay nguyên bản nhiệt độ cơ thể vốn đã thấp.

Bàn tay nam sinh thon dài, khớp xương ngón tay rõ ràng chậm rãi đưa lên.

Lục Niệm ngây ngốc, ngưỡng mặt nhìn anh, môi hơi hơi giương.

Thử một chút, không bị cự tuyệt.

Vì thế, anh cứ như vậy đặt tay ở bên má đã ướt của cô, trầm mặc đem nước mắt lau khô từng chút một.

Không đi thì không đi.

Anh cũng không muốn bức cô làm gì.

Chỉ cần cô đừng khóc.

Lục Niệm ngừng khóc, đầu ngón tay anh mang theo tia lạnh lẽo, cũng rốt cuộc chậm rãi rời khỏi gò má.

Cửa sân thượng đóng lại.

Hoàng hôn bắt đầu dần dần tây trầm.

Lục Niệm còn ngây ngốc đứng ở trên sân thượng, gương mặt bị anh đụng vào đều nóng lên.

Mặt trời chiều ngả về tây, cô nặng nề nện bước về nhà.

Mới vừa ra cổng trường, nhìn thấy giấy phép quen thuộc, ngừng ở bên đường.

Xe Lục gia ngừng ở bên đường, vừa nhìn thấy cô, Lục Dương từ trên xe chạy nhanh lại, “Chúng ta gọi điện thoại cho em, sao lại không nghe máy? Bạn học của nói em tới phòng thể thao, nhưng tìm thế nào cũng vẫn không thấy người? Chú cũng lo lắng gần chết.”

Cô gạt tay Lục Dương ra, “Em không thoải mái, có thể đưa em về nhà không?”

Lục Dương thấy cô bộ dáng kỳ quái.

“Niệm Niệm, em vừa đi đâu vậy?” Hắn khẩn trương hỏi, “Không bị ai bắt nạt chứ?”

Lục Niệm lắc lắc đầu, một chữ cũng không muốn nói.

Trong khoảng thời gian dì cả tới này, nguyên bản thân thể cô không tốt, hiện tại bởi vì tâm tình cực độ uể oải nên chỉ cảm thấy sức lực nói chuyện cucng chẳng còn.

Kế hoạch đi thăm Lục Chấp Hoành hôm nay tự nhiên hủy bỏ.

Lục Dương trực tiếp đưa Lục Niệm về Lục gia.

“Niệm Niệm? Em làm sao vậy.” Miêu Miêu bị bộ dáng tiều tụy của cô làm hoảng sợ.

Lục Niệm nhỏ giọng nói, “Không có việc gì, chỉ là tới kỳ, Miêu Miêu, thuốc giảm đau em thường uống còn không.”

“Còn.” Miêu Miêu nhẹ nhàng thở ra, nhưng xem bộ dáng Lục Niệm, cô thật sự lo lắng, “Đau nhiều lắm à, em có muốn kêu bác sĩ lại đây khám qua không?”

Lục Niệm lắc lắc đầu, “Nghỉ ngơi một chút là tốt, chị bảo chú Chương liên hệ trường học giúp em xin nghỉ một ngày."

Miêu Miêu nói, “Ừ, chị xuống phòng bếp làm cho em một chút cháo.”

Miêu Miêu cầm thuốc lại đây.

Lục Niệm uống thuốc xong, lại uống thêmnmột ít nước.

“Em muốn ngủ một chút.” Cô đối Miêu Miêu nói, “Chị không cần tắt đèn đâu.”

Miêu Miêu, “Được.”

Bước chân thực nhẹ đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.

“Tôi muốn đi……” Cô xoa xoa cái mũi, nhìn trần nhà.

Nếu có thể không chịu trói buộc, sống tự do tự tại, có thể hoàn toàn dựa theo tâm ý của mình làm việc.

Nhưng mà không có cách nào.

Cô nghĩ bằng không cứ như vậy, chờ Tần Tự thi xong, đến lúc đó tìm anh xin lỗi, nói những việc này đều ra.

Tần Tự nhất định sẽ không để ý.

Tự an ủi chính mình.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, tuy rằng Tần Tự luôn tức giận với cô, cũng thường xuyên không nói lời hay, nhưng, mãi cho đến bây giờ, chưa từng có chuyện gì mà anh không tha thứ cho cô.

Tuy rằng mỗi lần đều nói rất khó nghe, kỳ thật anh đối với cô vẫn luôn… thậm chí có thể coi như ôn nhu.

Cô chỉ mệt, nhưng không có buồn ngủ.

Lục Chấp Hoành không ở nhà, cô rời giường, trộm cầm điện thoại của mình lại, đăng nhập vào tài khoản weibo.

Cô hiện tại đặc biệt muốn vẽ tranh, đặc biệt muốn một nơi phóng thích tâm tình.

Cái tài khoản kia đã có một đám fans.

Tuy rằng ngày thường Lục Niệm cơ bản đều đăng các bức tranh tự mình vẽ, không có cái gì khác, cũng chưa bao giờ lộ tin tức trong thế giới thật của mình.

Tầm nửa tháng không vào, vừa nhìn, lại có một số thông báo lớn.

“Thái thái đã lâu không đăng tranh!”

“www thật nhớ tiểu ca ca của chúng ta.”

“Thái thái muốn làm bản thảo không?”

Đều là các bình luận hóng bản vẽ mới, các loại bình luận khen cô vẽ đẹp, thế mà còn cầu cô vẽ bản thảo cho, ra giá làm Lục Niệm có chút giật mình, nhưng cô cũng không thiếu tiền, chủ yếu là không có thời gian nhận vẽ bản thảo, chỉ có thể lễ phép từ chối.

Lục Niệm xem lại những bức vẽ trước của mình.

Có một đoạn thời gian đều vẽ về Tần Tự.

Cô lấy giấy vẽ, ngồi trên giường, phủ thêm một kiện quần áo.

Mỗi lần tâm tình không tốt, cần phát tiết tâm trạng, cô đều sẽ cầm lấy bút vẽ.

Kết cấu chậm rãi, một chút đường cong liền hiện ra.

Hoàng hôn xuống trên sân thượng.

Thiếu niên hơi cong eo, cô vẽ anh mặc áo sơmi, cổ áo hơi mở, lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo mảnh khảnh, làn da thực trắng, trước nay giống như bạch ngọc.

Hôm nay cô vô tình chú ý bên dưới cổ áo anh, ẩn ẩn lộ ra một hạt màu đỏ nhạt, Lục Niệm không thấy rõ, anh giật mình, vì thế, lại bị che đi.

Tay Lục Niệm dừng một chút, dời tầm mắt, tiếp tục vẽ tay anh.

Tay áo sơmi bị tùy ý vấn tới khuỷu tay, xương cổ tay lưu loát rõ ràng, hết thảy đều bị hoàng hôn nhiễm một tầng màu sắc ấm áp.

Bối cảnh từ trước đến nay cô quen thuộc nhất, mơ hồ xử lý, kỹ xảo dùng màu nước.

…… Câu tuyến, tô màu, một chút cũng không cảm thấy mệt, cứ ngồi thẳng đến khi hoàn thành.

Cô lập tức chụp hình đăng lên webo.

Nhưng lúc này, cô bỏ thêm một câu.

“Tôi cự tuyệt hoàng hôn.”

Đăng không bao lâu, đêm đã về khuya, vẽ lâu như vậy, Lục Niệm cảm thấy đầu choáng não trướng, đứng dậy đi đến máy lọc nước lấy nước, bụng nhỏ đã đỡ đau hơn.

Cô chợp mắt trong chốc lát, lại lấy di động, đăng nhập vào weibo, bị thông báo nhắc nhở đến hoảng sợ.

Rõ ràng đã muộn như vậy.

“wwww tuy rằng không lộ mặt, nhưng tiểu ca ca phá lệ mạo mỹ.”

“Liếm xương quai xanh, liếm ngón tay.”

“Lần này vẫn là phong cách hiện đại, học viện paro sao?!”

“Không phải nói tiểu ca ca có nguyên mẫu? Hẳn vẫn là học sinh cao trung?”

“Thái thái lần này bỏ thêm caption, cự tuyệt hoàng hôn là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là thái thái yêu thầm tiểu ca ca bị cự tuyệt?”

“Trên lầu đoán không đúng, chủ ngữ rõ ràng là ‘ tôi ’ cự tuyệt, cho nên là thái thái cự tuyệt tiểu ca ca?”

“Vì sao đều nói cự tuyệt, tôi xem không khí rất không tồi nha.”

Rõ ràng chỉ có một bức vẽ, một hàng chữ.

Lục Niệm nhìn những thảo luận đó, ngón tay do dự ở nút xoá bài, cuối cùng không có ấn xuống.

Tuy rằng không có cái nào là chân tướng.

Thôi kệ, tùy đi.

Cô xử lý mơ hồ tất cả, cũng xác định không tiết lộ bất luận tin tức cá nhân gì.

Đây xem như là nơi duy nhất cô có thể tự do phát tiết cảm xúc.

*

Ngày hôm sau, Lục Niệm không tới trường học.

Lúc tan học, Triệu Nhã Nguyên cúi đầu soạn tin nhắn.

Trần Mặc từ sau lưng đuổi theo lại đây, “Lão đại, anh có biết topic hôm qua trong lễ tuyên thệ không?”

Triệu Nhã Nguyên không ngẩng đầu, “Cái gì?”

“Chính là chuyện về học trưởng cao tam, hiện tại đã bị xóa hết.”

Triệu Nhã Nguyên, “Có quan hệ gì với tôi?”

“Không phải.” Trần Mặc vác cặp sách lên, đè thấp thanh âm, “Em nghe nói, một tin tức nhỏ, không vài người biết, nhưng tin đó là thật”

Triệu Nhã Nguyên không kiên nhẫn, “Có rắm mau thả.”

“Chính là, có người nói, cái topic kia nói con gái của gia đình giúp đỡ là bạn gái hoa hậu giảng đường của cậu.” Trần Mặc nói, “Cậu xem, sao cái topic kia lại bị xoá nhanh như vậy?”

Triệu Nhã Nguyên, “Lục Niệm?”

Lục Niệm lớn lên xinh đẹp, người có mắt đều có thể nhìn ra, thành tích ưu tú, đa tài đa nghệ, hơn nữa còn là con gái duy nhất của Lục Chấp Hoành, đại tiểu thư Lục gia, bối cảnh liên tiếp đặt bên nhau, đi tới chỗ nào cũng cực kỳ xuất sắc.

Nguyên bản bạn bè của Lục Niệm không nhiều, tính cách hướng nội, hơn nữa Lục Dương cùng Lục Chấp Hoành luôn giám sát, cho nên trừ bỏ giao tiếp tất yếu với bên ngoài, bạn bè của cô kỳ thật cũng chỉ có mấy người, bạn bè khác phái càng ít, cơ hồ là không có.

Nhìn cũng chỉ có hai anh em Triệu gia, quan hệ gần với cô một chút.

Cũng vì vậy mà không ít người đồn cô là cao lãnh chi hoa.

Khuôn mặt tinh xảo của Triệu Nhã Nguyên tràn đầy lệ khí, “Cậu nói những người đó, lăn con mẹ nó trứng.”

“Ai lại tin lời đồn, cậu mau nói cho tôi, tiểu gia đi giáp mặt hắn.”

“Thật không phải à?” Trần Mặc lúng ta lúng túng hỏi,

Lời đồn chỉ nói có mũi có mắt, không ít chi tiết.

Triệu Nhã Nguyên ngước mắt, “Các người so với tôi rõ hơn?”

Hắn trưng một bộ dáng thiếu niên mỹ lệ, tính tình kỳ thật cũng không tốt, quái đản bừa bãi, chuyện hỗn trướng nào cũng làm được, hơn nữa có bối cảnh gia đình, cho nên không mấy ai dám ra đối đầu.

Trần Mặc biết tính tình hắn không tốt, vội giơ tay, “Tốt, hiểu, tiểu nhân tôi ngày mai sẽ đi ra ngoài bác bỏ tin đồn, phía chính chủ bác bỏ tin đồn, Triệu ca tự mình chứng thực.”

Triệu Nhã Nguyên đập vai hắn bảo, “Cút.”

Trần Mặc cợt nhả, lại hỏi, “Hoa hậu giảng đường thật sự cao lãnh sao? Vậy mấy người ngày thường trao đổi như thế nào?”

Triệu Nhã Nguyên, “Bình thường.”

Trần Mặc cười hắc hắc, “Vậy có thể tiết lộ hai người đã đến tình trạng gì không? Hôn chưa?”

Triệu Nhã Nguyên, “……”

Trần Mặc, “Dạ dạ dạ, đại thiếu gia, tiểu nhân hiểu, lăn đây.”

Hắn chạy một nửa, lại lộn trở lại, hi hi ha ha, “Buổi tối có ra ngoài chơi bóng không?”

Triệu Nhã Nguyên nói, “Không được, sắp phải thi, phải về nhà đọc sách.”

Trần Mặc, “Cậu còn cần đọc sách á?”

Triệu Nhã Nguyên, “Sao lại không cần, xuất ngoại thì cũng phải thi, cái gì cũng không làm thì đến trường làm gì.”

Triệu gia.

Lúc hắn về đến nhà, ngoài ý muốn nhìn thấy xe thể thao của Triệu Thính Nguyên.

“Anh?” Hắn vào cửa, quả nhiên Triệu Thính Nguyên đang ngồi ở phòng khách, “Sao hôm nay anh về?”

“Trở về lấy tư liệu.” Triệu Thính Nguyên nói, “Thuận tiện xem em thế nào.”

Triệu Nhã Nguyên, “Có cái gì hay mà xem.”

“Mẹ thấy thành tích của em tiến bộ nhiều, vô cùng vui vẻ, còn nói sang năm em thành niên, phải đưa em quà.” Triệu Thính Nguyên nói, “Nhà hay xe? Tự chọn một cái đi.”

Triệu Nhã Nguyên nằm liệt trên sô pha, “Cái nào cũng được.”

“Anh kêu bọn họ từ từ mà chọn.”

Triệu Nhã Nguyên từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mẹ nó.

Kỳ thật hiện tại hắn lớn, thân thể so với trước đã tốt rất nhiều, nhưng cả nhà vẫn luôn coi hắn như đứa trẻ 4 tuổi mà đối đãi.

“Anh, hiện tại anh có về trường học luôn không, mang em tới một nơi.” Hắn nói với Triệu Thính Nguyên.

“Đi đâu?”

“Lục gia.”

Lục Niệm ở nhà tĩnh dưỡng, cơ bản đóng cửa không ra ngoài.

Thời điểm Triệu Nhã Nguyên đến, Lục Dương cũng vừa vặn ở Lục trạch, là hắn tiếp đãi Triệu Nhã Nguyên.

Lục Dương khách khí, “Hiện tại thân thể Niệm Niệm không thoải mái, em ấy nghỉ ngơi ở trong phòng, bằng không, khi khác tới?”

Triệu Nhã Nguyên, “Tôi biết.”

“Thì không thoải mái tôi mới lại đây xem cô ấy.” Hắn nói, “Cô ấy thật sự tốt thì lại đây làm gì?”

Sắc mặt Lục Dương khó coi.

Nói thật, hắn nửa điểm cũng không muốn để Trần Nhã Nguyên vào thăm Lục Niệm, từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã không thích thằng nhóc này.

Nhưng, Triệu Nhã Nguyên là người không thể trêu vào, cũng không thể chọc, hắn không có biện pháp ngăn cản Triệu Nhã Nguyên tiếp xúc Lục Niệm.

Nếu về sau muốn lăn lộn và được trọng dụng trong Lục thị, Triệu Nhã Nguyên là người không thể không lấy lòng.

Lục Niệm ốm yếu nằm trên giường.

Triệu Nhã Nguyên vào phòng, xác định cô không ngủ, “Lần này cái gì không thoải mái?”