Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Chương 4: Trở về nhà




"Ly hôn?" Tuy hắn là một người trầm ổn nhưng khi nghe thấy hai chữ kia, bình tĩnh trong ánh mắt cũng nổi lên mấy phần gợn sóng. Hắn căn bản không có dự đoán được Bạch Thiến Thiến sẽ nói hai chữ "Ly hôn" này, mắt híp lại nhìn cô, "Cô lại muốn làm loạn cái gì nữa?"

Bạch Thiến Thiến nhịn xuống tức giận vì sự khinh bỉ trong giọng nói của hắn, ngữ khí bình tĩnh hướng hắn nói: "Kỳ thật trải qua chuyện này tôi cũng đã thông suốt, thứ không thuộc về tôi, tôi có cưỡng cầu nữa cũng không giữ lại được, còn dây dưa như vậy để làm gì. Sao không trực tiếp buông tay, để mỗi người đều tự đuổi theo hạnh phúc của riêng mình?"

Liêu Định Hiên nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sắc bén lại không khách khí, quan sát từng biểu cảm của cô xem lời cô nói là thật lòng hay là giả dối. Bạch Thiến Thiến cũng thẳng thắn đối mặt với hắn, một đôi mắt to vô cùng thành khẩn chớp một chút, lại chớp một chút.

"Cô thật sự muốn ly hôn?" Hắn thử thăm dò hỏi.

Bạch Thiến Thiến vội vàng và trịnh trọng gật gật đầu.

"..."

Liêu Định Hiên im lặng một lát mới nói: "Chúng ta ly hôn cũng không dễ dàng như vậy, hiện giờ hai nhà đang hợp tác, hai bên đều có lợi, bây giờ ly hôn sẽ không tốt lắm."

"Vậy.." Cô tựa hồ có điểm mất mát.

"Nhưng mà, khi hợp đồng ba năm hết hạn, có thể cân nhắc việc ly hôn."

Đôi mắt u ám đó nháy mắt liền sáng lên đến, "Thật sao?" Cô phát hiện ra mình hình như phấn khích quá, lại ho một tiếng, chỉnh lại sắc mặt nghiêm chỉnh nói: "Như vậy, cũng không đến nửa năm nữa là hết hợp đồng."

"Ừm."

Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, "Anh yên tâm đi, tôi thật sự đã nghĩ thông suốt, sau này anh cùng Phương tiểu thư gì đó lui tới đều tùy anh, tôi cũng sẽ không tiếp tục quản, về phần tôi, tôi tin anh cũng sẽ không quan tâm đến chuyện của tôi, đúng hay không?"

Liêu Định Hiên trầm mặc nhìn cô trong chốc lát mới mở miệng: "Sẽ không."

Bạch Thiến Thiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Chúng ta quyết định như vậy đi, mọi người đều có cuộc sống riêng, không liên quan đến nhau, chờ hợp đồng kết thúc liền ly hôn."

"Ừm." Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, "Cô có thể nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi, chỉ hy vọng cô có thể nhớ kỹ những lời hôm nay đã nói."

Cô vội vàng gật đầu, hắn cũng không cùng cô nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi.

Sau khi trở lại Bạch gia, Trương Minh Diễm và Bạch Diên đã bị Bạch Tấn Bằng gọi vào thư phòng hung hăng dạy dỗ một phen, lúc hai người từ thư phòng đi ra sắc mặt rất khó coi.

"Xem ra, trong thời gian này ba con sẽ không cho chúng ta cái nhìn hòa nhã."

Bạch Diên tức giận, cô hung hăng cắn chặt răng, "Thật là không nghĩ tới con ngốc đó lại cắn ngược chúng ta một ngụm, hiện giờ nên làm cái gì bây giờ? Xem ra cô ta sẽ không tin tưởng chúng ta nữa, chúng ta muốn phá hoại cô ta chỉ sợ không có dễ dàng như vậy."

Đối với Bạch Thiến Thiến, Trương Minh Diễm thế nhưng không quá mức lo lắng, bà ta lắc đầu thờ ơ nói: "Với bộ dạng hiện tại của cô ta thì còn làm được cái gì."

Bạch Diên nghe bà ta nhắc tới điểm này, trong mắt nhất thời nổi lên tia sáng, cô ta suy nghĩ một chút liền gật đầu, cười nói: "Cũng đúng, cô ta hiện tại thanh danh bị hủy hoại, lại chọc phải Liêu gia, đời này nghĩ muốn làm lại cuộc đời cũng sợ không có cái cơ hội đó. Cô ta nếu không muốn trở thành trò đùa của người khác, sau này cũng chỉ có thể lẩn trốn mà sống."

Mẹ con hai người nhìn nhau không hẹn mà cười thỏa mãn.

Bạch Thiến Thiến ở bệnh viện quan sát vài ngày, bác sĩ xác định không có vấn đề gì lớn, cô liền xuất viện. Ngày xuất viện, vẫn như cũ là Lê Chi An đón cô, Bạch Tấn Bằng cùng Bạch như phong bởi vì công việc bận rộn không thể tới, thay vào đó có gọi điện thoại hỏi thăm một chút, về phần chồng của cô Liêu Định Hiên, đến cái bóng cũng không nhìn thấy, đương nhiên Bạch Thiến Thiến cũng không chờ mong gì ở hắn.

Nhà của Bạch Thiến Thiến và Liêu Định Hiên ở cuối khu biệt thự gần vịnh biển, ở đây phong cảnh tuyệt đẹp, tầm nhìn rộng, đứng ở trong sân trước biệt thự có thể nhìn đến biển rộng. Bạch Thiến Thiến từ sau khi kết hôn vẫn ở nơi này.

Có một đoạn bậc thang uốn lượn phía trước biệt thự, hai bên là những bồn hoa cao tới eo, trên đó là những bông hoa cúc lớn đầy đủ màu sắc đang đua nhau nở rộ rực rỡ. Bên cạnh bậc thang có cái dốc nhỏ thoải, người đi bộ có thể đi bậc thang đi lên, còn xe thì đi theo lối đó để vào biệt thự, thiết kế khá là hợp lý.

Lê Chi An đem xe chạy đến cửa biệt thự thì dừng lại, đi ra sau xe đem bao lớn bao nhỏ của cô lấy ra. Hắn một tay kéo một cái vali lớn, một tay khác mang theo hai cái túi thật to, quay đầu thấy cô còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, hắn mím môi cười cười, "Còn đứng đó làm cái gì, mau vào đi."

Thời điểm hắn cười rộ lên, ánh mắt hơi híp lại, đuôi mắt hẹp dài, tròng mắt lại rất sáng, như là được bao phủ một tầng hơi nước trông như những viên trân châu đen, tràn ngập ánh sáng, vẻ đẹp làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Bạch Thiến Thiến hít sâu một hơi, xoay người vào biệt thự. Biệt thự rất lớn, ba mặt đều hướng biển, liếc mắt một cái liền có thể nhìn đến biển và trời xanh. Căn nhà được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải, màu sắc kết hợp một cách tự nhiên, từng chi tiết đều mang theo hơi thở cổ xưa tôn quý và hương vị tươi mát, hào phóng sáng ngời, vừa lúc với cảnh sắc ngoài cửa sổ kết hợp lại càng tăng thêm sự hoàn hảo.

Bạch Thiến Thiến vừa tiến vào liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, mặc quần áo ở nhà, trên người còn mang tạp dề, đang cẩn thận lau chùi từ trên xuống dưới một chiếc bình sứ. Nghe được tiếng bước chân ở cửa, bà vội vàng quay đầu, nhìn ra là Bạch Thiến Thiến, bà cười, nụ cười thể hiện sự thân thiết và yêu thương.

Đây là người giúp việc của bọn họ, cô gọi là dì Man. Dì Man là một người câm, từ nhỏ đã không thể nói, bà không có lập gia đình. Khoảng mười năm trước, Bạch Thiến Thiến đi theo mẹ làm từ thiện ở một vùng nông thôn, cô thấy dì Man cô đơn không nơi nương tựa nên cô đã đem bà trở về. Sau đó cô gả cho Liêu Định Hiên, dì Man cũng đi theo cô đến đây.

Dì Man không có con, luôn coi cô như con của bà mà đối đãi, hơn nữa bà ấy rất siêng năng, chỉ cần bà ở đây thì trong nhà luôn sạch sẽ, Bạch Thiến Thiến cũng rất thích bà.

Dì Man bước nhanh đi tới, cử chỉ lo lắng hướng cái trán của cô chỉ chỉ một chút, Bạch Thiến Thiến biết bà là hỏi vết thương của cô, liền hướng bà cười an ủi nói: "Con không sao, dì đừng lo lắng."

Dì Man thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại làm động tác ăn cơm, Bạch Thiến Thiến bất đắc dĩ cười cười, nắm tay bà nói: "Con hiện tại không đói bụng, dì cũng nghỉ ngơi một lát đi, khi nào đói bụng con sẽ nói với dì."

Dì Man gật gật đầu, Bạch Thiến Thiến liền buông bà ra rồi đi lên lầu.

Lê Chi An đã lên phòng của cô trước. Phòng của cô rất lớn, đem phòng quần áo mở ra, lúc này Lê Chi An đang cầm một kiện quần áo của cô treo lên, hắn đối với thói quen và lối sống của cô đều rõ như lòng bàn tay, biết quần áo nên sắp xếp làm sao, đôi giày nên bày biện như thế nào, hắn động tác thành thạo tự nhiên, hiển nhiên bình thường cũng hay giúp cô làm những việc này.

Bạch Thiến Thiến nhìn hắn làm việc, cười cười, nói: "Tiểu An cậu cùng tiểu Diên là sinh cùng năm nhỉ? Năm nay đều hai mươi ba, có thích cô gái nào hay chưa?"

Hắn động tác dừng một chút, quay đầu hồ nghi nhìn cô một cái, "Cô hỏi cái này làm gì?"

Bạch Thiến Thiến gãi gãi cái trán, vừa cười nói: "Tôi là muốn nói, cậu tuổi cũng không nhỏ, đây là thời điểm tốt để tìm bạn gái. Ân, cậu yên tâm, cậu cũng đã đi theo tôi hơn hai năm, đến lúc đó tôi nhất định chuẩn bị giúp cậu một phần sính lễ."

Hắn thế nhưng không quan tâm những lời này, tiếp tục giúp cô cầm quần áo treo lên, ngữ khí thản nhiên nói: "Tôi không có yêu thích cô gái nào."

"..."

Bạch Thiến Thiến cúi đầu suy tư một lát, sắp xếp từ ngữ một chút lại nói: "Tiểu An à, cậu xem cậu bây giờ còn trẻ, đi theo lái xe cho tôi thật sự là uổng phí. Nếu không tôi sẽ tìm công việc khác cho cậu, đãi ngộ cao, so với làm tài xế chắc chắn có tiền đồ hơn, cậu cảm thấy thế nào?"

Hắn quay đầu lại, đôi mắt to, ướt sũng nhìn chằm chằm cô, giống như một con nai nhỏ đã bị thương tổn, lại mang theo một chút ủy khuất, ngữ khí cũng nhỏ lại làm cho người ta đau lòng, "Tôi làm sai cái gì sao?"

"Không có, không có." Bạch Thiến Thiến vội vàng khoát tay, "Tôi đều là vì lo lắng cho cậu thôi."

Hắn khẽ cúi đầu xuống, hàng mi dài phủ trên mi mắt rung rinh, như một con bướm sắp bay đi. Bộ dạng của hắn thật sự rất đẹp, nhưng bởi vì rất xinh đẹp, cho nên thời điểm ủy khuất, khổ sở càng làm cho người ta thương cảm.

"Tôi nói rồi, trừ phi cô chán ghét tôi, nếu không tôi sẽ không rời đi."

Bạch Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn trời, haiz.. Cô còn có thể nói cái gì đây?

Đề tài này cứ như vậy tạm ngừng, Lê Chi An lại tiếp tục bắt tay vào làm việc của mình, sau một lúc đã đem mọi thứ sắp xếp chỉnh tề, hắn lại lấy ra một cái cái túi nhỏ, trong đó là đồ lót của cô thay ra còn chưa giặt, vừa quay đầu thấy cô đứng ở nơi đó không đi, liền hướng cô quơ quơ nói, "Tôi giúp cô giặt sạch cái này."

Bạch Thiến Thiến vài bước đi qua, đoạt đồ trong tay hắn nhét vào cái túi nhỏ kia, ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôi tự mình giặt là được rồi." Vừa ngẩng đầu thấy hắn nhìn cô chằm chằm, cô vội vàng lại giải thích một câu: "Cậu về sau phụ trách lái xe là được rồi, những cái này cũng không cần cậu làm."

Hắn nhưng không nói thêm gì, chỉ nói: "Vậy tôi đi xuống làm cho cô món cháo cá phi lê."

"..."

Không đợi cô trả lời liền xoay người đi xuống, thời điểm đi còn mang vali và túi trong phòng mang tới phòng chứa.

Bạch Thiến Thiến nhìn bóng dáng hắn, thở dài. Hắn nhìn qua tựa hồ cũng không có cảm giác xấu, chính là cô trong lòng luôn luôn cảnh giác, cô cảm thấy được, hắn không thiện lương như vẻ ngoài. Hơn nữa một người rất hiểu biết hành vi và thói quen của cô thật sự không phải là một chuyện tốt, nhất là trong tình huống này, cho nên mặc kệ nói như thế nào, cô cũng phải đề phòng cậu ta.