Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Chương 7




Bạch Thiến Thiến nhìn vào gương mặt vô hại, đang tươi cười của Phương Hiểu Nhiễm, cô cũng quay sang nhìn cô ta cười. Nhưng mà ý cười còn không có hoàn toàn tràn ra, biểu cảm ở trên mặt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng. Cô đột nhiên đưa tay ra, Phương Hiểu Nhiễm không hề đề phòng liền bị cô nắm tóc.

Sức lực của cô rất lớn, Phương Hiểu Nhiễm chịu đau, theo bản năng hét lên một tiếng, một bên bắt lấy tay cô, một bên cả kinh kêu lên: "Cô làm gì vậy? Mau thả tôi ra!"

Kiếp trước ở bên cái tên ác ma kia, Bạch Thiến Thiến cũng không phải không thu hoạch được gì, tốt xấu còn học được vài mánh khóe. Mặc dù Phương Hiểu Nhiễm cao hơn cô nữa nữa cái đầu, nhưng để khống chế cô ta không phải việc gì khó với cô.

Phương Hiểu Nhiễm không thể gỡ tay cô ra, liền cũng đưa tay hướng tới đầu cô, chính là ngón tay còn chưa đụng tới, cô đã dùng đầu gối hung hăng đá cô ta một nhát. Phương Hiểu Nhiễm đau đớn, lúc này liền quỳ rạp xuống đất.

Mấy người ngồi bên kia nhìn đến động tĩnh bên này, nhất thời đều xông tới. Tần Húc thấy em họ mình bị khi dễ, lúc này liền muốn xong lên, Bạch Thiến Thiến lại hung tợn hướng hắn trừng mắt, dường như nghiến răng nói, "Anh nếu còn dám tiến lên một bước, tin hay không tôi phế cô ta!"

Tần Húc không nghĩ tới một tiểu cô nương thế nhưng có khí thế lớn như vậy, Hiểu Nhiễm cao lớn hơn cô, thế nhưng lại bị cô bắt nạt. Hắn thật sự lo lắng cô nổi điên lên thì Phương Hiểu Nhiễm sẽ không xong.

Phương Hiểu Nhiễm chỉ cảm thấy da đầu mình như sắp bị lột ra, cô ta đau đớn nước mắt chảy ròng, người phụ nữ phía sau không biết khí lực từ đâu ra, cô ta căn bản là không giãy dụa được, càng vật lộn chỉ càng cảm thấy đau đớn. Cô ta lần đầu tiên khóc lớn như vậy không để ý đến hình tượng, chỉ theo bản năng khàn khàn giọng hướng Liêu Định Hiên cầu cứu.

"Định Hiên cứu em! Định hiên mau cứu em, cô ta muốn giết em!"

Liêu Định Hiên nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt có chút khó coi, hắn lạnh lùng nhìn Bạch Thiến Thiến, ngữ khí uy nghiêm mà lại mang theo cảm giác áp bách, "Dừng tay!"

Dừng tay? Bạch Thiến Thiến vẻ mặt trào phúng nhìn hắn, hắn bảo cô dừng tay cô liền dừng tay, hắn nghĩ hắn là ai vậy?

Dừng cái đầu anh đấy! Chết thì chết!

Dù sao cô hiện tại thanh danh của cô đều bị hủy, còn giữ thể diện gì nữa? Nếu Phương Hiểu Nhiễm muốn cô chết, thế thì cô cũng khiến cho cô ta nếm thử một chút, cái chết là như thế nào.

Bạch Thiến Thiến lười để ý hắn, kéo tóc Phương Hiểu Nhiễm làm cho cô ta ngẩng mặt lên để cho mọi người xem rõ ràng. Lúc này mới ở giữa mọi người nói: "Mọi người nhìn cho rõ này, đây chính là tiểu tam của chồng tôi, làm tiểu tam lại không biết thu liễm, lại còn ra tay đánh ta." Cô chỉ chỉ cái băng gạc trên trán mình, "Đây là do cô ta ban tặng tôi! Đánh người còn không biết áy náy, lại còn ở trước mặt tôi nói chuyện ngọt ngào như chưa có gì xảy ra, mọi người nói xem người không biết xấu hổ như vậy có nên đánh hay không?"

Lập tức có người kích động phụ họa, "Đáng đánh, nên đánh!"

Phương Hiểu Nhiễm bị cô kéo tóc, lại nghe cô nói một câu hai câu đều là tiểu tam chỉ cảm thấy vừa đau lại vừa nhục nhã, nước mắt chảy ròng. Cô ta vẫn là không chịu thua nói: "Cô cho cô là thứ tốt đẹp sao? Cô còn không phải.."

Bạch Thiến Thiến cũng không có chờ cô ta nói cho hết lời, trực tiếp chộp lấy đĩa spaghetti* ở bàn bên cạnh hướng miệng cô ta nhét vào, chặn hoàn toàn những lời cô ta định nói.

(*mỳ Ý)

Làm xong hết thảy mới mỉm cười hướng hai người bàn bên cạnh nói: "Ngại quá, chồng tôi sẽ bồi thường." Cô chỉ chỉ người đứng ở một bên sắc mặt đen thui- Liêu Định Hiên, "Anh ta rất có tiễn, bao nhiêu đều trả được."

Phương Hiểu Nhiễm bị cô nhét một đóng mỳ ý vào mặt, lúc này khó thở ho khan, một hồi lâu mới bình thường lại, vừa khóc vừa hướng Liêu Định Hiên cầu xin nói: "Định hiên mau cứu em, mau cứu em đi!"

Liêu Định Hiên sắc mặt càng âm trầm hơn, trong lời nói ra cũng mang theo nồng đậm hơi thở nguy hiểm, "Tôi bảo cô dừng tay, cô có nghe thấy không?"

Nói thật, Bạch Thiến Thiến vẫn là có điểm sợ người này, có thể ngồi lên vị trí chủ tịch một tập đoàn lớn, thủ đoạn cũng không phải dạng vừa.

Nếu mục đích dạy giỗ cô ta đã đạt tới, Bạch Thiến Thiến cũng không nghĩ muốn làm mọi chuyên đi quá xa, toại nguyện hắn, ném Phương Hiểu Nhiễm xuống đất, lại đem cô một cước đá đến trước mặt Liêu Định Hiên, cũng lười liếc hắn một cái, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Quản phụ nữ của anh cho thật tốt."

Nói xong liền định rời khỏi, không nghĩ phía sau Liêu Định Hiên lại dùng thanh âm trầm lãnh nói: "Xin lỗi!"

Bạch Thiến Thiến bước một chút, quay đầu hướng hắn nhìn lại, mà hắn ở kia cũng lạnh lùng nhìn cô, Bạch Thiến Thiến không chút nào sợ hãi cùng hắn đọ mắt, cũng nở nụ cười, "Xin lỗi? Tôi vì cái gì phải xinh lỗi cô ta? Tôi đánh cô ta vài cái phải xin lỗi, vậy còn mấy mũi khâu trên đầu tôi sao lại không thấy ai đến xin lỗi?"

Phương Hiểu Nhiễm được Tần Húc đỡ dậy, mặc dù da đầu vừa bị kéo đau, nhưng mà lúc này cô ta lại cảm thấy vô cùng hả hê, cô đưa tay bắt lấy ống tay áo Liêu Định Hiên, ngữ khí đáng thương nói: "Định Hiên, em đau quá."

Không nghĩ đến Liêu Định Hiên lại lạnh lùng rút ống tay áo về, ánh mắt lạnh lẻo dừng ở trên mặt Phương Hiểu Nhiễm, ngữ khí trầm lãnh mà không để cho người ta cự tuyệt, "Xin lỗi vợ tôi!"

Lời này rơi xuống, mọi người cũng sợ ngây người, Tần Húc vẻ mặt không dám tin nhìn hắn nói: "Định Hiên, cậu điên rồi sao? Hiểu Nhiễm vừa mới bị cô ta khi dễ, cậu thế nào không thấy được, sao lại kêu con bé cùng Bạch Thiến Thiến xin lỗi?"

Người kinh ngạc nhất có lẽ là Bạch Thiến Thiến, chuyện này cô tuyệt đối không cúi đầu, bất quá cô cũng sợ không đối phó được Liêu Định Hiên, vốn đã nghĩ muốn gọi đại tỷ tới chỗ này cứu binh..

Chính là trong chớp mắt.. Chuyện này lại chuyển biến quá nhanh, thứ lỗi cho phản ứng chậm chạp của cô.

Phương Hiểu Nhiễm cảm thấy mình đã nghe lầm, cô kinh ngạc nhìn Liêu Định Hiên, trên mặt vẫn như cũ lộ vẻ nước mắt, đôi mắt cũng hàm chứa ý vô cùng ủy khuất, quả thực miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.

"Định Hiên.. Anh.."

Liêu Định Hiên sắc mặt càng ngày càng lạnh, vẫn như cũ dùng giọng điệu kia không để cho cô ta cự tuyệt, ngữ khí gằn từng chữ một: "Xin lỗi vợ tôi."

Bộ dáng Liêu Định Hiên thật sự làm cho người ta sợ hãi, Tần Húc cùng Ôn Hạo quá hiểu hắn, đây là dấu hiệu trước khi bão táp đến.

Tần Húc cũng sợ rằng nếu Liêu Định Hiên thực nổi giận thì sự việc càng không thể cứu vãn, vội vàng đẩy đẩy Phương Hiểu Nhiễm nói: "Em mau xin lỗi đi, nói rồi chuyện này coi như xong."

Đôi mắt Phương Hiểu Nhiễm đầy đau đớn và ủy khuất, nước mắt một viên lại một viên lăn xuống, cô thật sự không thể tin được Liêu Định Hiên lại buộc cô xin lỗi Bạch Thiến Thiến.

Tần Húc thấy Hiểu Nhiễm bất động, lập tức lại hối thúc cô, "Nhanh lên xin lỗi đi mà!"

Phương Hiểu Nhiễm nhắm mắt lại, hung hăng cắn răng, hồi lâu mới hung tợn nói một tiếng, "Thực xin lỗi!"

Nhưng mà tiếng nói vừa dứt, lại nghe Liêu Định Hiên ngữ khí ác liệt nói: "Chưa đủ thần khẩn"

Hai tay Phương Hiểu Nhiễm nắm chặt rồi lại thả lỏng, qua một hồi lâu cô ta mới yếu ớt hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn nói: "Thực xin lỗi.." Mở hai mắt, u oán nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, "Như vậy đủ chưa?"

Liêu Định Hiên lại dời ánh mắt nhìn Bạch Thiến Thiến, "Đủ không?"

Bạch Thiến Thiến tự nhiên cũng hiểu được, cũng mặc kệ hai người này diễn cảnh ngược luyến tình cảm, nổi da gà, nhún nhún vai mới nói: "Các ngươi cảm thấy đủ thì đủ đi."

Quay người lại cô lạnh lùng cười, như vậy đủ sao? Thực buồn cười, người đã chết, xin lỗi có có ích gì.

Bạch Thiến Thiến vốn tưởng rằng sự tình cứ như vậy kết thúc, không nghĩ mới vừa quay người lại bị người phía sau gọi lại, cô cũng không quay đầu lại, chờ người nọ đi lên trước.

Là người đi cùng Liêu Định Hiên, nhìn thấy quen mặt lại nghĩ không ra là ai, Bạch Thiến Thiến nhìn khuôn mặt tươi cười trước mặt này không giống như là có ác ý gì, nhíu nhíu mày hỏi, "Anh muốn làm cái gì?"

"Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chính là vừa mới nghe cô đánh đàn rất khá, khúc kia chắc là do cô sáng tác, thật không tồi."

Bạch Thiến Thiến hồ nghi nhìn hắn, "Anh muốn nói cái gì?"

Ôn Hạo vội vàng từ trong ví lấy một tấm danh thiếp đưa cho cô, "Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô muốn, hoan nghênh gia nhập đoàn của tôi."

Bạch Thiến Thiến tiếp nhận danh thiếp, thần sắc lạnh nhạt ở nhìn lướt qua, lại tùy ý bỏ vào túi, lúc này mới nói: "Được, tôi sẽ cân nhắc." Nói xong liền trực tiếp xoay người rời đi.

Thẳng đến khi lên xe Bạch Thiến Thiến mới đưa danh thiếp lấy ra lần nữa, nhìn tới nhìn lui vô số lần, đến khi xác định danh thiếp cô đang cầm trên tay thật là "công ty âm nhạc đá màu" cô mới kích động cười ra tiếng.

Kỳ thật ở kiếp trước, khi cô chuẩn bị về nước liền nghiên cứu về thị trường âm nhạc trong nước một chút, lúc ấy Đá màu chính là công ty âm nhạc lớn nhất, đội ngũ có nhiều chuyên gia âm nhạc hàng đầu, nếu cô có thể về nước, sau khi tốt nghiệp đại học, giấc mộng của cô đó là gia nhập đá màu âm nhạc.

Không nghĩ tới cô bây giờ thế nhưng lấy được danh thiếp từ chủ tịch công ty. Hơn nữa hắn còn tự mình mời cô gia nhập đoàn đội của hắn, vận khí của cô quả thực tốt quá, quả nhiên trong cái họa có cái phúc, loại chuyện này là thật sự tồn tại.

Bạch Thiến Thiến lúc này liền thật cẩn thận cất danh thiếp vào, chuyện không thoải mái nháy mắt trở thành hư không, nhấn mạnh chân ga chạy thẳng đến cửa hàng nhạc cụ.

Bạch Thiến Thiến mua một cái đàn dương cầm, một cây đàn ghi-ta và một cây đàn tranh. Sau đó liên tiếp vài ngày vùi đầu vào nghiên cứu, trước hết là muốn tìm lại cảm giác với nhạc cụ, thứ hai là khai quật lại linh cảm của chính mình với âm nhạc. Dù sao cô đã rất nhiều năm không có chạm qua nhạc cụ.

Hơn nữa kiếp trước sau khi linh hồn cô rời khỏi ở trong bóng đêm phiêu bạc, cùng thế giới chệch đường ray đã nhiều năm, cô phải làm quen một chút xu hướng âm nhạc bây giờ thế nào.

Bạch Thiến Thiến rất thích loại cảm giác này, đem cảm hứng của mình viết ra những nốt nhạc, lại có thể soạn ra một khúc nhạc động lòng người. Tuy rằng bận rộn như vậy, nhưng cuộc sống này lại làm cho cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Kiếp trước Bạch Thiến Thiến cũng sáng tác rất nhiều bài hát, nhưng tất cả đều bị ác ma kia đốt hết. Hiện giờ nếu nhớ lại được những bản nhạc này thì thật đúng là tuyệt vời.

Hôm nay như mọi ngày cô vẫn tiếp tục công việc, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, cô tưởng dì Man làm đồ ăn nhẹ bưng lên, cũng không nghĩ nhiều nhân tiện nói một câu: "Vào đi."

Cửa bị đẩy ra, người tới lại hồi lâu không hề động tĩnh, Bạch Thiến Thiến lúc này mới ý thức được có điểm không thích hợp liền ngẩng đầu hướng cửa nhìn lại.

Người tới mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm và một cái quần dài vừa vặn làm cho người ta có một cảm giác sạch sẽ, gọn gàng. Hắn dáng người thon dài, thẳng tắp đứng ở nơi đó, biểu tình quá mức hờ hững, lộ ra một cỗ uy nghiêm cùng túc mục trông như một sĩ quan đang đến kiểm tra quân đội.

Nhìn đến người này xuất hiện ở đây, Bạch Thiến Thiến sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng lại. Cô theo bản năng cau mày, buột miệng hỏi một câu: "Anh sao lại ở đây?"

Ánh mắt hắn rất sâu, làm cho người ta sợ hãi. Nghĩ đến việc hắn vừa mới nhìn cô chằm chằm như vậy, cả người Bạch Thiến Thiến không khỏi nổi lên một tầng da gà.

"Tôi là chủ nhân của ngôi nhà này, tại sao tôi không thể ở đây?"

"..."

Bạch Thiến Thiến nhún nhún vai, "Anh tìm tôi có việc gì không?"

Ánh mắt hắn quét một vòng quanh phòng rồi lại dừng ở trên mặt cô, thanh âm nặng nề, mang theo ý vị thâm trường, "Tôi không ngờ, cô lại chơi đàn, còn có thể soạn nhạc."

Bạch Thiến Thiến cũng không để ý ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, thờ ơ cười cười, "Tôi từ nhỏ đã đi học đàn dương cầm, học đàn rồi lại học soạn nhạc. Chính là sau này bởi vì một sự tình tôi không đàn nữa mà thôi, hiện giờ hứng thú đã trở lại, lại bắt đầu đàn hát viết nhạc như xưa." Cô thẳng thắn nhìn hắn nói, "Có vấn đề gì sao?"

Lời này cô nói thật không phải là giả, nguyên thân Bạch Thiến Thiến xác thực từ nhỏ đã bắt đầu học đàn, mẹ của Bạch Thiến Thiến khi còn sống đối với cô giáo dục rất nghiêm khắc, không chỉ cho cô học đàn dương cầm còn học khiêu vũ, học vẽ tranh, tóm lại cô cái gì cần học đều phải học.

Sau khi mẹ cô qua đời, mẹ con Trương Minh Diễm ba người đi vào Bạch gia. Năm ấy cô mới mười bốn tuổi, Bạch Diên đột nhiên chạy đến trước mặt cô khóc lóc, ủy khuất nói với cô, bởi vì cô quá mức tài năng người khác đều không để ý tới cô ta. Cô ta chỉ học vũ đạo, nhưng hiện tại, bởi vì có cô ở đây, mặc kệ cô ta nhảy tốt đến đâu người khác đều không nhìn tới. Cô ta từ nhỏ đã bị coi như một đứa con hoang, không có ba ba yêu thương, cô rất đáng thương rất ủy khuất, chỉ muốn được người khác coi trọng. Cô ta muốn làm cho mọi người biết Bạch gia không chỉ có có đại tiểu thư, nhị tiểu thư mà còn có tam tiểu thư này nữa, cô ta khẩn cầu Bạch Thiến Thiến đừng tỏ ra giỏi giang như vậy, khẩn cầu cô đem hào quang của cô cho cô ta một ít. Cô đường đường là nhị tiểu thư Bạch gia, là do vợ cả sinh ra, chỉ cần như vậy đã làm cho người ta chú ý, thứ tất yếu cũng có, lại có nhiều tài nghệ như vậy, còn cô ta không giống như vậy, cô từ nhỏ danh tiếng bị bêu xấu, cô ta chỉ có thể tài giỏi mới có thể được người khác công nhận.

Bạch Thiến Thiến bị cô ta khóc cho động lòng, đến nỗi cô đã chậm chậm từ bỏ đàn dương cầm cùng vũ đạo, hơn nữa không có mẹ đẻ bên cạnh đốc thúc, mà Trương Minh Diễm lại nuông chiều cô, cho nên tài năng của cô dần bị bỏ phí.

Tuy rằng Bạch Thiến Thiến ngu ngốc lại có tính tình đại tiểu thư, nhưng cô ấy thật sự là một cô gái tốt bụng, nhưng tốt bụng thì có ích lợi gì, chỉ dễ bị người ta lừa gạt.

Liêu Định Hiên không có trả lời câu hỏi của cô, ngược lại nói: "Mẹ tôi biết cô xuất viện, bảo tôi đưa cô về nhà một chuyến."

Về Liêu gia.

Nói về nguyên thân Bạch Thiến Thiến, cô ấy thích đi chỗ nào nhất, không hề nghi ngờ đó là Liêu gia. Bởi vì đi Liêu gia, người nhà họ Liêu tất nhiên sẽ phải giữ vợ chồng son bọn họ ở lại bên kia ở một đêm, như vậy cô liền có thể cùng Liêu Định Hiên ngủ trên một cái giường, tuy rằng Liêu Định Hiên không thích tới gần cô, thường ngủ riêng, nhưng đối với Bạch Thiến Thiến mà nói, có cơ hội ở gần hắn như vậy thôi cũng rất thỏa mãn.

Liêu Định Hiên không thích cô, nói như vậy rất ít mang cô đi Liêu gia, trừ phi là trưởng bối bên kia đề nghị, bây giờ chắc cũng như vậy.

Bạch Thiến Thiến cảm thấy, nếu hai người đã quyết định ly hôn rồi, vậy không nên lui tới nhiều, với lại bởi vì chuyện của cô và Viên Trạch Khải, chắc là người nhà họ Liêu sớm đã không thích cô, về đó cũng là tự tìm lấy mất mặt. Quan trọng hơn là, cô không muốn cùng Liêu Định Hiên ngủ trên một cái giường.

Bạch Thiến Thiến nghĩ sơ một lát liền hướng hắn nói: "Tôi gần đây bề bộn nhiều việc, không có thời gian để đi, chờ tôi hết bận rồi tôi sẽ về nhà thăm mọi người."

Cô cự tuyệt làm cho Liêu Định Hiên hơi kinh ngạc, cô có bao nhiêu ngóng trông đi Liêu gia, hắn so với ai khác đều rõ ràng. Trước kia nghe nói đi Liêu gia, cô hơn phân nửa đã sớm luống cuống tay chân mặc quần áo, trang điểm chỉnh chu, nhưng hiện tại cô lại lạnh nhạt như vậy. Nói xong lời này liền tiếp tục viết viết gì đó trên giấy, chuyên chú như vậy, như thể cái gì đều không thể ảnh hưởng đến cô.

Bạch Thiến Thiến trong lúc vô tình ngẩng đầu thấy hắn còn đứng ở nơi đó, cô kinh ngạc nhíu nhíu mày, "Anh còn có việc gì không?"

Liêu Định Hiên không trả lời, nhìn chằm chằm cô, cũng không biết ở trên người cô tìm kiếm cái gì. Bạch Thiến Thiến hiện tại có chút vội, không có sức lực quan tâm hắn, liền trực tiếp hướng hắn nói: "Khi nào anh đi ra ngoài thì giúp tôi đóng cửa, cám ơn."

"..."

Liêu Định Hiên không nói thêm cái gì nữa, lui về phía sau từng bước ra khỏi phòng, lại giúp cô đóng cửa. Khoảnh khắc trước khi cánh cửa khép lại, hắn lại hướng vào trong nhìn thoáng qua, thấy cô cau mày, cắn môi cầm cục tẩy xóa đoạn nhạc vừa viết, biểu tình còn thật sự chuyên chú, không có đem lời hắn vừa nói bận tâm một chút nào.

Liêu Định Hiên khép cửa lại đi xuống lâu, cười lạnh. Người phụ nữ này, vì hấp dẫn sự chú ý của hắn, thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào, hắn thật muốn xem, cô còn muốn làm cái gì nữa:)