Xuyên Thành Pháo Hôi Sư Tôn Sau Bị Đồ Đệ Coi Trọng

Chương 32






Lại nhìn quyết chiến đài, đệ tử Thánh Khư phái toàn bộ đều hoan hô, tựa như xem chó rơi xuống nước trào phúng Đoạn Tu Hàn chật vật bất kham.

"Ma tu chính là ma tu, như thế nào có thể so sánh được với tiên môn tu hành chính thống, Quân sư đệ không hổ là đệ tử chưởng môn tự mình chọn lựa, thắng được tỷ thí quả thực là dư dả.

"ta nói người này thiên phú so với Quân sư đệ cũng không kém, cố tình lại theo tên ma đầu Tạ Ngu này, thật sự là đáng tiếc."

"Tạ Ngu đối với sư tôn chính mình còn dám giết, lại như thế nào sẽ dốc lòng dạy dỗ, sợ là có mưu đồ khác đi....."

Các loại ngôn luận bất kham giống như hồng thủy ngập trời, quấn vào nội tâm Đoạn Tu Hàn.

Hắn âm thầm siết chặt song quyền, trong lòng chỉ có một ý niệm —— chính mình làm sư tôn thất vọng rồi.

Hắn không chỉ có không có lấp kín miệng những người đó, còn làm sư tôn thành trò cười của tiên môn thế gia, bọn họ càng thêm không kiêng nể gì mà vũ nhục sư tôn, hận không thể đem từ ngữ khắp thiên hạ ác độc nhất dơ bẩn nhất đều đập trên đầu sư tôn.

Sư tôn không phải như bọn họ nói.....

Bọn họ cái gì cũng đều không hiểu, bằng đôi câu vài lời liền đem sư tôn kéo vào vũng bùn, dối trá lại làm ra vẻ, ghê tởm đến cực điểm.


【 a Hàn, chỉ cần bản thân ngươi vẫn tốt, không cần để ý cái nhìn của người khác. 】

Tạ Ngu nhẹ nhàng bâng quơ mà đối với hắn nói ra những lời này, đáy mắt lại cất giấu vẻ nhìn không thấu bí mật, lộ ra một cỗ bi thương cùng đạm mạc.

Hắn đã bỏ lỡ quá khứ Tạ Ngu, cho nên sư tôn tương lai nhất định phải được hắn bảo hộ.

Quân Yến vừa rồi mới một kích đã dùng hết chân khí toàn thân, lúc này bất quá là nỏ mạnh hết đà, hắn biết trạng thái Đoạn Tu Hàn so với hắn cũng không khác là bao, nhưng vẫn như cũ trong lòng còn có chút sợ hãi.

Hắn bất quá là thắng hiểm mà thôi, Đoạn Tu Hàn bạo phát lực so với trong tưởng tượng hắn còn mạnh hơn, ngày sau không nên khinh thường.

"Nhận thua đi." Quân Yến lạnh lùng nói.

Đoạn Tu Hàn lại cười một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ vừa chính vừa tà nhiều ra một tia kiên quyết cùng điên cuồng.

Hắn đem kiếm trong tay nâng lên, chống ở trên mặt đất, chậm rãi đứng lên.

Quân Yến nháy mắt bị trên khí thế trên người hắn làm cho kinh sợ.

"Ta có nói qua..... Cho ngươi thắng sao?" Theo âm cuối quát đến chói tai, một đạo kiếm khí mạnh mẽ ập đến trước mặt.

Quân Yến ánh mắt biến đổi, lui về phía sau mạo hiểm mà né tránh, mà Đoạn Tu Hàn liên tiếp thế công đánh úp lại.

Ở trong chớp nhoáng, Quân Yến có thể tinh tường nhìn đến đáy mắt phát ra ra sát khí đỏ bừng của Đoạn Tu Hàn, trong lòng cả kinh.

Hắn là thật sự muốn giết mình.

Mà Tạ Ngu đã nghe được hệ thống nhắc nhở lúc sau kinh ngạc: 【 chuyện này siêu đặc biệt a.... Cái gì là sinh mệnh nam chính có nguy hiểm? 】

Hệ thống cũng như là lần đầu tiên gặp được loại sự tình này, điều động số liệu hiện có mồ hôi lạnh ứa ra.

【 số liệu biểu hiện, trước mắt năng lượng dao động của Đoạn Tu Hàn vượt qua giá trị bình thường, hẳn là cùng cốt truyện không quan hệ mười đạo thiên lôi kia tăng cường ma khí trong hắn, nếu hắn hiện tại muốn giết nam chính thì chuyện dễ như trở bàn tay.】

Hệ thống tiếp tục nghiêm túc nói: 【 nam chính nếu tử vong, toàn bộ thế giới đều sẽ sụp đổ, thần thức của ngài sẽ bị xé rách, rơi vào thế giới hư không】

Tạ Ngu hoảng sợ mà che mặt: 【 Vậy làm sao bây giờ? Ta còn không muốn chết a! 】


Hệ thống cắn răng nói: 【 nhân vật khác không thể có bất luận hành vi biến động gì, bằng không cốt truyện liền sẽ nghiêm trọng lệch khỏi quỹ đạo, cho nên chỉ có thể dựa vào ký chủ ngài ngăn cơn sóng dữ! 】

【 muốn ta như thế nào ngăn cơn sóng dữ a! 】 đầu Tạ Ngu muốn hỏng mất, 【 có hay không cụ thể một chút đi? 】

Hệ thống nói: 【 rất đơn giản, ngài có thể sử dụng ám khí khiến Đoạn Tu Hàn hôn mê, lại đóng gói mang đi là được. 】

Tạ Ngu nói: 【 ám khí gì? 】

Hệ thống đem thương thành tủ bát mở ra, mỉm cười nói: 【 bổn hệ thống cung cấp chất lượng phục vụ tốt, đủ loại ám khí đều có, không có cái nào ngươi tìm không thấy. 】

Tạ Ngu trợn mắt há hốc mồm, nhìn nửa ngày liền nhìn trúng một cây ngân châm: 【 liền dùng cái này đi, không dễ dàng bị phát hiện. 】

Quan trọng nhất chính là sẽ không làm bị thương Đoạn Tu Hàn.

Hệ thống nói: 【 Được nha. 】

Khi Tạ Ngu phục hồi lại tinh thần, trong tay đã có một cây ngân châm màu bạc.

Kiếm quang thẳng bức hướng tim Quân Yến, chỉ là ngắn ngủn trong nháy mắt..... trong đồng tử màu đen của hắn xuất hiện một đạo thân ảnh màu đỏ.

Tạ Ngu trên người tựa như Đông Phương Bất Bại, bằng tốc độ nhanh chóng đem ngân châm bắn về phía động mạch Đoạn Tu Hàn, sau đó phi thân dùng roi chặn lại một đòn trí mạng.

Một đôi mắt tựa như hoa đào đạm mạc lãnh diễm lao vào trong tâm trí hắn, tóc đen lướt qua khuôn mặt tuyệt mỹ yêu dã như cành liễu phảng phất lướt qua mặt nước phẳng lặng, ở đáy lòng Quân Yến lưu lại gợn sóng thật lâu.

Tạ Ngu liếc Quân Yến một cái, lạnh băng tựa như nước suối trên đỉnh núi tuyết.

Quân Yến như là bị mê hoặc nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Ngu, ống tay áo phất qua bay tới nhàn nhạt mùi hoa, lộ ra như có như không mà mị hoặc cùng dụ dỗ.

Một khắc kia, Quân Yến đầu óc trống rỗng, trái tim ngừng đập.

Nhưng mà, tầm mắt Tạ Ngu vẫn chưa vì hắn mà dừng lại bao lâu, ngược lại bay về phía đối diện thiếu niên.

Đoạn Tu Hàn ánh mắt dần mất đi tiêu cự sau khi kim đâm tiến vào động mạch chủ, tiếp theo đó là cả người mềm nhũn, ngã vào cái ôm ấp mềm ấm quen thuộc.

"Sư.... Sư tôn....." Đoạn Tu Hàn tầm mắt dần dần mơ hồ, nhưng gần là ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Tạ Ngu, liền an tâm mà đậu thuyền vào một bến cảng yên bình.


Tạ Ngu ôm sát eo Đoạn Tu Hàn, không nói hai lời liền phi thân rời đi quyết chiến đài.

"Quân sư đệ! Ngươi không sao chứ?" Số đệ tử còn lại toàn bộ nhảy lên tới đem Quân Yến vây quanh quan tâm nói, "Tạ Ngu kia có làm thương bị ngươi không?"

Quân Yến tựa hồ mới từ thất thần hỗn độn bên trong trở lại hiện thực, khi nhìn lại đã không thấy thân ảnh Tạ Ngu.

Tình hình vừa mới phát sinh quá nhanh, mọi người đều tưởng Đoạn Tu Hàn chơi ám chiêu muốn giết Quân Yến, Tạ Ngu sợ chọc nhiều người tức giận mới mang theo hắn chạy trối chết.

Nhưng chỉ có Quân Yến thoáng nhìn thấy ngân châm bắn vào phần cổ Đoạn Tu Hàn, là Tạ Ngu cứu hắn.

Ánh mắt hắn trở nên phá lệ phức tạp, Tạ Ngu vì sao lại cứu hắn? Thậm chí không tiếc đối với đồ nhi chính mình ra tay.....

Hạ Hiên Dật cắn răng nhìn về phía phương hướng thoát đi của Tạ Ngu, đang muốn quyết đuổi theo, lại bị Sở Mạc gọi lại: "Hiên Dật, trở về."

"Sư huynh, ngươi vừa mới cũng thấy được, Tạ Ngu xúi giục Đoạn Tu Hàn giết đệ tử ngươi, ngươi chẳng lẽ còn muốn thiên vị hắn sao?"

Sở Mạc vẫn là bộ dáng gặp biến bất kinh kia, chỉ là đáy mắt lạnh lẽo dần dần hiện lên: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Hạ Hiên Dật trong lòng lạnh nửa thanh, hắn biết Sở Mạc còn đang trách hắn chuyện đem Tạ Ngu ném cho ma tu làm lô đỉnh.

Sớm biết Tạ Ngu còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà trở về, hắn lúc trước nên một đao giết hắn diệt trừ hậu hoạn về sau.

Sở Mạc đi đến bên người Hạ Hiên Dật, dùng thanh âm chỉ có bọn họ hai người có thể nghe thấy nói: "Ngươi còn dám đối với hắn làm cái gì.... kiên nhẫn của bổn tọa sẽ không tốt như mười năm trước."

"Sư huynh...." Hạ Hiên Dật sắc mặt trắng bệch, không thể tin tưởng mà nhìn về phía Sở Mạc, "Ngươi chẳng lẽ còn nghĩ cùng hắn quay về như cũ sao?"

Sở Mạc nửa híp mắt, phun ra một câu: "Có đồ vật dù có vứt bỏ lại lâu, cuối cùng cũng sẽ trở lại trong lòng bàn tay, nếu hắn vốn dĩ chính là thuộc về ngươi, thì không ai có thể đoạt đi."