Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn

Chương 9-1




Diệc Ưng đã tỉnh tự bao giờ, anh cố nằm yên lấy sức bình sinh vận công để khống chế chất độc nhưng không hiểu sao tiểu a đầu “con nợ” cứ ngồi khóc thút thít bên cạnh làm anh nhức cả đầu, không nhịn được anh đành gắt lên:

“Làm gì mà khóc như chết cha chết mẹ thế hả?”

Ngân Trúc ngẩn lên nhìn anh – “Ngươi chưa chết?”

“Làm gì chết lẹ thế? Ta chưa lấy thù lao mà.”

Cô lau nước mắt lấm lem trên mặt, cố tỏ ra bình thường hỏi – " Có phải sát thủ các ngươi luôn có thuốc giải bách độc bên người phải không ? ". Nếu kẻ này sống được thì đường sống của cô tất còn.

" Rất tiếc là không. "

" Vận công có hết không ? " - cô hỏi tiếp. Ngân Trúc nhớ lại mấy bộ phim võ hiệp mình hay xem trên truyền hình chả biết mắc cái giống bệnh gì từ ung thư đến trúng độc cứ vận công là hết sạch.

" Tất nhiên là không nhưng có thể kiềm hãm thời gian độc phát tán."

" Vậy ngươi có kế sách gì cứu cái mạng của mình không ? "

Diệc Ưng mỉm cười nhìn a đầu đối diện thản nhiên nói.

" Ta trông cậy vào ngươi. "

" … "

" Ông già nãy nói tìm được thằng con ông Tướng quốc là được đúng không ? "

" … "

" Giờ ngươi tìm thằng đó cho nó chữa độc cho ta là được. "

Ngân Trúc mỉm cười đáp lại – " Ngươi thấy tối nay đám người Ma giáo thân thiện với ta khộng ? "

" Cũng không thân thiện lắm. "

" Mà ngoài đám Ma giáo còn có người của Tam Vương gia muốn săn cái đầu của ta nữa. Giờ ta mà ra ngoài là ngủm ngay. "

Diệc Ưng bắt đầu thắc mắc sơ đồ quan hệ của a đầu này, mới mười mấy tuổi đầu sao kẻ thù toàn thứ dữ không thế này ?

" Ngươi còn kẻ thù nào khác không ? " - anh hỏi tiếp.

" À còn Minh chủ Võ lâm nữa, người của Tàng kiếm sơn trang và vài ba tên hoàng thân quốc thích nữa. "

" Ngươi giỏi thật, gây thù chuốc oán thật biết chọn người " - Diệc Ưng tấm tắc - " Giờ ngươi đi tìm thằng con Tướng quốc đó ngay cho ta. "

Ngân Trúc cố mỉm cười bình tĩnh đáp, nếu không cô đã đập cho tên khốn này một trận. Nói tràng lang đại hải nãy giờ ngụ ý cô đang bị truy đuổi, cái mạng mình lo còn chưa xong huống hồ gì lo cho cái mạng của hắn thế mà lại nói chuyện tỉnh bơ như thế.

" Ngươi nghĩ ta tìm hắn bằng niềm tin à, hiện giờ ta xớn xác ra ngoài là bị xử ngay huống gì hắn đang ở Tàng kiếm sơn trang… Mới nghe tên là biết ngay đao kiếm nhiều rồi. "

Diệc Ưng cố gượng ngồi dậy, lấy tay vỗ vai nha đầu trước mặt thản nhiên hỏi – " Ngươi biết trên đời thứ gì có sức mạnh lớn nhất không ? "

" Võ công thượng thừa ? " - Ngân Trúc đáp.

Anh lắc đầu, mỉm cười nhìn cô mỉa mai – " Ngươi bị ngu à. "

" Tình nghĩa chăng ? " - " cô nói tiếp. Không phải ba cái phim kiếm hiệp toàn nói ba cái lảm nhảm này hay sao ?

" Câu trả lời này không làm ngươi bớt ngu hơn đâu ? "

" Vậy là gì ? "

" Tiền ! " - anh đáp gọn ơ.

Ngân Trúc ngẫm lại, công nhận cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp ngôn tình này thực tế và phi giáo dục thật, cô nói tiếp – " Ngươi nói đúng. Ý ngươi là cho ngươi hối lộ đám người ở đó cho gặp riêng hắn và mời đến đây ? "

" Tiếp thu nhanh đó nhưng lấy cho giấy bút để ta tạo điều kiện cho ngươi có thể diện kiến người có quyền lực mời hắn ra khỏi đó. "

Ngân Trúc máy móc lấy mảnh giấy trên bàn, cây bút lông và nghiên mực cho kẻ này, cô nói tiếp – " Cái sức mạnh lớn nhất là tiền vậy cái thứ hai là quan hệ phải không ? "

" A đầu quả có tư chất thông minh " - Diệc Ưng nhận bút viết nghệch ngoạc lên giấy vài nét rồi đưa cho cô – " Cho người đưa cho Điền Không sư thúc, đưa tiền nói chúng giữ bí mật đừng cho ai biết. Ta chỉ cầm cự được một ngày thôi… Sau chuyện này nếu ta thoát sẽ bảo vệ ngươi khỏi đám truy sát kia. "

Nghe đến đây tự dưng Ngân Trúc thấy có chút cảm động, từ khi vào thế giới này mới có người lần đầu tốt với cô như thế. Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong mà. Tên này coi thế mà có tình nghĩa quá, nhìn kỹ tên này cũng khá giống Huỳnh Hiểu Minh, giờ không có mấy soái ca kia thì sau lỡ có phát sinh tình cảm với đệ nhất sát thủ cũng được.

" Ngươi thật tốt với ta… " - cô rưng rưng đáp.

" Ngươi nghĩ sao vậy, ở đây ăn chùa uống chùa lại chỗ ngủ sung sướng thế này mà ta không ở chỉ có là thằng ngu. Bên cạnh đó Hồng gia ngươi là thương gia lớn chắc chắn có quen không ít mối làm ăn… " - Diệc Ưng đáp gọi ơ – " Quan hệ này đúng là có lợi cho cả hai ta đúng không ? "

Mình nhầm rồi, thằng khốn này hoàn toàn không có tình nghĩa chút nào mà trong mắt hắn chỉ có " tiền ". Đệch mẹ nó, sao không gặp anh Dương Qua mà vớt phải thằng Vi Tiểu Bảo thế này ?

" Ngươi mà không cứu ta thì đời ngươi cũng tong luôn, tiểu nha đầu. " - Diệc Ưng mỉm cười đắc thắng nhìn Ngân Trúc, không ngờ lần này anh vớ được một " khách hàng " thân thế thế này… Đúng là trong cái rủi có cái may.



Sau khi ra lệnh cho vài người nha đinh chia nhau bí mật đi đến Tàng kiếm sơn trang, Ngân Trúc tập trung cao độ đọc cuốn tiểu thuyết này. Thật may phước, con nhỏ Hồng Ngân Trúc này chưa cua hoàng đế, nếu không chết con mẹ nó rồi. Vượt biên thời này không dễ nhất là với tình hình của cô nữa mà nơi này tiếp giáp lắm tộc man di. Tuy nhiên, sau khi đọc xong cô đã phát hiện ra một vài chi tiết có thể lợi dụng được. Đó chính là thời kỳ này cực kỳ rối ren, giang hồ loạn mà triều đình loạn nốt… Nếu có thể giữ mạng đến đại thọ Thái hậu thì có thể lật ngược tình thế.

" Mấy thằng kia chỉ là cỏ rác nếu mình tóm được anh hoàng đế, sẵn tiện tiên hạ thủ vi cường diệt sạch đám Vương tôn luôn… ". Cô nghĩ thầm – " Ở thời đại bất thường phải sử dụng thủ đoạn phi thường. "

Giờ Ngân Trúc cô đã có gia thế của nhà họ Hồng, lại thêm tướng giỏi dù hắn chả tốt lành gì lại có sẵn kịch bản của tác giả. Bây giờ cô và Kiều Mai kia đều biết trước kịch bản, nó có tám năm trùng sinh còn cô có hệ thống dù con hệ thống này cực kỳ khốn nạn nhưng có thể sử dụng được.

" Chết tiệt, sao lính bên mình toàn hàng khốn nạn đến siêu khốn nạn không thế này. Tụi nó chỉ muốn chà đạp mình còn con nhỏ Kiều Mai kia được cả chục anh sủng hạnh hầu hạ. " - cô rủa thầm.