Xuyên Thành Nữ Phụ Ôm Bầu Bỏ Chạy

Chương 16: Chương 16






Thỏa thuận được thảo chính là để giải quyết rắc rối lớn nhất, sau khi rời khỏi Hoắc thị, Diệp Phi dựa vào ghế sau xe, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.Còn về việc nó lan truyền trên mạng như thế nào, cô ấy không quan tâm.An Hỉ ôm tay lái, nhìn thấy gương mặt có chút mệt mỏi trong gương chiếu hậu, thực sự có chút xót xa.“Nhân tiện, sếp ơi, em đã nhận được một tin vui khi chờ chị ở bên ngoài.

Bành Thế nói rằng nhà sản xuất trái cây nghĩ rằng công ty chúng tôi rất có năng lực và đã giới thiệu một nhà cung cấp rau hữu cơ.”“Thức ăn hữu cơ?” Diệp Phi xoa xoa thái dương, nhẹ lắc đầu: “Không tiếp.”“A tại sao? Chúng ta không phải đang cố gắng mở cửa thị trường sao?”Đống hoa quả ở nhà chưa kịp ăn, đợt rau khác đến, nhà họ Diệp sẽ ngừng kinh doanh và lập chợ nông sản ngay trong biệt thự.Diệp Phi thở phì phì, nhưng vẫn giải thích: “Thử nghĩ xem, nông sản và thực phẩm trong nước chỉ cần quảng cáo thì đến được mấy nhà? Chúng ta kinh doanh rau củ quả, sau đó kinh doanh thịt lợn trứng sao? Chung ta lúc này đang có sản hàng, vì vậy chị muốn nhanh chóng quảng bá một sản phẩm như một trường hợp thành công của công ty để phát triển kinh doanh.

Bây giờ đã đạt được mục tiêu và đã đạt được sự phổ biến, chúng tôi phải xem xét phạm vi kinh doanh chính của công ty.

“An Hỉ đại học còn không chính thức tốt nghiệp, kinh nghiệm làm việc đều là bán thời gian, đối kinh doanh không có nhiều hiểu biết.Cô bé ngây thơ mờ mịt nói: “Chẳng lẽ không phải có cái nào làm tiếp cái đó sao?”“Tất nhiên là không.

Nếu lấy một đống thương vụ quảng cáo của nông dân để nói về nhan sắc và quần áo, người ta sẽ không nhận ra.


Thương vụ trái cây này là để cho mọi người thấy năng lực của công ty chúng ta, nhưng nếu chúng ta làm nhiều hơn, bản chất của công ty sẽ bị đóng khung.

“Diệp Phi thừa dịp đèn đỏ, vỗ vỗ đầu cô,” Thị trường quảng cáo lớn nhất vẫn là quần áo, đồ ăn vặt thành phẩm, các ngành hàng khác, mà không phải tùy ý trên thị trường đánh lên những sản phẩm ko có nhãn hiệu rõ ràng hay là đi bán trái cây rau quả như vầy.

““Sếp ơi, chị biết nhiều thật,” An Hỉ ghen tị, “Vậy em nói Bành Thạch bác bỏ nha?”Diệp Phi gật đầu: “Đẩy nó đi và để anh ấy liên hệ với một số thương hiệu phụ sản và trẻ em thích hợp của nước ngoài.

Ngoài ra, em yêu cầu bộ phận kênh tìm kiếm tìm một số người đẹp từ các trường đại học ở Tinh Thành.”Dù sao lời Diệp Phi nói cũng lớn hơn cả trời, từ khi cô kiên định khởi nghiệp, nhân viên đều có động lực, hiệu quả công việc vô cùng cao.An Hỉ đưa cô về nhà, liều bắt đầu gọi điện thoại thông báo những việc này.Diệp Phi chậm rãi đi vào nhà, mẹ Diệp đang đứng ở bàn ăn quở trách cha Diệp: “Ông thật sự là ăn vụng thịt Đông Pha sau lưng tôi, mỡ máu đã cao thế này, muốn chết sớm à?”Trên bàn có một chiếc soong, nhìn từ xa đã thấy hấp dẫn.Cha Diệp nuốt nước miếng, quyết định mỹ thực trước mặt không màn đến viêm phế quản, “Tôi ăn đó, tôi thèm đến chết rồi, ăn có mấy miếng thôi thì có thể bị cái gì được chứ?”Ở nhà thỉnh thoảng xảy ra cãi vã như thế này, Diệp Phi cũng quen rồi, nhoẻn miệng cười, muốn đi qua góp vui.Kết quả, cô vừa đến gần bàn ăn, mùi thơm ngon ngọt phảng phất trong không khí đã xộc thẳng vào mũi.Diệp Phi không kìm được, che miệng “nôn”.Nhìn thấy khuôn mặt con gái đã thay đổi, cha Diệp nhất thời không còn rảnh rỗi lo ăn nữa, vội vàng khiêng soong trở lại phòng bếp.Không mất nhiều thời gian để mang thêm một đậu tương trộn ớt cay.Đỏ rực một mâm, nhìn đến là thấy cay rồi, nhưng Diệp Phi gần đây không cay không vui, khẩu vị đối với đĩa nhỏ này lập tức cải thiện, nhanh chóng quét sạch toàn bộ món ăn.Những người khác nhìn thấy đã đổ mồ hôi.Mẹ Diệp hào hứng nói: “Ăn cay chính là con gái, có con gái là tốt rồi, chúng ta có thể mặc cho con bé thành công chúa nhỏ.”Diệp Phi cười cười.Quả thật cô sẽ sinh ra một đứa con gái, xinh xắn và đáng yêu, ai gặp bé cũng đều nói bé là một đứa trẻ xinh đẹp.–Diệp Phi sáng sớm đã dậy thì bị tiếng ríu rít dưới lầu đánh thức.Cô phải ngủ đủ giấc mỗi ngày, nếu không làm việc gì cũng cảm thấy yếu ớt, chóng mặt.

Mẹ Diệp cảm thấy đau khổ cho con gái, đặc biệt dặn dò mỗi ngày trước 10h sáng bất cứ ai trong nhà cũng không được lớn tiếng, làm việc chân tay chú ý nhẹ nhàng.Vì vậy, cô chỉ thức dậy trong một vài giây, liền biết trong nhà đại khái có vài người không được hoan nghênh mới đến.Thời tiết lạnh giá, cho dù là biệt thự lát sàn có sưởi ấm cũng vẫn khiến Diệp Phi rùng mình một cái, lấy trong tủ ra một chiếc áo len dày, bật điều hòa trung tâm rồi mới đi xuống lầu.Vừa đến lầu hai, liền thấy mấy người đang ngồi trên sô pha trong phòng khách.Diệp Phi híp híp mắt, chỉ nhận ra mẹ con Diệp Nhiên, còn lại đều rất là xa lạ.Nhưng cha Diệp sẽ không bao giờ dẫn người ngoài về nhà bàn việc làm ăn, nhìn thấy dáng vẻ không mấy thiện cảm của người này, cô đoán đó là người của chi thứ hai nhà họ Diệp.Nhà bọn họ có hai con trai và một con gái, đáng tiếc là có nhiều người không có năng lực, tất cả đều sống trong cái bóng của gia đình, nhưng tâm cao hơn trời, thi thoảng mới đến nhà chính gây ồn ào.Hôm nay sợ là lại muốn đến đòi chút tiền và quyền lợi.Cha Diệp không có ở nhà, mẹ Diệp là sợ nhất nhìn thấy người của gia đình này, đã bí mật gọi điện cho chồng để kêu ông trở lại giải cứu.Hứa Á âm dương quái khi ở bên cạnh: “Chị dâu, không phải là tôi nói chị, chưa từng thấy có người bên con như thế, chiều con là giết con.


Tiểu Phi đã gây loạn như vậy rồi mà các người cũng hồ đồ theo sau sao, chờ đến khi bụng lớn rồi muốn gả ra ngoài thì hối hận ko kịp.”Diệp Nhiên lần trước tại đây ăn mệt, vốn là nghẹn một bụng khí, nhưng gần nhất Tinh Thành nào đó đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, nàng thế nhưng xưa nay chưa từng có sợ.Lần trước Diệp Nhiên ở đây là ăn khổ, nghẹn một bùng khí, nhưng gần đây mấy tin đồn ở Tinh Thần ngày càng dữ dội, cô ta thực sự sợ hãi hơn bao giờ hết.Không dám mở miệng.Nhưng cô ta còn hai người anh, những người đều giống mẹ con cô ấy, vừa không có năng lực lại thích cười nhạo người khác.Kẻ xướng người hoạ.“Đúng vậy, con nào thì mẹ nấy thôi.

Cô và chú đang dành tâm sức cho sự nghiệp mà bỏ bê giáo dục con cái.

Nếu đưa một ít qua cho ba của tôi thì sẽ không bận rộn như vậy.”Diệp gia trưởng bối qua đời sớm, Diệp phụ tính cách ôn hoà hiền hậu, đối đệ đệ gia nhiều có dung túng, cũng liền dẫn tới bọn họ không hiểu cảm ơn hết sức đòi lấy tật xấu.Diệp trưởng bối mất sớm, cha Diệp tính tình ôn hòa hiền hậu, đối với gia đình em trai có chút dung túng, dẫn đến họ không biết ơn.Mẹ Diệp không muốn cãi nhau với bọn người này, mặt lạnh ko lên tiếng.Hứa Á thấy thế rất là đắc ý, đang muốn thừa thắng xông lên nói thêm vài câu, thình lình bị âm thanh chỗ cầu thang chặn đứng.Diệp Phi mặt vô cảm, khí chất cao quý lãnh diễm, âm thanh thanh thúy nhưng lạnh lẽo: “Xem ra nên tăng cường thêm bảo ăn trong nhà, để mấy loại chó mèo nào đó nói vào là vào.”Cô ấy gần đây đã thay đổi rất nhiều, bên ngoài truyền mưa mưa gió gió nói rằng cô ấy đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, không dễ chọc đến.Nhưng Hứa Á lại không nghĩ như vậy, theo bà thì cô cháu gái này là một con hổ giấy, nếu thông minh và có năng lực như lời đồn thì tại sao bây giờ cô ấy mới lộ diện?Cô hừ lạnh một tiếng: “Chị dâu, đây là cô bé ngoan mà cô đã dạy.

Cô ấy không nhìn thấy có trưởng bối ở đây hay sao.”“Vậy hôm khác tôi sẽ đến mộ bà ngoại để hỏi chuyện”, Diệp Phi quấn chặt lấy chiếc áo len của mình: “Lúc cưới vợ cho chú hai của tôi đã nhìn nhầm rồi.

Ông đã tham lam và thiếu hiểu biết như vậy, ngay cả đàn em ở nhà thích đặt điều lung tung.


Người như thế này, làm sao mà gả vào cổng nhà họ Diệp của chúng ta được.

“Không phải thích đem vong nhân ra đe dọa à? Cô cũng có thể.Sau khi tỉnh lại, Diệp Phi rất buồn bực, quyết định hôm nay phải tàn nhẫn ra tay vả sưng mặt cái gia đình này.(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)–Anh học đầu phản bác: “Cô hiện giờ học ai miệng lưỡi sắc bén, cô thật sự cho rằng đã mang thai thì mình biến thành Thiên Hậu à, dù sao cũng là hàng xài rồi không ai muốn, biết mình mất giá lắm không!”“Không phải mới thành lập công ty nhỏ thôi sao? Sau mấy ngày, họ của đại boss cái gì cũng không biết”, anh họ thứ hai cũng nổ súng.

“Nói chúng ta tung tin đồn thất thiệt về cô? Cô khi đó chưa kết hôn dã có thai là sự thật còn không cho chúng ta nói sao! “Hai anh em họ này đều là những con ma men chính hiệu,luận về khả năng mắng chửi kiều khác còn cao hơn mấy mụ nhà già chanh chua, này vẫn còn lưu lại chút đường sống, nếu không đã chửi tung nóc.Diệp Phi nhàn nhã nâng mắt lên nhìn về phía bọn họ.Thực sự bị chọc cười trong bầu không khí thù địch này.Cô trước sau vẫn cầm điện thoại, cười nói: “Đây là chính cơn giận của kẻ thua cuộc.

Nói thật, tôi cũng thấy thương cho bố.

Ông ấy tuổi tác đã cao và sức khỏe cũng ko còn tốt nhưng ông ấy vẫn phải chống đỡ công ty.

Nếu các người và chú hai có một bộ não tốt thì ông ấy đã có thể nghỉ ngơi đc rồi.


““Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tôi phải cố gắng hơn nữa để công ty tiếp tục phát triển, để các người tiếp tục là con sâu gạo, tiếp tục ngày ngày được ăn ngon hơn người mà không thấy nhục.”Lời này cũng không phải giả.Nếu gia đình chú hai có chút năng lực thì cha Diệp cũng không có thể nắm hết quyền hành trong tay, ông thở dài, đã mất ngủ vì đứa em không vừa ý của mình bao năm qua.Những trước sau lại không thể buông tay người nhà.Bây giờ Diệp Phi đã đóng một cây đinh vào đầu và xé nát khuôn mặt của người ta,sắc mặt của hai anh em lúc này hết trắng lại xanh, vô cùng tức giận, muốn lao lên động thủ.Mẹ Diệp trước sau vẫn ko nói lời nào, đột nhiên xông tới, túm giỏ trái cây trên bàn ném qua.“Ai dám động đến con gái của ta, hôm nay đừng nghĩ bước ra khỏi cửa này!”Làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, bình thường kiều quý ưu nhã, những chỉ cần đụng đến con gái mình liền biến thành chiến binh quả cảm.Diệp Phi mặt mũi phiếm hồng, nếu nguyên chủ biết được, cô ấy hẳn là rất đau lòng.Cô vươn tay đặt vai mẹ Diệp, “Nhìn đi, tốt hơn hết mấy người nên nhìn xem đây là địa bàn của ai, cũng phải xem mình có xứng đáng nếu muốn chạm vào ngón tay của tôi không đã.”Nói xong, cô giơ điện thoại di động lên, là giao diện trò chuyện WeChat.“Vừa rồi, tôi đã gửi tất cả các những lời mắng chửi của các người cho Hoắc tiên sinh, mấy người nói thử xem, chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn nghe người ta gọi con mình là con hoang? “Nhà họ Hoắc chưa bao giờ từ chối đứa trẻ này với thế giới bên ngoài, thậm chí còn mơ hồ thừa nhận.Mấy người nhà chú hai không ngờ, Diệp Phi lại tìm đến Hoắc Tuần làm chống lưng.Bọn họ rõ ràng khó ăn khó nói hơn nhiều.Khác với cha Diệp ôn hòa hiền hậu, Hoắc Tuần có thể đứng vững ở tuổi 30 ở Hoắc chính nhờ vào thủ đoạn sát phạt tàn nhẫn, chọc đến người của hắn, kết cục dùng chữ thảm cũng không đủ để hình dung.Anh họ lớn nhất thời đổ mồ hôi lạnh.Chỉ hy vọng Diệp Phi đang hư trương thanh thế, có lẽ nhà họ Hoắc không coi trọng cô mà chỉ muốn có con…Nhưng Diệp Nhiên lại lý trí hơn.Chọc tức gia đình của Hoắc gia rõ ràng là quá mạo hiểm, tốt hơn hết đừng nảy sinh vấn đề gì với họ, “Chị họ, chúng ta đều là một gia đình, tại sao phải nói cho người ngoài biết chuyện của nhà mình.

Hơn nữa, chị luôn muốn tìm cách mở rộng vòng hợp tác.

Tốt nhất bây giờ chị dẫn đường đến, đem Hoắc Tuần trấn an tốt một chút.

Trong tay tôi đang có thiệp mời của Tiệc Cocktail Howard Johnson.

Tôi có thể dẫn chị đến, tôi còn có rất nhiều bạn bè ở đó, có thể giới thiệu cho cô.”Những gì cô ấy nói nửa là dọa dẫm nửa là lôi kéo, cũng ngầm coi thường Diệp Phi, nói rằng cô không có bạn bè và bị cô lập, thậm chí còn không được mời đến một bữa tiệc cocktail.Diệp Phi lại cười nhạt một tiếng.Cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn xoay ở phòng khách vài vòng, lần lượt mở từng thùng rác ra.Phải mất một lúc lâu mới nhấc được chiếc phong bì ra khỏi thùng bằng những ngón tay trắng nõn như búp sen, mặt trên đã bị dính một ít nước trái cây, trông thật bẩn thỉu.Cô nhướng mày, khiêu khích nói với Diệp Nhiên: “Cô đang nói cái này à?”.