Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 107: Ghẹo người, là không thể ghẹo người a




Tiêu Dư An một mặt mộng bức mà đi ra khỏi nhà gỗ, hướng chỗ gốc cây bên ngoài ngồi xuống, lại tùy tay nhổ một cọng cỏ ngậm vào trong miệng, hai tay chéo nhau gối ở sau đầu tựa lên cây, nghĩ trước nghĩ sau.

Tại sao cuộc đối thoại lúc nãy lại hoàn toàn không giống với trong nguyên tác nhỉ?!

Là hắn cầm sai kịch bản hay là Án Hà Thanh cầm sai kịch bản vậy?!

Cái gì mà ‘giọng nói của nàng thật sự nghe rất hay, đáng tiếc ta nhìn không thấy nàng’ kiểu những câu nói tán tỉnh giống như vậy đâu?! Án Hà Thanh tại sao không nói rồi? Giọng nói sau khi ăn xong tiểu hồng quả của mình không phải rất giống với giọng Lâm Tham Linh hay sao?!

Chẳng lẽ là cách mình ghẹo trai không đúng?

Nói lại hên là mắt của Án Hà Thanh tạm thời bị mù, nếu không phải ở một nơi rừng núi hoang vắng này nhặt được người, Tiêu Dư An thật sự không biết là phải làm sao với Án Hà Thanh mới tốt đi chăng nữa, bây giờ ăn tiểu hồng quả thay đổi giọng nói, giả làm Lâm Tham Linh, đến lúc đem Án Hà Thanh về đến thôn Đào Nguyên rồi mới đem hắn quăng cho Lâm Tham Linh chăm sóc, tất cả đều vạn sự đại các! Bởi vì những chuyện trước kia, Tiêu Dư An đã không còn muốn thay đổi nguyên tác thêm nữa, hắn sợ rằng trong vận mệnh, sẽ bởi vì mình làm thay đổi mà hại đến ai đó, cho nên cố gắng hết sức có thể đi theo tình tiết nguyên tác càng nhiều càng tốt.

Bởi vì như vậy tuy rằng là hắn đã đụng phải Án Hà Thanh, nhưng mà Tiêu Dư An quyết định ngụy trang thành Lâm Tham Linh đi qua đoạn tình tiết nguyên tác này.

Bây giờ hình như có chút chuyện lớn không hay a, dựa theo nguyên tác, kỹ năng ghẹo gái của Án Hà Thanh đáng lẽ đã ở trên đỉnh cao rồi, hậu cung cũng đã thu vài cái rồi, kỹ thuật trên giường… … khục… …

Nhưng mà lúc nãy tại sao biểu hiện lãnh đạm như vậy!

Tiêu Dư An nghĩ trước nghĩ sau, suy nghĩ mình có phải là chỗ nào nói sai rồi, một nghĩ nghĩ đến hoàng hôn xế chiều cũng chưa nghĩ ra cái nguyên nhân lý đo. Tiêu Dư An than một hơi đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên người, từ trong giỏ thuốc chọn ra vài loại thuốc có thể trị thương hái lúc sáng, rửa sạch rồi giã nhừ ra, lại từ trong ngực mò ra một trái tiểu hồng quả bỏ vào trong miệng nhai, cuối cùng bưng lấy thuốc đã giã xong đi vào trong nhà gỗ.

Tiêu Dư An đẩy ra cánh cửa gỗ cũ kỹ, nhìn thấy Án Hà Thanh mặt không biểu cảm mà duy trì tư thế trước đó, ánh chiều tà của hoàng hôn từ bên ngoài cửa sổ tàn tạ nghiêng nghiêng chiếu vào, rơi trên người Án Hà Thanh, khiến người khác có cảm giác vắng vẻ, hiu quạnh nói không rõ ràng.

Tiêu Dư An hơi hơi ngây người, ngay sau đó thu lại tâm trạng, nói: “Công tử, nên thay thuốc rồi.”

Án Hà Thanh hơi nghiêng đầu, ý thức đến mình nhìn không thấy sau đó, lại quay đầu về lại, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Tiêu Dư An vài bước đi lên trước, đem bát thuốc bỏ xuống, đưa tay đi cởi y phục của Án Hà Thanh, thương tích trên người Án Hà Thanh phần lớn là vết thương do dao chém, vết thương nông sâu không đồng nhất, phần lớn ở bụng và cánh tay, Tiêu Dư An hoài nghi Án Hà Thanh còn có nội thương, nhưng mà trước đó Án Hà Thanh hôn mê, hắn cũng không có cánh nào hỏi Án Hà Thanh chỗ nào không khỏe.

Ai ngờ Tiêu Dư An vừa mới đưa tay chạm đến đai y phục của Án Hà Thanh, Án Hà Thanh đột nhiên đưa tay chặn lại, lạnh nhạt mà nói: “Ta tự mình thoa thuốc.”

Tiêu Dư An ngơ ngác: “Nhưng mà ngươi… … công tử người nhìn không thấy a?”

“Không ngại, ta tự mình làm.” Án Hà Thanh kiên trì, Tiêu Dư An chỉ đành lùi đến một bên.

Án Hà Thanh lần mò đi cởi xiêm y của mình ra, đột nhiên cau mày: “Y phục của ta đã thay qua?”

Mắt Tiêu Dư An sáng lên!

Đến rồi đến rồi, đối thoại của tình tiết trong nguyên tác!

“A… … ừm, trước đó xiêm y của công tử đã dính đầy bụi đất, quá bẩn rồi, mặc nữa sẽ khiến cho vết thương trở nên nghiêm trọng, vừa khéo trong nhà gỗ này trước kia có người để lại qua bộ xiêm y sạch sẽ, nên ta đã thay cho công tử.” Tiêu Dư An thành thành thật thật mà đáp.

Các bạn ơi! Thay xiêm y a! muội tử đã giúp nam chính thay xiêm y a! Sự tình ám muội biết bao! Nam chính làm sao có thể bỏ qua cơ hội ghẹo gái tốt như vậy chứ!

Dựa theo phát triển của nguyên tác, tiếp theo sau đây Án Hà Thanh sẽ nhè nhẹ nâng mày, dùng một loại ngữ khí hơi mang theo nguy hiểm lại tràn đầy hàm ý trêu trọc nói: “Hở? Cái gì? Vậy nếu nói như vậy, ngươi chính là đã xem qua thân thể của ta rồi?”

Hồi đó lúc Tiêu Dư An xem cái đoạn này, đều là nhịn không được đem ngữ khí của Án Hà Thanh não bổ thành nữ nhân ngươi đang chơi với lửa a, ngươi đang câu dẫn ta sao vân vân, hàng loạt ngữ điệu của tổng tài bá đạo.

Bây giờ bổn tôn chính là phải nói một đoạn câu nói tà mị cuồng luyến như vậy rồi, nghĩ nghĩ cái cuộc đối thoại ngu si cẩu huyết trong nguyên tác này, vẫn thật là… …

Có một chút xúc động nhỏ a!

Nhưng mà Án Hà Thanh lại không có nói gì thêm nữa, hắn hơi hơi cau mày, vài lần thử nghiệm nói cuối cùng cũng có thể đém áo trên cởi ra, đại khái là căn bản không thèm để ý đến tình trạng vết thương, Án Hà Thanh dựa vào cảm giác đem thuốc tùy ý mà đắp lên vết thương, căn bản là chỗ nào đau thì ấn chỗ đó, có nhiều nơi vẫn chưa đắp được thì đã mặc lại áo vào.

Tiêu Dư An: “… …”

Lão tử leo núi hái thuốc giã thuốc cũng rất là cực khổ a, có thể nghiêm túc đối đãi một chút hay không! Đắp như vậy mà có thể khỏi thì con mẹ nó có ma rồi đó!!

Không đúng không đúng, trọng điểm không đúng.

Ngươi con mẹ nó tại sao không ghẹo a!?

Tiêu Dư An thanh thanh cổ họng, khẳng định mình là giọng nữ không sai, thế là cẩn thận dè dặt mà hỏi: “Công tử… … đắp như vậy, vết thương khó kín miệng.”

“Không ngại, đa tạ.” Ngữ khí Án Hà Thanh lạnh nhạt.

Tiêu Dư An làm không rõ ràng, chẳng lẽ là mình không đủ chủ động? Hắn đem tình tiết còn sót lại không nhiều trong não nghĩ xong rồi lại nghĩ, mô phỏng theo giọng điệu của Lâm Tham Linh dịu dàng hỏi: “Công tử là người nước nào?”

“Nam Yến quốc.”

“Có huynh đệ tỷ muội không?”

“Không.”

“Công tử xưng hô thế nào?”

“Họ Án.”

“Án công tử, vậy công tử tên gì?”

“Tên Hà Thanh.”

“Án Hà Thanh, Án công tử, cái tên này nghe thật hay.”

“Tạ.”

“Vậy Án công tử ngươi ngoại trừ ngoại thương, có nơi nào khác khó chịu nữa không?”

“Không có.”

Tiêu Dư An tan vỡ rồi, hắn không thể hỏi tiếp được nữa rồi, con mẹ nó hắn tha đi ghẹo trâu! Ít nhất có thể lải nhải hai câu với trâu, trâu còn sẽ cong móng lắc đầu a!! Đây hỏi cái gì đáp cái gì, hơn nữa mỗi câu còn tiếc chữ như vàng, sống chết cũng không chịu nói quá ba chữ còn ghẹo cái lon à!

Kịch bản của nữ tam tại sao lại khó nắm bắt đến như vậy a!

Tiêu Dư An ngượng ngập nói qua một câu Án công tử chú ý thân thể nghỉ ngơi cho tốt, sau đó bắt đầu thu xếp cỏ rơm dùng để làm đệm ngủ, cái căn nhà gỗ nhỏ này không có giường, nơi có thể ngủ đơn giản là dùng một tấm gỗ lớn và vài khúc gỗ nhỏ ngắn tạo thành, tuy rằng trong nguyên tác, đêm ngày đầu tiên Án Hà Thanh đã ôm lấy Lâm Tham Linh mà ngủ, nhưng mà nhìn thấy thái độ lạnh nhạt hôm nay của Án Hà Thanh, Tiêu Dư An vẫn là quyết định cách hắn xa chút. Nhưng mà việc này trái lại khiến Tiêu Dư An nhẹ nhõm một hơi, suy cho cùng ôm nữ tử và ôm nam tử cảm giác có khác biệt, hắn ban ngày còn đang xoắn xuýt đi cái đoạn tình tiết này lỡ như bị Án Hà Thanh nhận ra mình không phải là nữ tử thì phải làm sao.

Tiêu Dư An thu xếp xong chỗ ngủ, ngoan ngoãn cuộn ở một góc của tấm gỗ, trằn trọc trăn trở đến nửa đêm mới thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, sương sớm dày đặc, Tiêu Dư An bị từng cơn ho khan làm cho tỉnh giấc, hắn mơ mơ màng màng mà mở mắt nhìn qua chỗ Án Hà Thanh, trong phút chốc tỉnh táo.

Án Hà Thanh đang che lấy miệng ho khan, tanh đỏ tràn ra khe ngón tay của hắn, màu máu trông lên mà phát hoảng, sắc mặt hắn trắng bệch, không biết là do đau hay là do vết thương.