Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 46: Tiêu Dư An có thể mất đi một giấc ngủ giả




Bình thường đều có Hồng Tụ đứng bên cạnh giường đợi hắn ngủ rồi sau đó mới rời đi, bây giờ bên cạnh không có tiếng hít thở, Tiêu Dư An hắn ngủ, không, được.

Sau khi đếm cừu, đọc nhẩm công thức toán, niệm bài giảng tiếng anh và cách phương thức vân vân khác cũng không thể kích thích ra bất cứ ý ngủ gì của mình, Tiêu Dư An lật người bò dậy, không nằm đơ ra đó nữa.

Hắn suy nghĩ vài giây, từ cửa sổ leo ra ngoài.

Gác cửa sổ là một vị thiếu niên vừa mời tuyển chọn ra làm thị vệ, thấy hoàng thượng đêm khuya không đi ngủ, đột nhiên từ cửa sổ leo ra ngoài, bị dọa đến nổi gan đảm sắp vỡ ra, hồn bay phách lạc. Tiêu Dư An mặc một cái áo liền màu trắng, tóc dài bù xù, đối với thị vệ thiếu niên nhếch môi mà cười, lộ ra một miệng răng trắng đầy đủ: “Hi ~ vị ~ anh ~ bạn ~ này ~ a ~” Tiểu thị vệ lật tròng trắng, nhìn thấy ông nội đã qua đời của mình ở trên một con sông đối diện nở đầy hoa bỉ ngạn kêu gọi tên tục của chính mình.

Tiêu Dư An đem tiểu thị vệ véo tỉnh, tiểu thị vệ hoảng hốt lo sợ: “Hoàng thượng người tại sao, tại sao… …”

“Ngủ không được, ra đây ngâm thơ làm câu đối, thưởng hoa ngắm trăng.” Tiêu Dư An vẫy vẫy tay, tình huống nhỏ, đừng có sợ, “Anh bạn này, ngươi biết làm thơ chứ? Đến đây, đối mặt với trăng sáng muôn thuở, làm một khúc đi chứ.”

Tiểu thị vệ bị dọa đến nổi vứt bỏ suy nghĩ, vặn chặt long mày hổn hển hổn hển nửa ngày nói: “Mặt trăng tròn lại tròn, giống như đại ngọc bàn*.”

(*ngọc bàn-玉盘: là một cái chậu hoặc là khay làm bằng ngọc)

Tiêu Dư An vỗ tay: “Tuyệt! vế đối tinh tế, ngắn gọn dễ hiểu, đi vào tâm hồn, lại thêm hai câu.”

Tiểu thị vệ bị khen đến lâng lâng: “Tỉ mỉ nhìn lần nữa, càng giống bánh hành lá.”

Tiêu Dư An hỏi: “Ngươi có phải là đói rồi?”

Tiểu thị vệ xoa bụng gật gật đầu, đột nhiên phản ứng qua lại chính mình đang làm cái gì, kinh hồn vạn lần, đột nhiên quỳ xuống khấu đầu: “Hoàng thượng, vi thần nói liều nói bậy làm biếng, kính mời hoàng thượng trách phạt!!”

Tiêu Dư An khóc cười không được: “Ngươi đứng dậy, đi ăn chút gì đó đi.”

“Hoàng thượng người đi đâu?” Tiểu thị vệ ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Dư An thong thả đi ra bên ngoài.

“Đi kiếm người bàn luận nhân sinh.”

Tiêu Dư An hướng cửa chính điện bước đi, xa xa mà đứng đó, không có thấy bóng dáng Án Hà Thanh đâu, thế là lặng lẽ hướng phòng thứ mà đi.

Phòng thứ cho nô bọc thị vệ ở xung quanh không có tuần trà gì nhiều, Tiêu Dư An nghênh ngang đi đến trước cửa gian phòng Án Hà Thanh, đưa tay muốn gõ rồi sau đó khựng lại.

Đã muộn như vậy rồi, Án Hà Thanh khẳng định là ngủ rồi.

Tiêu Dư An hậm hực thu tay về, quay người muốn đi, hắn chỉ mặc một cái áo liền mỏng đơn giản, đêm tối gió lạnh vừa thổi, lập tức run lã chã mà hắt hơi một tiếng.

Lạnh quá lạnh quá, mau chóng quay về thôi.

Tiêu Dư An xoa xoa cánh tay, đằng sau đột nhiên truyền lại tiếng mở cửa, Tiêu Dư An xoay người qua lại, đối với người mở cửa nhếch môi mà cười: “Ngươi tại sao vẫn chưa ngủ?”

“Ta đi tuần đêm ca đầu, mới quay về.” Án Hà Thanh cởi xuống ngoại bào, bọc kỹ lên người Tiêu Dư An, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện gì lớn.” Tiêu Dư An đi theo Án Hà Thanh vào trong phòng, trong phòng ánh sáng ảm đạm, ngoài ánh trăng sáng trong bên ngoài, chỉ có cây nến chợt sáng chợt tối được đốt trên bàn, “Ta ngủ không được.”

“Ngủ không được?” Án Hà Thanh đóng lại cửa.

“Đúng, ta có bệnh.”

“Ta có bệnh thật đó.” Tiêu Dư An cười mà lặp lại, “Bên cạnh không có tiếng hít thở ta ngủ không được, phải có người bồi mới được.”

Án Hà Thanh đứng đó mà trầm mặc, con ngươi ẩn trong bóng tối, nửa buổi mới hỏi: “Vậy ngươi trước đây làm sao để ngủ được?”

Không biết tại sao, Tiêu Dư An cứ cảm giác Án Hà Thanh ngữ khí bất thiện: “Hồng Tụ sẽ ở bên cạnh giường đợi ta ngủ rồi mới rời đi, hôm nay Hồng Tụ xuất cung rồi, ta liền không được rồi.”

Án Hà Thanh thu lại tâm trạng nói: “Cô ta bao giờ hồi cung?”

“Ngày mai.”

“Vậy đêm nay ngươi trước tiên cứ ở chỗ ta nghỉ ngơi đi.”

“Hửm? Có thể sao?” Tiêu Dư An trên miệng vẫn còn dè dặt, thật ra đã cởi xuống ngoại bào, hướng tới giường mà nằm lên.

Suy cho cùng mất ngủ thật sự rất khó chịu.

Án Hà Thanh một tay cầm lên đèn nến, một câu không nói bắt đầu sắp xếp bàn và ghế gỗ.

“Ngươi đang làm cái gì?” Tiêu Dư An quấn lấy chăn, kỳ lại mà hỏi.

“Ta ngủ ở đây.” Án Hà Thanh giữ chặt y phục, muốn nằm lên trên bàn.

Tiêu Dư An vén chăn ra: “Ngươi qua đây, ngủ giường, ta ngủ ở đó.”

“Không sao cả.”

“Có sao á, Án Hà Thanh, thế giới này chỉ có ngươi biết ta không phải là hoàng thượng, chỉ ngươi có thể coi ta như người bình thường, còn cùng ta ở đó mà chơi trò có sao với không sao, hoặc là ta ngủ trên bàn, hoặc là ngủ cùng nhau trên giường, ngươi chọn.”

Án Hà Thanh ngẩng đầu cùng Tiêu Dư An đối mặt, rất lâu, Án Hà Thanh chậm chạp mà đứng dậy, đi đến trước giường cúi đầu nhìn chằm chằm: “Ngươi khẳng định?”

“Lên đây.” Tiêu Dư An lui lại vào bên trong giường, cho Án Hà Thanh nhường ra không gian.

Án Hà Thanh cởi ra áo ngoài, nằm lên trên giường, giường của người hậu có thể có bao lớn, hai tên đại nam nhân chen chúc nhau ngủ đương nhiên chỉ có thể nằm nghiêng người.

Tiêu Dư An chật chội áp sát tường, nghe tiềng hít thở bên cạnh, bình yên mà nhắm mắt lại, đội nhiên nghe thấy âm thanh của Án Hà Thanh: “Ngươi tại sao lại có loại bệnh này?”

“Ngươi rất muốn biết sao?”

“Ngươi đối với ta biết rõ như lòng bàn tay, ta lại đối với ngươi hoàn toàn không biết gì.”

Tiêu Dư An không ngờ tới Án Hà Thanh sẽ để ý đến cái này, đổi vị trí mà suy nghĩ một chút, hình như xác thực khiến cho người ra rất không thoải mái, thế là châm chước một chút ngôn ngữ, nói: “Ta a, là con riêng, sau khi mẫu thân ta bị phụ thân ta vứt bỏ, đem theo ta và đệ ta, sống một cuộc sống cực kỳ khó khăn gian khổ, lúc nhỏ thân thể ta rất yếu, luôn bị bệnh, thường xuyên gặp ác mộng dọa tỉnh, sau đó khóc đến nổi hơi trên không nối tiếp hơi dưới, cho nên mẫu thân của ta lúc nào cũng bồi ta ngủ, bà ấy nói với ta, đừng sợ, con nghe tiếng hít thở của ta, thì biết được ta bồi ở bên cạnh con, sau đó… …”

Tiêu Dư An đột nhiên ngừng lại, rất lâu mới tiếp tục nói: “Sau đó, năm ta sáu tuổi, nửa đêm dọa tỉnh, có thói quen đi nghe tiếng hít thở của bà ấy, kết quả phát hiện cái gì cũng không nghe thấy, đêm hôm đó, bà ấy uống thuốc an thần tự sát rồi.”

“Ngươi có biết thứ đáng cười nhất là cái gì không?” Tiêu Dư An lật người trở lại, cùng Án Hà Thanh đối mặt, trong bóng tối, con ngươi của hắn trong veo mang theo sáng, như giận không giận, như hận không hận, càng giống là chứa đầy ý tùy tiện tự mình chế giễu, thẳng tắp cắm vào trong lòng mình, “Ngày thứ hai sau khi mẫu thân chết, cái mà ta gọi là phụ thân đến tìm bà ấy rồi, bởi vì sau khi chuyện hắn ở bên ngoài vụng trộm bị vợ biết được, vợ hắn đã đạp đứt của quý của hắn, hắn sinh không ra giống, thế là nhớ đến mẫu thân của ta cùng ta và đệ ta.”

“Nhưng mà bởi vì đệ ta trời sinh phần chân tàn tật, cho nên hắn không cần đệ ta, ta và đệ ta bị hắn cứ như vậy mà chia cắt, sau này ta thay mẫu thân báo thù phụ thân xong, lúc quay về tìm đệ ta, phát hiện tinh thần của hắn nảy sinh vấn đề, hắn tưởng là ta chủ động rời bỏ hắn, hắn nóng nảy, bi quan chán đời lúc nào cũng hy vọng ta đi chết” Con ngươi Tiêu Dư An ảm đạm xuống, nhẹ tiếng tiếp tục kể: “Quãng đời còn lại của ta đều dùng để chăm sóc hắn, tiếc là đến cuối cùng, hắn vẫn là vô cùng oán hận ta.”

Án Hà Thanh trầm mặc rất lâu, đưa tay vòng qua Tiêu Dư An, vuốt vuốt lưng của hắn.

An ủi bất ngờ xảy ra khiến cho Tiêu Dư An ngẩn người, hắn cho chút xấu hổ mà vặn vẹo người: “Không sao, đều đã qua rất lâu rồi, với lại sau đó ta cũng không có để cho tên phụ thân không bằng cằm thú của ta sống tốt.”

“Ừm, ngủ đi.” Án Hà Thanh nói.

“Ngủ ngon.”

Giống như đã trút được một nổi buồn vô danh, Tiêu Dư An vừa nhắm mắt đã trầm lắng ngủ đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời mỏng khẽ rọi, không khí lành lạnh, Án Hà Thanh mở mắt ra, phát hiện Tiêu Dư An đã tỉnh dậy rồi, hắn chống đỡ nửa người, thanh tơ (tóc) từ vai rủ xuống eo, con ngươi cùng khóe miệng ngậm ý cười dịu dàng.

Án Hà Thanh vừa muốn mở miệng, đột nhiên bị Tiêu Dư An bịt miệng lại, Tiêu Dư An một tay che lại môi của Án Hà Thanh, một tay đưa ra ngón trỏ đưa lên giữa môi của mình, nhỏ tiếng nói: “Xuỵt, ngươi nghe.”

Án Hà Thanh nín thở nghe chăm chú, nghe thấy vài tiếng chim hót êm tai, âm thanh trong trẻo, như tiếng hát ấm áp vang lên, xuyên thẳng qua mây, Án Hà Thanh nhìn thấy Tiêu Dư An nhìn mình mà cười, con ngươi đen như mực thu hút tâm hồn, hắn nói.

“Oanh đề vũ yến*, xuân đến rồi.”

(*Oanh đề vũ yến - 啼莺舞燕: Chim oanh hót ca, chim yến lượm múa tung bay)